Suốt mười năm làm một cái bóng bên cạnh Từ Kính Hải, mọi ấn tượng và ký ức chỉ như vừa hôm qua.
Tô Mộng Nhiên chợt nhớ lại những chuyện đã qua, bản thân đã từ một thiếu nữ bộp chộp nông nổi vì một người mà thay đổi đổi tâm tính, biết hi sinh, biết cho đi, biết chân thành và biết yêu thương.
Và tất cả mọi thứ cô làm cho tới giờ đều là cam tâm tình nguyện.
Tô Mộng Nhiên thích Từ Kính Hải, cả thới giới đều biết, chỉ có duy nhất anh ta giả vờ không biết, cố tình không biết, mập mờ cho qua, nhận tình cảm của Tô Mộng Nhiên giống như một lẽ thường tình.
Thẩm Thường Hi cho dù hiện giờ vẫn chưa có đối tượng khiến cho cô cảm nhận tình yêu cuồng nhiệt là như thế nào nhưng ít ra cô cũng đã chứng kiến mối tình của Tô Mộng Nhiên với người đàn ông kia.
Chính có lẽ bởi vì thế mà cô mới hiểu được thế nào là thật lòng yêu một người.
Tình yêu khiến cho Tô Mộng Nhiên trở nên mù quáng quá mức.
Tô Mộng Nhiên thậm chí đã không nhận ra bản thân trong một mối quan hệ một phía đã thiệt thòi bao nhiêu.
“Hi à, tớ đề nghị chúng ta đi xem bói đi, có khi nào xung quanh có thứ ko sạch sẽ nên cả hai chúng ta đường tình duyên đều lận đận như vậy không?” Tô Mộng Nhiên tay chống cằm ra vẻ đăm chiêu, nghiêm túc đưa ra ý kiến.
Nghe được những lời này, Thẩm Thường Hi đang trên đà bi thương giống như bị dội ngay một gáo nước lạnh.
“Tô Mộng Nhiên cậu qua đây…” Thẩm Thường Hi cong ngón tay ra hiệu cho Tô Mộng Nhiên ngồi xích về phía mình.
“Sao vậy?”
“A!”
“Sao cậu búng mình.
Đau chết đi được.” Trán Tô Mộng Nhiên bị hằn một vết đỏ, cô lấy tay đỡ trán nhăn mặt nhíu mày than oán.
“Tô Mộng Nhiên, cậu là đồ ngốc à? Cậu không ở đây nghĩ cách lại còn tin bói toán.
Cậu quên mình có thù với thầy cúng à?” Tô Mộng Nhiên không nhắc tới thì thôi, nhắc tới liền làm cho Thẩm Thường Hi hô hấp không thông, cảm thấy ngạt khí trong phổi.
“Cũng vì mấy lời mà lão thầy cúng đó nói mà mẹ mình vốn dĩ ủng hộ mình theo con đường độc thân cho tới khi tìm được chân ái tự dưng lại biến thành gán ghép bừa cho cái người được ba mình chỉ kia chỉ vì có thể hóa giải tai họa đang rình rập trong người Thẩm Thường Hi này.”
Đầu năm nay, Thẩm Thường Hi đã đi coi bói với bà Thẩm.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho cô phải rơi vào bước đường bỏ nhà ra đi.
Thẩm Thường Hi với tư tưởng là một nữ nhân hiện đại trong thời đại mới, đương nhiên không tin thần quỷ cũng không tin bói toán.
Nhưng vì bà Thẩm được mấy người bạn giới thiệu liền năn nỉ cô đi rất nhiều lần nên Thẩm Thường Hi đành phải đi cùng bà, cũng coi như là mở mang hiểu biết, để xem mấy kẻ tính được cả tương lai của người khác sống như thế nào.
Kết quả sau khi tới nơi, Thẩm Thường Hi vừa đặt mông xuống đã bị báo là sắp tới sẽ gặp phải tai họa giáng đầu, không sứt đầu mẻ trán thì cũng là nguyên khí bị suy kiệt.
Đại khái chính là một kiếp nạn phủ đầu, cần một người có sinh thần bát tự phù hợp kết thành mối lương duyên may ra có thể hóa giải.
Dĩ nhiên, sau khi nghe được những lời dọa nạt đầy chuyên nghiệp này, Thẩm Thường Hi nửa chữ cũng chẳng tin.
Nhưng bà Thẩm thì không như vậy, cứ một hai đòi bắt nam thanh nhà người ta đưa bát tự ngay lần đầu gặp.
Hỏi thử có phú bà nào lại làm chuyện mất mặt như vậy không.
Mà trùng hợp một điều, tên họ Lê, vị hôn phu mà ông Thẩm chọn vừa hay lại đúng tiêu chí tuyển chọn đơn giản này, vừa được lòng ông Thẩm, vừa được lòng bà Thẩm.
Thẩm Thường Hi sau khi nghe tin bản thân có một vị hôn phu từ trên trời rơi xuống, cay đắng trong lòng kết quả dứt áo ra đi.
Đến nay gần ba tháng rồi vẫn chưa về nhà.
Ông Thẩm cũng chẳng ngó ngàng lấy một cái.
Không biết có phải định từ bỏ đứa con này rồi hay không.
“Được rồi được rồi, mình cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi.
Không đi thì không đi.” Tô Mộng Nhiên trề môi.
Trong lòng vẫn chút vương vấn.
Lúc này chợt có tiếng chuông điện thoại.
Tô Mộng Nhiên xem số người gọi tới liền đứng lên, loáng cái chạy ra ngoài ban công, bộ dạng lén lén lút lút.
Thường Hi đoán chắc lại là nam thần họ Từ kia.
Lắc đầu ngán ngẩm, đem chiếc bánh còn nguyên và một chiếc bánh bị ăn mất một nửa đứng lên cất vào tủ lạnh.
Lúc đi ra đã thấy Tô Mộng Nhiên nghe điện thoại xong trở vào trong, mặt mày ủ dột.
“Lại họ Từ gọi hả?” Thẩm Thường Hi biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cố hỏi.
“Không phải, là ba mình gọi.
Ngày mai mình phải về Nhất Thành rồi.”
“Sao thế, sao đột nhiên lại gấp vậy?” Thường Hi kinh ngạc nhìn Tô Mộng Nhiên.
“Công ty ba mình đang thiếu người, nói mình về phụ một tay nếu không sẽ cắt tài trợ cho ‘Diên Hương Kiến’ của A Hải đang quay gần đây.”
“Chậc chậc.
Nói cậu khổ vì tình mà vẫn đâm đầu vào quả là không sai mà.” Thẩm Thường Hi chậc lưỡi lắc đầu, nói đi nói lại vẫn lại liên quan đến cái tên họ Từ kia.
Bao nhiêu năm nay, Tô Mộng Nhiên vẫn luôn cả âm thầm và công khai, bỏ cả tiền bạc và công sức không biết bao nhiêu mà kể cho Từ Kính Hải.
Có vậy anh ta mới có thể đứng vững trong sự nghiệp như ngày hôm nay.
Thế mà đến giờ một danh phận cũng chưa trao cho Tô Mộng Nhiên.
“Thôi mình phải vào trong sắp xếp đồ đây.”
“Có cần họ Thẩm này phụ giúp một tay không?”
“Hì.
Đương nhiên là cần rồi.
Cậu thừa biết mình nhiều đồ thế nào mà.”
Lúc này ở trong một căn chung cư lớn, Lê Cảnh Nghi thức khuya làm việc đến đêm, đột nhiên cảm thấy bụng hơi trống rỗng, anh đi xuống dưới bếp mở tủ lạnh, nhìn thấy có chiếc bánh ngọt bên trong.
Nhớ lại gương mặt kinh ngạc của dì giúp việc hôm nay khi nhìn thấy chiếc bánh mà anh mang về, sau đó đã đem bỏ chiếc bánh vào trong này.
Đứng trước tủ lạnh đắn đo mất hai giây cuối cùng Lê Cảnh Nghi quyết định mang chiếc bánh ra ngoài.
Một lúc sau, chiếc bánh dành cho hai người ăn bị ăn sạch trong nháy mắt.
Mùi vị không tồi, chỉ là hơi ngọt quá.
Mấy ngày sau nữa, Thẩm Thường Hi hí hửng từ đâu lấy ra một chiếc bánh nữa, màu vàng nâu xen kẽ, nhìn còn bắt mắt hơn cả cái trước để lên bàn cùng với hộp đồ ăn giống như mọi ngày.
“Giám đốc, bánh ngọt hôm qua có ngon không?” Cô hỏi anh.
Ánh mắt mong đợi không chút dấu diếm.
“Tôi không ăn, cho dì giúp việc rồi.” Anh thản nhiên trả lời không chút chột dạ.
Vừa nghe xong mặt hớn hở kia nhanh chóng thế vào sự hụt hẫng.
“Sau này cô dùng mấy thời gian vô bổ này vào công việc còn tốt hơn đấy.”
“…” Cô không biết nói gì nữa, tạm thời rút lui bảo toàn nguyên khí và lòng tự tôn.
Nhìn dáng vẻ mặt mày ủ dột của Thường Hi ra khỏi phòng, Lê Cảnh Nghi bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Khóe môi khẽ cong nhẹ.
Mấy hôm nay cô nhân viên nhỏ ra sức lấy lòng anh không biết vì mục đích gì đột nhiên tỏ ra ân cần, còn hay nói mấy lời mờ ám.
Từ trước tới giờ, cho dù là với thân phận giám đốc của Việt Trí, hay là với thân phận người nhà họ Lê, người tiếp cập anh với mục đích không trong sạch không ít, nhưng người tiếp cận lộ liễu nhất đúng là chỉ có Thẩm Thường Hi.
Tuy có chút phiền phức nhưng dù sao cũng không gây ảnh hưởng gì lớn tới anh nên anh vẫn luôn không vạch trần chỉ tiếp tục quan sát cô làm trò mỗi ngày, tâm trạng cũng thay đổi từ lúc nào không biết..