Sáng nay Thẩm Thường Hi đi lấy Bối Bối ở trung tâm bảo dưỡng xe nên xin Lê Cảnh Nghi cho nghỉ nửa ngày.
Bối Bối được bảo dưỡng xong, thay dầu, thay lại con chip chống trộm, lau chùi cọ rửa gần cả tuần trời giống như vừa mới mua.
Thẩm Thường Hi nhận xe mà mừng rơi nước mắt.
Mấy ngày hôm nay hầu như hôm nào cô cũng bị đi muộn, Lê Cảnh Nghi lại không cho cô đi nhờ xe, hôm may mắn thì còn bắt được taxi nếu không chỉ có thể chen chúc trên xe bus
Cô ban ngày đi làm, tối về lại cùng Lê Cảnh Nghi diễn tập hẹn hò cho đến khuya.
Nói đến diễn tập hẹn hò.
Chỉ có thể nói, yêu đương khó, yêu đường giả lại càng khó.
Diễn cả mấy ngày, không khí giữa hai người vẫn có gì đó vô cùng gượng gạo.
Hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô khi yêu đương.
Như Tô Mộng Nhiên có thể luôn luôn dùng vẻ mặt đầy tự hào và tràn ngập yêu thương khi nói về Từ Kính Hải.
Đó là bởi vì Tô Mộng Nhiên thật sự thích Từ Kính Hải.
Còn cô, dù đã vô cùng chăm chỉ tạo ra bầu không khí, cũng tích cực tương tác với Lê Cảnh Nghi để không khí thật tự nhiên nhưng anh thì đến cả cái nháy mắt đầy tính ý cũng không nhận ra.
Hôm qua cô cố tình nấu ăn cho anh còn cố tình bóc cho anh một con tôm.
Cứ tưởng sẽ nhận được sự tán thưởng lớn thế nào, kết quả Lê Cảnh Nghi lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhíu mày nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì ban nãy cô vừa từ nhà vệ sinh đi ra.
Cô có rửa tay chưa vậy?”
Cô tụt cảm xúc hết biết nói gì nữa.
Thẩm Thường Hi hoàn tất thủ tục lấy xe, trước khi ngồi lên còn cố tình lướt qua một lượt Bối Bối tán thưởng một lần nữa.
Xe bon bon lướt trên những con đường dài và thẳng, có bảo bối Bối Bối bên cạnh tâm trạng tinh thần phấn chấn hẳn.
Thẩm Thường Hi đang nhún nhẩy theo điệu nhạc du dương bắt tai thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang tạo thành những tiếng reng reng tớ tướng khó chịu.
“Giám đốc, anh gọi tôi giờ này là có chuyện gì sao?” Thẩm Thường Hi đeo tai nghe lên bắt máy.
“Cô đang ở đâu?” Lê Cảnh Nghi gọi điện tới, giọng nói không lạnh không nhạt nhẹ lướt qua tâm trạng đang tràn ngập phấn chấn của cô.
“Tôi đang trên đường đến công ty rồi, có chuyện gì vậy giám đốc?”
“Kế hoạch thay đổi rồi.
Chúng ta phải về ra mắt trong chiều nay.”
Kitttt!
Tiếng phanh gấp kéo dài, bánh xe và đường ma sát với nhau tạo thành những âm thanh ghê sợ.
Vài người đi sau không khỏi tức giận, có người nghiến răng không chịu được đánh xe lên lớn tiếng mắng chửi: “Không biết đi xe thì đừng có ra đường!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thẩm Thường Hi áy náy nói tiếng xin lỗi, sau đó không khỏi kinh động nói tiếp câu chuyện đang dang dở với người bên đầu dây bên kia: “Alo giám đốc, Sao lại đột nhiên vậy.
Anh cũng biết là chúng ta chưa luyện tập tốt nữa mà.
Cứ thế này đi chắc chắn sẽ bị lộ ngay.”
“Hết cách rồi.
Hôm nay trong nhà tụ tập vừa hay ông nội tôi lại biết chuyện liền không đợi được nữa.
Trực tiếp nói phải về nhà ra mắt luôn.”
“Vậy sao anh không nói anh bận, anh tăng ca, anh phải gặp khách hàng… Anh có nhiều việc như vậy tùy tiện chọn một cái không phải được rồi sao?” Cô hoảng liền nói năng có chút lộn xộn.
Cứ thế này mà đi không chắc có thể qua mặt được đại gia đình nhà hồ ly, rồi tiền bồi thường hợp đồng phải trả nếu như bị lộ chuyện chứ.
Đó mới chính là vấn đề khiến cho cô lo lắng đứng ngồi không yên.
Nghe giọng nói thảng thốt của Thẩm Thường Hi, Lê Cảnh Nghi không nói thêm gì nữa chỉ nhẹ nhàng bảo cô tới địa điểm anh gửi trong điện thoại cho cô bảo cô chờ ở đó trước.
Anh không thể giải thích rằng ông nội anh là chủ tịch lớn của Lê thị, chuyện mà ông muốn biết chắc chắn anh sẽ không thể giấu nổi.
Thẩm Thường Hi không hiểu kiểu gì, đi theo địa chỉ mà Lê Cảnh Nghi gửi cho, tới một cửa hàng quần áo, một cửa hàng được bày trí theo phong cách Châu Âu mà chỉ nhìn sơ thôi là đã biết một bộ quần áo giá bạc triệu.
Thẩm Thường Hi đỗ xe xong liền đi vào bên trong, sau khi nhìn thấy cô, một vài nhân viên như đã được dặn trước, mặt mày hớn hở đi tới.
“Cô có phải là cô Thẩm không?”
Thẩm Thường Hi cảnh giác gật đầu.
“Mời cô đi cùng chúng tôi.
Anh Lê đang đợi cô ở bên trong.”
Thẩm Thường Hi đi theo nhân viên, thấy Lê Cảnh Nghi quả nhiên đã ngồi đợi trước ở ghế.
Vẫn phong thái ung dung, vẫn vẻ mặt lãnh đạm tẻ nhạt.
“Anh Lê, cô Thẩm đã tới rồi.”
“Giám đốc.” Thẩm Thường Hi gật đầu chào trước.
“Cô chọn một bộ kiểu cô thích đi.” Lê Cảnh Nghi không lạnh không nhạt nói.
“Miễn phí hả giám đốc?” Đồ đắt như thế này, anh có thể cho cô tùy ý chọn thì thật là lạ nha.
“…” Lê Cảnh Nghi không khỏi nhìn cô bằng nửa con mắt.
“Cô có thể tự bỏ tiền ra.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chọn thật nhanh ạ.”
Trực giác mách bảo cho cô, nếu như cô không chọn thật nhanh chắc chắn Lê Cảnh Nghi sẽ đổi ý, vì thế Thẩm Thường Hi không thể không cố ý chọn một loại đồ đắt nhất trong cửa tiệm này.
Cơ hội ngàn năm có một để hôi của từ anh ta như thế, cô lại có thể bỏ qua được.
“Ờm thì cho tôi hỏi.
Ở trong này bộ nào là đắt nhất?” Thẩm Thường Hi hỏi nhân viên nữ đứng trong tiệm.
Người nhân viên kia nhìn cô cười nói: “Tất cả đồ ở đây đều được sản xuất thủ công ở Pháp rồi được nhập khẩu độc quyền ở đây, giá thành giữa các bộ đều không có sự chênh lệch nhiều.
Xin hỏi tiểu thư có cần tôi giúp gì không?”
Ý là đồ ở đây chỉ có đắt hơn chứ không có đắt nhất.
Thẩm Thường Hi lén liếc Lê Cảnh Nghi trong bộ quần áo là lượt thẳng tắp, đường may tỉ mỉ đang vùi đầu vào điện thoại đằng kia.
Thì ra thương hiệu không rõ nguồn gốc của những bộ đồ anh mặc trên người đều xuất từ nơi này.
Trước đây, với một người đam mê đồ hiệu bất chấp như cô cũng đã từng không ít lần dò xét xem bộ đồ trên người Lê Cảnh Nghi rốt cuộc là đến từ thương hiệu nào nhưng đều thất bại.
Thứ duy nhất cô có thể chắc chắn được, qua chất liệu vải và đường may tinh tế không một sợi chỉ thừa chỉ có thể gói gọn trong một từ ‘đắt’, chắc chắn là đặc biệt đắt.
Thẩm Thường Hi ghé tai chị nhân viên nói nhỏ: “Anh ta là khách quen ở đây à?”
“Vâng, đồ của anh Lê từ trước tới giờ đều là chỗ chúng tôi độc quyền.
Tiểu thư có thể yên tâm về chất lượng.” Cô nhân viên cung kính giải đáp.
“Ồ ra là vậy.” Thẩm Thường Hi không nghĩ gì nữa tập trung vào chuyên môn.
Cô phải nhanh chóng chọn ra được bộ đồ ưng ý trước khi Lê Cảnh Nghi đổi ý.
Anh ta mà đổi ý, một bộ quần áo ở đây bắt cô phải trả chắc là mất cả tháng tiền lương chứ không ít.
Thẩm Thường Hi nói xong nhanh chóng đi chọn quần áo, quét qua một lượt đồ trên giá.
Quay cuồng trong đồ xa xỉ phẩm hạng nhất, Thẩm Thường Hi chọn ra được vài bộ ưng ý.
Sau đó cô thử từng bộ.
“Giám đốc, anh cần kiểu bạn gái như thế nào? Là ngây thơ trong sáng, tiểu bạch thỏ, trưởng thành đại tỷ hay kiểu sát thủ bóng đêm…” Thẩm Thường Hi ở trong phòng thử đồ nói vọng ra.
Lê Cảnh Nghi nhíu mày, bộ dạng không kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời: “Tùy cô, kiểu giống như bình thường là được.”
“Ồ, vậy là anh thực chất cũng thích hình tượng thường ngày của tôi đó hả?” Cô cười cười, không thể bỏ qua bất cứ lúc nào mà trêu chọc anh.
“…” Quả nhiên bên ngoài lại một trận im lặng.
Ra khỏi cửa hàng quần áo đã là hai giờ chiều.
Người trên đường đã vơi bớt, nhưng trong lòng cô vẫn thật nhộn nhạo..