Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơn giận của Quý Huyền vì tiếng khóc của Quý Du mà tan thành mây khói. Quý Du kéo Tiêu Vũ nói: "Mẹ, mẹ ơi, không, không có tiền thật tốt, không có tiền sẽ được ăn ngon."

Tiêu Vũ: "...." Những lời này làm Tiêu Vũ bối rối, ý tưởng ban đầu của cô đâu phải thế?

"Chị ơi, bánh bao ăn ngon lắm." Tiêu Nhược Quang lấy cái thẻ ngân hàng lúc trước Quý Huyền cho cậu ra, nói: "Ngày mai chị em mình bảo chú Lâm lái xe chở đi mua bánh bao ăn nhé."

Quý Du được trấn an, nức nở nói: "Được, cảm, cảm ơn em trai."

Vì thế, Tiêu Nhược Quang lại kể tiếp: "Mỗi ngày sau khi ăn tối xong, em và mẹ cùng nhau đi dạo."

Quý Du vừa nghe đã tức giận dậm chân nói: "Cha chưa bao giờ đi dạo với chị cả."

Quý Huyền oan uổng nói: "Đâu phải là chưa bao giờ đâu con!"

Quý Du chỉ vào Quý Huyền, hỏi: "Bao nhiêu lần?"

Tiêu Vũ vội chen lời: "À.... Mẹ và Tiểu Quang ra ngoài đi dạo là để đi mua bánh bao cho ngày mai, chạng vạng mà mua bánh bao thì được bớt nửa giá. Đó không tính là đi dạo, hơn nữa, bánh bao không ngon thế đâu. Mẹ với em không có nhiều tiền nên mới phải ăn bánh bao."

Quý Du ngạc nhiên, hỏi: "Vậy, vậy nếu có tiền thì ăn gì ạ?"

Tiêu Nhược Quang nhanh nhảu lớn tiếng đáp: "Ăn bánh bao nhân thịt,kimpap, xíu mại, bánh sốt thơm với cả bánh bao súp nữa."

Quý Du vừa nghe thì nước miếng đã chảy đầy đất, cô bé lớn giọng: "Chị từng ăn xíu mại và bánh bao súp rồi, ngon lắm."

Tiêu Nhược Quang cúi đầu đáng thương, nói: "Em chưa được ăn bao giờ."

Quý Du vội xoa đầu em trai nói: "Sáng mai chúng ta sẽ bảo chú Lâm chở đi mua xíu mại và bánh bao súp cho em, rồi em mua bánh bao không cho chị, được không?"

Vì thế, hai chị em bàn bạc xong liền nắm tay nhau đi tìm chú tài xế Lâm nói chuyện sáng mai.

Lúc này, Quý Huyền mới nhìn Tiêu Vũ nói: "Em bảo một tháng em kiếm được tệ, nuôi một đứa bé không tốn bao nhiêu, sao lại đến nông nỗi ăn bánh bao không qua ngày vậy?"

Quý Huyền hỏi với giọng nghi ngờ, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ cũng lạnh đi.

Tiêu Vũ dựa vào sô pha, cười với chị Vương mà nói: "Chị Vương, chị lên lầu chuẩn bị giường giùm em với."

Chị Vương biết Tiêu Vũ muốn nói chuyện riêng với Quý Huyền,liền rời đi, thậm chí còn nhờ Khổng Ngọc Tình giúp đỡ, Khổng Ngọc Tình cũng vội vàng rời đi.

Tiêu Vũ quay sang nhìn Quý Huyền hỏi: "Chắc anh nghĩ những chuyện em làm là sai, nhưng anh có biết tại sao em lại làm thế không? Anh có biết vì sao một năm đó em chìm đắm trong cờ bạc không? Quý Huyền, anh không đưa tay kéo em khỏi vách núi, sao lại đổ lỗi em ngã xuống vực?"

Quý Huyền cau mày: "Anh không hiểu, nhà họ Tiêu từng đưa tay tương trợ khi nhà họ Quý gặp khó khăn, Ông nội anh không quên chuyện đó, lúc nhà họ Tiêu gặp chuyện, ông vẫn luôn giúp đỡ, thậm chí hi vọng em có thể gả vào nhà họ Qúy, sợ em bị chiếm đoạt gia sản. Anh cưới em về cũng đâu đối xử tệ bạc với em, chuyện trong nhà đều giao cho em, không hề đề phòng em. Còn em thì sao? Em muốn phá thai khi có Quý Du còn gì? Em đánh bạc thua hết gia sản nhà họ Tiêu còn gì? Em còn thua cả gia sản nhà họ Quý, nhưng thôi đừng nhắc tới chuyện này."

Quý Huyền chỉ về phía cầu thang hỏi: "Em còn nhớ vì sao chúng ta ly hôn không?"

Tiêu Vũ nhìn lên cầu thang, mày từ từ nhíu lại, nguyên nhân ly hôn cô chưa từng cố ý nghĩ tới, bây giờ nhìn cầu thang thì ký ức mà nguyên thân vô cùng muốn quên đi lại từ từ tái hiện lại trong đầu.

Nguyên thân Tiêu Vũ là một người bướng bỉnh, bưởng bỉnh tới mức nào?

Gia đình Tiêu Vũ có truyền thống âm nhạc, gia cảnh khá giả, tuy không so được với những người kiếm được tiền tỷ nhưng mấy trăm đến hơn một ngàn vạn thì vẫn phải có, những khoản đó đều là thù lao cha mẹ Tiêu Vũ nhận được khi biểu diễn nhạc hội.

Ông Tiêu, cha của nguyên thân là nghệ sĩ piano nổi tiếng còn bà Tiêu, mẹ của nguyên thân chỉ là nghệ sĩ violon bình thường không mấy tiếng tăm. Ông Tiêu rất khiêm tốn, hiếm khi tiếp xúc với những hoạt động thương mại, tính tình dịu dàng nhưng chơi piano lại vô cùng mạnh mẽ.

Cho nên, tuy ông Tiêu không thể làm giàu từ công việc của mình, nhưng ông lại có quan hệ rộng, dù sao thì nghệ sĩ piano tiếp xúc cũng không ít nhân vật cường thế.

Nhà họ Quý từng gặp vấn đề xoay vòng vốn đến mức suýt phá sản. Ông nội Quý Huyền quen biết ông Tiêu vì ông rất thích nghe piano, khi nghe ông nội Quý Huyền trình bày hoàn cảnh, ông Tiêu tuy không hứa hẹn gì nhưng lại hỏi thăm không ít người, trong đó có mấy người, vì tin vào uy tín của ông Tiêu mà đứng ra giúp nhà họ Quý vượt qua cửa ải khó khăn.

Đây chính là chuyện nhà họ Tiêu từng đưa tay giúp đỡ nhà họ Quý mà Quý Huyền vừa nhắc đến.

Tiêu Vũ là đứa con duy nhất của nhà họ Tiêu, cha mẹ cô vì bôn ba khắp nơi để biểu diễn nên không muốn có con. Đặc biệt là bà Tiêu luôn cảm thấy mình vẫn còn không gian để phát triển, luôn nỗ lực không ngừng.

Tiêu Vũ vừa chào đời, bà liền bắt ông Tiêu phải kèm cặp Tiêu Vũ mỗi ngày, hy vọng cô có thể trở thành một nghệ sĩ piano trứ danh như ông Tiêu chứ không phải như bà,một nghệ sĩ vô danh

Tiếc là, giống như bà Tiêu không có thiên phú về violon, Tiêu Vũ cũng chẳng có năng khiếu về piano. Dù một nghệ sĩ piano lừng lẫy thế giới chỉ dạy, cô cũng chỉ đủ điểm được vượt qua các kỳ thi chứ chưa bao giờ đạt quán quân ở bất cứ cuộc thi nào.

Tuy ông Tiêu không đặt nặng vấn đề này nhưng bà Tiêu luôn không cam lòng. Tiêu Vũ còn trẻ, lại đang trong thời kỳ phản nghịch, cô thống hận piano trói buộc cuộc đời cô, cũng ghét cay ghét đắng cái cảnh mẹ hằn học mỉa mai mỗi khi cô luyện đàn cùng người cha bó tay chẳng biết phải làm sao. Trong nhà chưa bao giờ ngừng khắc khẩu, dù là lần cuối cô gặp ba mẹ mình.

Thế rồi ba mẹ Tiêu Vũ gặp tai nạn giao thông vào sáng sớm hôm họ biểu diễn xong ở New York, trên đường về nước thì gặp chuyện.

Nguyên thân Tiêu Vũ thậm chí không kịp tranh luận xem mẹ cô dựa vào đâu mà khống chế cô, thậm chí cũng không kịp đi nghe đêm diễn của ba, cô cứ thế biến thành trẻ mồ côi. Tài sản ba mẹ để lại, nháy mắt đã bị đám bà con họ hàng ra vẻ hòa ái xâu xé.

Dù ba cô có không ít bạn bè nhưng họ cũng không biết làm sao để ngăn cản đám họ hàng vơ vét cô, dù năm đó cô sắp tròn mười tám. Những kẻ tham lam kia kiếm đủ mọi lý do, đưa ma, nhập mộ, cái gì cũng lấy ra nói được.

Chỉ có mỗi nhà họ Quý chịu ra giúp đỡ, dùng thân phận thông gia để giúp cô tổ chức tang lễ cho đàng hoàng, sau đó giúp cô và Quý Huyền tổ chức hôn lễ.

Ông nội Quý Huyền là một người rất tốt, ông bảo Quý Huyền tự nguyện gánh vác trách nhiệm này. Tiệc cưới được đãi sớm để ngăn cản miệng lưỡi thế gian, còn giấy chứng nhận kết hôn thì đến năm cô hai mươi mới đăng ký.

Hai năm sau, cô có muốn đăng ký hay không là quyết định của cô.

Chuyện duy nhất nằm ngoài kế hoạch đó là nguyên thân vừa gặp Quý Huyền đã yêu anh, mà Quý Huyền cũng thế, trong đêm tiệc cưới được tổ chức, bọn họ lén lút ăn trái cấm.

Quý Du đã đến thế giới này như thế, đáng tiếc, nguyên thân luôn có một bí mật không nói ra. Bí mật này có khi cô sa đọa, Tiêu Vũ hoài nghi ba mẹ cô không phải mất do tai nạn, hơn nữa mẹ cô vẫn tha thiết chờ ngày cô trở thành nghệ sĩ piano.

Căn cứ vào hai điều trên, sau khi ba mẹ nguyên thân qua đời, mong ước trở thành nghệ sĩ piano tựa như cọng rơm cứu mạng cô khi đang chìm trong bùn lầy. Cô phải trở thành nghệ sĩ piano, cô muốn hoàn thành di nguyện của mẹ. Đồng thời, cô cũng muốn ra ngoài thế giới, muốn tìm được tên hung thủ kia.

Vậy nên, năm đó khi có thai Quý Du, cô điên cuồng luyện đàn. Tài năng hạn chế cùng với đủ lại phản ứng khi mang thai đã giấc mộng của cô từ từ vỡ tan. Khi cô biết mình sẽ không bao giờ chạm tới đỉnh cao kia thì cõi lòng tan nát.

Cô bắt đầu nghiện đánh bạc, đó là năm Quý Du được sinh ra. Lần nghiện ngập này kéo dài hai năm, tinh thần cô ngày càng sa sút, ngày càng chìm đắm trong bài bạc. Tuy vậy, Quý Huyền vẫn không bỏ rơi cô, năm cô tròn hai mươi tuổi, anh hỏi cô có muốn làm giấy kết hôn với anh không, cô đồng ý.

Hai người chính thức trở thành vợ chồng trên pháp luật, thật ra nguyên thân Tiêu Vũ đã sớm nhận ra, từ khi cô muốn phá thai Quý Du thì Quý Huyền càng ngày càng lạnh nhạt với cô. Chuyện làm giấy tờ, có lẽ Quý Huyền chỉ xuất phát từ trách nhiệm của một người cha mà thôi.

Tiêu Vũ nuốt cơn tức, không cầu xin anh, cũng không nói cho anh biết.

Hôm ly hôn, nguyên thân như cũ rủ rê đám bạn cờ bạc của mình tới nhà chơi bạc như trước, mỗi mâm đều dao động từ vài nghìn tới vài trăm nghìn, Quý Du hai tuổi đã ngã từ trên lầu xuống trong hoàn cảnh ấy.

Quý Du ngủ trưa dậy không thấy ai thì một lòng muốn đi tìm mẹ rồi hụt chân lăn từ trên lầu xuống.

Tiêu Vũ chỉ hờ hững liếc một cái, thấy Quý Du sau khi choáng váng tự đứng dậy được thì quay đi đánh bạc tiếp. Quý Du không biết phải làm sao đứng đơ ra ở cầu thang, nhìn đám người lạ la hét.

Hôm đó bà Khổng không có nhà, người giúp việc đều trốn việc đi ngủ hết, Quý Huyền là người đầu tiên phát hiện Quý Du nằm ngủ ở chân cầu thang khi anh về nhà.

Quý Huyền nhíu mày nhìn Tiêu Vũ trên bàn, đám người kia im bặt trong chớp mắt, đánh bài khẽ tiếng đi nhiều. Quý Huyền phát hiện hai người làm trong nhà đều không ở đây, anh quăng cặp ở sô pha rồi lại bế Quý Du lên.

Quý Huyền đột nhiên nhận ra Quý Du là lạ, thường ngày anh về, Quý Du vẫn hay ngủ vạ ngủ vật khắp nơi, từ sô pha, cầu thang đến sàn nhà, thậm chí trên bàn mạt chược. Nhưng hôm nay, khi anh bế Quý Du lên mới phát hiện sau đầu con bé bị ướt một mảng.

Quý Huyền giơ tay lên nhìn, chỉ thấy một màu đỏ.

Quý Huyền giận dữ gọi người, sau đó vội bế con đi khám, may là không có gì nguy hiểm, đứa bé không xuất hiện hiện tượng nôn mửa, bác sĩ chỉ bảo Quý Du nằm viện hai ba hôm để theo dõi rồi cho xuất viện.

Đó là lần đầu tiên Quý Huyền chính thức nổi giận với Tiêu Vũ, anh đùng đùng tức giận về nhà, lúc đó đám cờ bạc đã đi. Bàn mạt chược cũng đã dọn dẹp, chỉ còn mỗi Tiêu Vũ đứng đó luống cuống chân tay.

Anh hỏi Tiêu Vũ bất mãn cái gì? Là vì hôn nhân giữa anh và cô hay vì có con, cô có muốn ly hôn không? Cứ thế này thì chẳng những tra tấn bản thân mà còn tra tấn cả đứa bé nữa.

Tiêu Vũ không nói gì, tuy Quý Huyền chỉ tiện miệng nhắc tới chuyện ly hôn nhưng cô lại đồng ý. Quý Huyền đưa cho cô một trăm triệu, sau đó anh phát hiện Tiêu Vũ mang tiền rời khỏi thủ đô. Anh cũng mặc kệ cô, từ đó, cả hai người đều không liên quan gì đến nhau.

Khi đó, Tiêu Vũ rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ không đánh bạc nữa, sẽ thay đổi làm lại cuộc đời, nhưng khi Quý Huyền giận dữ hỏi chuyện thì cô lại không muốn cúi đầu xin lỗi. Tiêu Vũ quá ngang bướng, rõ ràng có thể giải thích nguyên nhân tại sao cô sa ngã, dù không đúng nhưng Quý Huyền có thể thông cảm cho cô, nhưng cô lại không chịu nói. Sau khi rời đi, nguyên chủ rất đau lòng lại đi đánh bạc thua sạch tiền Quý Huyền cho, nhưng cô vẫn bướng bỉnh chưa từng tìm anh.

Sau khi Tiêu Vũ phát hiện mình mang thai thì cô mới một lần nữa có niềm tin, cô không chỉ muốn trở thành nghệ sĩ piano, cô còn muốn nuôi lớn đứa con chỉ thuộc về một mình cô.

Nhưng sự tự tin này ở tai nạn xe hơi đã tan thành tro bụi, một nghệ sĩ piano không còn đôi tay thì không khác gì người chết, cả ngày cô chỉ biết ngẩn ngơ, đều do Tiêu Nhược Quang một tay chăm sóc cô sau tai nạn. Dù sau khi gặp tai nạn, cô chẳng còn thiết tha với bất cứ thứ gì nữa, sống không khác gì người thực vật nhưng Tiêu Nhược Quang vẫn nỗ lực chăm lo cho mẹ mình.

(Hu hu, thương em quá Tiểu Quang. Đúng là đứa con của Nhị thập tứ hiếu)

Mãi đến khi Tiêu Vũ hoàn toàn từ bỏ, và một Tiêu Vũ mới xuất hiện.

Tiêu Vũ cười cười, nói nguyên thân bướng bỉnh cũng được mà yếu đuối cũng thế. Tiền lương tệ mỗi tháng, phần lớn cô ấy đều dùng để đóng học phí học piano cho danh sư. Sau đó lại đi dạy đàn cho tuyển thủ sơ cấp kiếm tiền, cứ thế xoay vòng suốt ba năm.

"Quý Huyền" Tiêu Vũ từ trí nhớ trở về, cô ngước mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Quý Huyền, lạnh lùng hỏi: "Tôi đúng là không phải là một người mẹ tốt,tôi có lỗi với Quý Du, tôi cũng không chăm lo tốt cho Tiểu Quang. Thậm chí, tôi còn chẳng làm nổi một người vợ tốt, là lỗi của tôi, tôi sẽ bù đắp. Vậy anh muốn nói gì?"

(Đoạn này xưng tôi cho nó nghiêm trọng)

Quý Huyền bị cô nhìn chằm chằm đến da gà nổi hết lên, đột nhiên chẳng thốt nên lời: "Cái này, cái này...."

"Ừ." Tiêu Vũ đáp: "Anh nói đi! Em sai rồi, em xin lỗi.."

Quý Huyền liếc cô một cái, nói: "Có tệ, vì sao không lo được cho Tiểu Quang?"

"À." Tiêu Vũ lên tiếng, sau đó cúi đầu trước Quý Huyền, nói: "Đây là lỗi của em, em xin lỗi, em đã không chăm sóc con đàng hoàng, còn gì nữa không?"

Quý Huyền nhìn cô mà nghẹn lời, thái độ em quá tốt, anh còn biết nói gì. Tuy cô ấy từng đối xử không tốt với Quý Du và bỏ đi, nhưng bây giờ, cô ấy đối tốt với Quý Du, với Tiểu Quang, và với cả mình.

"Hết rồi?" Tiêu Vũ hỏi.

Quý Huyền là đàn ông, ít khi để bụng chuyện gì. Chuyện duy nhất anh không quên được, đó là hình ảnh Quý Du ngất xỉu ở chân cầu thang còn Tiêu Vũ ngồi bên bàn mạt chược.

Bây giờ, cô cúi đầu xin lỗi một cách dứt khoát như thế, anh còn có gì để tức giận đâu. Ngược lại, Quý Huyền thấy không nên nhắc lại chuyện này nữa, bây giờ Tiêu Vũ rất tốt.

"Chắc là hết rồi?" Quý Huyền tự hỏi.

Tiêu Vũ liền nói tiếp: "Có một chuyện nữa, tuy đã bốn năm trôi qua, có lẽ đã quá muộn nhưng em muốn nói một chút. Chuyện của Quý Du em rất xin lỗi, lúc phát hiện Quý Du bị ngất xỉu em đã hối hận. Em muốn làm lại cuộc đời, muốn cứu vãn, muốn ôm con bé nói xin lỗi. Đương nhiên, những chuyện này đều chẳng xảy ra, giờ em nói ra cũng không phải muốn anh thương hại hay gì cả."

"Nhưng, em nghĩ, sai là sai. Câu xin lỗi này, vẫn nên nói cho anh. Đặc biệt là sau bốn năm mà bây giờ anh vẫn nguyện ý giúp đỡ em. Quý Du nói....."

Quý Huyền cúi đầu: "Đừng nói cho con biết, con không nhớ rõ chuyện gì cả. Anh muốn trong trí nhớ của nó, mẹ nó luôn yêu nó."

Tiêu Vũ thở dài, nói đỡ cho nguyên thân: "Tuy rằng không còn tư cách nói câu này, nhưng mà em lúc nào cũng yêu Quý Du. Khi đó em còn quá trẻ, có nhiều chuyện không biết làm sao, cũng không thể lo liệu hết, xuất hiện tư tưởng lệch lạc, nên đã phạm sai lầm. Nhưng, em đối với Quý Du,em chưa bao giờ xem con bé là người lạ."

Quý Huyền nhìn cô, anh đã đợi câu xin lỗi này của cô rất lâu.

Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền, hỏi: "Thôi... Gọi chị Vương xuống đi."

Quý Huyền gật đầu, đứng dậy tính gọi chị Vương thì đột nhiên nghĩ lại thấy sai sai. Anh quay đầu lại hỏi Tiêu Vũ: "Tiền anh cho em đâu?"

Tiếc là Tiêu Vũ giả điếc, kêu toáng lên: "Chị Vương, xuống đây một lát", rất thành công át mất giọng Quý Huyền.

Quý Huyền: "....Em cố ý."

Tiêu Vũ mỉm cười: "Hả? Anh nói gì cơ?"

Quý Huyền: "Anh nói...."

Tiêu Vũ lập tức ngắt lời: "Chị Vương, chị xuống chưa? Chúng ta lên lầu đi!" Vì thế, chị Vương đẩy Tiêu Vũ vào thang máy.

Quý Huyền nhìn cửa thang máy đóng lại mới phản ứng lại: "Cô nàng này, đừng nói là... thua sạch một trăm triệu chứ!!!"

Trong thang máy, chị Vương thấy lạ hỏi: "Sao hôm nay bà chủ có vẻ như muốn tránh mặt ông chủ thế?"

Tiêu Vũ xoa ngực nói: "Ôi, biết nói sao đây? Có một số chuyện đã qua, anh ấy có thể vì các con mà không truy cứu, nhưng có một số chuyện không kiếm cớ nổi, thật kinh khủng!"

Chị Vương: "Có chuyện gì?"

Tiêu Vũ được chị Vương đẩy ra ngoài thang máy, cô quan sát Quý Huyền đang tức giận đứng dưới lầu, vội quay đầu lại nói với chị Vương: "Ví như thua sạch gia sản."

Chị Vương: "....Thua nhiều không?"

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhớ lại chuyện cũ, sau đó nói: "Đại khái một trăm triệu trong ba tháng?"

Chị Vương: "...." Vậy thì đúng là không kiếm cớ nổi.

- --------

Ngày hôm sau, lúc Tiêu Vũ được chị Vương đẩy xuống lầu ăn sáng thì thấy Quý Du chỉ bánh bao không trên bàn, nói với cô: "Mẹ ơi, bánh bao con mua này."

Tiêu Vũ nhìn bánh bao không với vẻ chán ghét, Quý Du thấy vậy thì mặt hiện vẻ tủi thân: "Mẹ không thích ạ?"

Tiêu Vũ bình tĩnh né họng súng nói: "Mẹ ăn chán rồi, nhưng cha con chưa ăn bao giờ, con có thể rủ cha ăn chung."

Quý Du híp mắt cười nói: "Dạ."

Sau đó, cô bé bê đĩa bánh bao không sang ngồi cạnh Quý Huyền, còn Tiêu Nhược Quang thì ngồi bên Tiêu Vũ. Tiêu Vũ mỉm cười, gặp miếng sủi cảo tôm lên cắn một miếng, Tiêu Nhược Quang hỏi: "Mẹ ơi, ngon không ạ?"

Tiêu Vũ gật đầu, Tiêu Nhược Quang liền cười nói: "Mẹ ơi, món này con đi tới khách sạn lớn trước kia mẹ con mình thường đi ngang qua mua đó, có sủi cảo tôm, sủi cảo thường, sủi cảo chiên. Còn có bánh bao nhân trứng sữa mà mẹ thích nhất nữa...." Sau đó Tiêu Nhược Quang vui vẻ cầm một cái bánh bao khác nói: "Còn đây là bánh bao xá xíu mà Tiểu Quang thích nhất."

Quý Huyền nhìn những món ăn tinh xảo nổi tiếng phía đối diện, rồi nhìn bánh bao không và hai ly sữa đậu nành mà Quý Du mua về, cảm thấy rất ủy khuất.

(Há há há, chị lại hố anh một cú nữa)

"Thím Khổng, hôm nay không nấu bữa sáng sao?" Sau khi ăn một cái bánh bao, Quý Huyền ngán đến tận cổ, hỏi Khổng Ngọc Tình.

Khổng Ngọc Tình cầm một cái bánh bao nhân trứng sữa đi từ trong bếp ra nói: "Bữa sáng? Cô chủ nhỏ bảo khỏi nấu, cô chủ mua về rồi."

Quý Huyền nhìn bánh bao trứng sữa trong tay Khổng Ngọc Tình, hoang mang hỏi: "Mọi người không ăn bánh bao không sao?"

Khổng Ngọc Tình à một tiếng đáp: "Cô chủ nhỏ có cho bọn tôi mỗi người hai cái, với lại, cậu chủ cũng mua không ít điểm tâm cho bọn tôi."

Quý Huyền lại cúi đầu nhìn bánh bao không và ly sữa đậu nành ngọt ngấy trước mặt mình, đau đầu nhìn đứa con gái ngốc nghếch nhà mình mà hỏi: "Con mua mỗi bánh bao không thôi à?"

Quý Du chống nạnh, đứng lên ghế, chỉ Quý Huyền nói: "Có phải cha không thích bánh bao không con mua không? Ông cố từng nói, cha từng ăn cả gạo thô rồi mà. Đúng là sống sung sướng đến mức quên mất gốc gác!"

Quý Huyền hắng giọng, nói: "Câu này ai dạy cho con vậy? Nghe mà đau cả răng."

Quý Du khoanh tay trước ngực ngồi lên ghế, nói: "Ông cố nói con nghe."

Tiêu Vũ vươn tay cầm một cái bánh bao trứng sữa, hỏi: "Vậy ông cố của con có nói cho con biết tên cúng cơm của cha con không?"

Quý Du mở mắt tròn xoe nói: "Tên cúng cơm gì ạ?"

Quý Huyền giận dữ nhìn Tiêu Vũ nói: "Em dám nói?"

Tiêu Vũ huýt sáo, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một lát sau mới nói: "Không phải không dám, nhưng con bé còn nhỏ không nên nói cho con biết kẻo toàn thế giới đều biết, đúng không hả Nhị... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Quý Huyền nghiến răng nghiến lợi cầm lấy cái bánh bao cắn mạnh một phát, vừa ăn vừa uống sữa đậu nành. Quý Du cũng cầm một cái bánh bao không lên ăn, sau khi cô bé uống hai hớp sữa đậu nành thì nói với Tiêu Vũ: "Mẹ ơi, món này ăn không ngon lắm đâu."

Tiêu Vũ cắn một miếng bánh bao, vẫy tay gọi Quý Du: "Lại đây ăn với mẹ này, để mấy món đó cho cha ăn được rồi."

Quý Huyền: "......"

Quý Huyền ăn no thì đen mặt xách cặp đen ra cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Y Lam Nhã đứng ở đó, có vẻ như vừa giật nảy mình vì cửa đột nhiên mở ra.

Tiêu Vũ: "....." Con gián đánh mãi không chết, mạng lớn thật, mới đó đã sống lại.

Y Lam Nhã sống lại sao? Cô ta sống lại, chẳng những sống lại mà còn thăng cấp. Sau nửa tháng chịu đủ mọi đả kích của Tiêu Vũ, từ thị uy tới khoe khoang, cuối cùng Y Lam Nhã cũng nghĩ thông.

Sao hả? Cô không thích tôi? Ha ha, cô không thích thì tôi càng phải đến, tôi còn phải đến thường xuyên, giờ giờ đến, khắc khắc đến. Cô có thể làm gì được tôi nào?

Y Lam Nhã ra vẻ chấn kinh, nhìn Quý Huyền nói: "Anh Quý định đi làm sao?"

Quý Huyền nhìn đồng hồ nói: "Hôm nay cô tới sớm thế?"

Y Lam Nhã cười nói: "Hôm nay em không bận gì nên mới tới sớm, Tiểu Du có đây không ạ?"

Quý Huyền quay đầu nhìn Tiêu Vũ cười một cái tươi rói, sau đó nói với Y Lam Nhã: "Có, cô vào nhà đi, tối nay ở lại ăn cơm nhé."

Tiêu Vũ: "........" Đồ quỷ hẹp hòi!

Tiêu Vũ bảo chị Vương đẩy xe lăn lại đó: "Cô Y đó à! Cô đã tới, tôi cứ tưởng lát nữa cô mới tới chứ! Cô đã ăn sáng chưa?"

Y Lam Nhã cười nói: "Ăn rồi."

Tiêu Vũ vội bảo Y Lam Nhã vào nhà, sau đó vẫy tay với Quý Huyền: "Anh đi đi."

Quý Huyền: "..... Trưa anh sẽ về, nhớ để phần cơm cho anh."

Tiêu Vũ vui vẻ gọi Quý Du: "Tiểu Du, cô giáo tới rồi này."

Quý Du bỏ bánh bao súp trong tay xuống, hớn hớ chạy ra, Tiêu Nhược Quang ngậm một miệng xíu mại, đảo tròng mắt.

"Cô giáo, sao cô tới sớm thế?" Quý Du lại gần Y Lam Nhã, kéo nhẹ váy Y Lam Nhã hỏi.

Y Lam Nhã gật đầu, sau đó xoa đầu Quý Du nói: "Hôm nay cô rảnh rỗi nên tới sớm, mấy ngày rồi chưa chơi với Tiểu Du nên cô rất nhớ Tiểu Du."Quý Du gật đầu đáp: "Dạ, hôm nay Tiểu Du cũng có rất nhiều thời gian."

Tiêu Nhược Quang cầm cái bánh bao không tới nói: "Cô giáo, đây là bánh bao chị con mua, mời cô ăn ạ."

Quý Du ngay lập tức cầm lấy một cái bánh bao trắng mịn đưa cho Y Lam Nhã rồi nói: "Cô ơi, đây là bánh hôm nay con đi mua, ăn ngon lắm."

Y Lam Nhã khẽ mỉm cười, nhận lấy ăn, vừa ăn vừa nói: "Bánh bao rất ngọt, ăn rất ngon. Con đã ăn bánh bao chiên bao giờ chưa? Ăn ngon hơn thế này nữa, để cô làm cho con ăn nhé!"

Tiêu Vũ vuốt cằm nhìn Y Lam Nhã nắm tay Quý Du đi vào. Ơ hay? Thế mà Y Lam Nhã không tức giận?

Khổng Ngọc Tình nhìn Y Lam Nhã bê đĩa bánh bao không vào thì thấy lạ, lại nghe Y Lam Nhã nói: "Tôi muốn chiên bánh bao cho Tiểu Du ăn, chỉ là món ăn nhà nghèo, may mà dễ làm. Thím Khổng không ngại cho tôi mượn phòng bếp chứ?"

Khổng Ngọc Tình không biết nên trả lời sao mới tốt,liền thấyTiêu Vũ đi vào nói với Y Lam Nhã rằng: "Thật ngại quá, lại phải phiền cô giáo như thế. Tiểu Du, lại đây, con đàn piano với mẹ đi, lát nữa cô giáo làm xong sẽ gọi con vào ăn."

Quý Du nhìn Y Lam Nhã, Y Lam Nhã cũng bất ngờ, ngượng ngùng nhìn Tiêu Vũ nói: "Tôi muốn Tiểu Du làm cùng tôi, trẻ con nên tự tay làm mọi thứ, như vậy sẽ rèn được tính tự lập, cũng sẽ biết quý trọng đồ ăn hơn."

Tiêu Vũ cũng nói với vẻ cô đơn: "Tôi cũng muốn Tiểu Du ở cạnh tôi để hai mẹ con bồi dưỡng tình cảm."

Vì thế, Quý Du không hề có nguyên tắc mà chạy tới bên Tiêu Vũ: "Mẹ, con sẽ chơi với mẹ." Sau đó quay sang nói với Y Lam Nhã: "Cô ơi, cô làm trước đi, lát nữa nếu con có thời gian sẽ vào làm với cô."

Y Lam Nhã mỉm cười nhìn hai người rời đi, Tiêu Vũ ngước lên trời một cái, cô muốn đi con đường bạch liên hoa à,chắc không dám cự tuyệt đâu ha! Đáng đời!

Vì thế, Y Lam Nhã nhìn Tiêu Vũ đánh đàn cả buổi sáng, từ «Hai con hổ» cho tới «Tôi đi học», Tiêu Vũ vô cùng vui vẻ cùng hai đứa bé hát vang cả buổi sáng.

(Đây là hai bài hát thiếu nhi, nghe vui tai lắm)

Khi Quý Huyền về tới nhà thì thấy Tiêu Vũ, Tiêu Nhược Quang và Quý Du đang ngồi trên ghế sô pha, cả ba người rúc vào nhau xem ti vi, còn Y Lam Nhã ngồi trên cái ghế sô pha khác, với một nụ cười trên mặt.

Quý Huyền: ".... Cô Y, cô... ổn không?"

Khuôn mặt của Y Lam Nhã đã tê cứng, cô ta mím môi, cười gượng: "Không sao ạ, anh Quý đã về, làm việc vất vả."

Tiêu Vũ hờ hững liếc Y Lam Nhã rồi nhìn Quý Huyền nói: "Đi ra ngoài có tiếng đồng hồ, vất vả cái gì? Không phải nên phấn chấn quay về à?"

Quý Huyền: "......"

Khổng Ngọc Tình đi ra, thấy Quý Huyền đã về thì chào hỏi anh rồi nói: "Ông chủ, cơm trưa đã nấu xong, bây giờ ăn ạ?"

Quý Huyền gật đầu, anh nhìn Y Lam Nhã, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Cô Y thật sự không sao chứ?" Anh có cảm giác mặt cô ta không thể chuyển động các cơ.

Y Lam Nhã mỉm cười gật đầu, Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ nói: "Ăn cơm thôi."

Tiêu Vũ dang hai tay ra,nói:"Ôm."

Quý Huyền: "......." Quý Huyền ngồi xổm xuống ôm Tiêu Vũ lên, rồi quay đầu nói với hai đứa trẻ: "Đi theo cha nào." Sau đó quay sang cô Y: "Cô Y cũng vào đi."

Tiếp đó, Quý Huyền mắt nhìn thẳng ôm Tiêu Vũ tới bên bàn ăn, cơm trưa hôm nay không hề có ớt. Tiêu Vũ lấy cho mình một phần thịt lợn hấp với khoai lang và bảo lấy một bát canh khổ qua cho Tiêu Nhược Quang.

Trong thời gian này, sau khi Tiêu Nhược Quang học được cách dùng thẻ tín dụng thì đã ăn không ít đồ nóng nên cổ họng bị rát.

Thật không may, Tiêu Nhược Quang đối với món canh khổ qua không có một chút yêu thích nào, nhóc lấy chén định múc canh sườn. Tiêu Vũ với tay lấy chén nhóc đưa cho chị Vương nói: "Múc canh khổ qua cho thằng bé."

Tiêu Nhược Quang nhíu mày: "Con không thích ăn khổ qua đâu mẹ ơi."

Tiêu Vũ bình thản hỏi lại: "Con nghĩ mẹ thích ngồi xe lăn à?"

Tiêu Nhược Quang cúi đầu, nhận chén canh khổ qua chị Vương đưa cho, há miệng húp sạch. Sau đó, cậu ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Vũ: "Mẹ ơi, con uống xong rồi, có thể ăn món khác không?"

"Có thể." Tiêu Vũ gắp một miếng củ sen xào thịt cho cậu, "Ăn món này đi."

Tiêu Nhược Quang lấy đũa khẩy củ sen hai cái mới chịu thua, bắt đầu ăn cơm.

Quý Du ngồi bên cạnh nhìn, Y Lam Nhã vội gắp một đũa đồ ăn ngon cho Qúy Du,nói: "Để cô gắp cho con, mẹ đang lo cho em con nên không rảnh tay, Tiểu Du thích ăn gì nào?"

Tiêu Nhược Quang cau mày không vui, nói: "Tiểu Quang không cần ai lo cả, Tiểu Quang có thể tự ăn cơm rất sạch sẽ, cô giáo cũng khen Tiểu Quang rất giỏi đấy."

Y Lam Nhã xấu hổ cười nói: "Vậy sao? Cô không biết."

Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Du nói: "Chị! Chị muốn để cô giáo đút cho chị à?" Tuy Quý Du không cần ai đút nhưng đúng là hay được đút khi ăn cơm. Từ lúc Tiêu Vũ về, cô bé đều ăn cơm rất nghiêm chỉnh giống như mẹ mình, chưa từng để ai đút.

(Tiểu Quang lại vô thức hố cho Y Lam Nhã vài cái)

Với lại, bây giờ cô bé có thể tự ăn, sao có thể trước mặt em mình mà mất đi thể diện của một người chị đâu?

Vì thế, Quý Du cầm chén lên, tự mình ăn. Y Lam Nhã vẫn cười tươi như trước, liếc qua Tiêu Nhược Quang.

Tiêu Vũ tự nhủ trong lòng, cô ta không sao chứ? Nhỡ may tức quá có chuyện thì sao?

Ăn trưa xong, Y Lam Nhã kéo Quý Du hỏi: "Tiểu Du, con có bài tập nào cần làm không?"

Tiêu Vũ cười vang, ngại ngùng nói: "Hôm qua tôi muốn xem thử xem mình có tự dạy Tiểu Du làm bài được không,không ngờ rằng Tiểu Du rất giỏi, tự làm được hết. Cô giáo có thể dạy con bé cái khác, chữ Hán, anh văn hay toán học, gì cũng được."

Y Lam Nhã: "..... Tôi chưa chuẩn bị mấy môn này, để tôi xem thử."

Tiêu Vũ cười nói: "Không sao, hôm nay bỏ đi, dù sao tôi vừa mới quay về, tôi cũng muốn ở bên Tiểu Du nhiều một chút. Với lại nó mới học lớp một, thật sự không cần đè nặng việc học hành quá."

Y Lam Nhã phản bác ngay: "Không thể thua người khác từ vạch xuất phát được."

Tiêu Vũ chẳng để ý gì, xua tay cười nói: "Sao lại thua ở vạch xuất phát chứ? Nó vừa sinh ra đã sắp tới đích rồi, ha ha ha ha ha ha....."

(Nghe mà thấy hợp lý)

Y Lam Nhã: "......." Tức quá! Mình sắp hết cười nổi rồi mà sao cô ta lại không tức giận? Mình phải nhịn, cô không muốn thấy tôi? Vậy thì ngày nào tôi cũng tươi cười như hoa xuất hiện trước mặt cô, cô không vui thì tôi mới vui được. Y Lam Nhã tức muốn khóc, cô ta cảm thấy hôm nay mình thể hiện rất tốt, nhưng sao Tiêu Vũ vẫn không tức giận?

(Tuổi gì chơi với chị Vũ, há há há há....)

Quý Huyền nói được làm được, anh mời Y Lam Nhã ở lại ăn tối rồi bảo tài xế đưa Y Lam Nhã về nhà.

Y Lam Nhã tức nguyên ngày, muốn về nhà hồi máu, vịn ghế choáng váng đứng dậy. Suốt buổi chiều, rốt cuộc Quý Du không học kèm với cô ta mà chơi xếp gỗ và chơi cờ với Tiêu Vũ.

Khi cô ta muốn chơi cùng Quý Du thì Tiêu Vũ lại nói cô ta là cô giáo, chỉ cần dạy kèm cho Quý Du là đủ. Cô giáo ngay cả bài giảng còn không chuẩn bị thì dạy kèm nỗi gì?

Y Lam Nhã hít sâu một hơi, chào tạm biệt Tiêu Vũ rồi bịn rịn tạm biệt Quý Du.

Tiêu Vũ đẩy xe lăn ra cửa, thấy hai đứa bé cũng đi ra thì nói: "Mấy đứa đi tìm cha đi, để mẹ tiễn cô giáo."

Vì thế hai chị em chạy tới bám lấy Quý Huyền, không để anh ra đây.

Tiêu Vũ lăn bánh xe, sau khi ra cửa thì dừng lại. Y Lam Nhã ra vẻ tươi cười, nói: "Hôm nay làm phiền mọi người rồi, tôi về trước đây."

Tiêu Vũ xoa tay, nhẹ nhàng nói: "Tôi cứ tưởng cô sẽ không tới."

Y Lam Nhã sửng sốt, cô ta không ngờ Tiêu Vũ thẳng thừng như thế, nhưng cô ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt niềm nở nói: "Cô Tiêu nói gì tôi không hiểu, tôi là cô giáo dạy kèm cho Tiểu Du, thứ bảy tuần nào cũng tới. Đây là trách nhiệm của tôi, nếu không báo nghỉ thì tất nhiên tôi sẽ tới."

Tiêu Vũ hừ một tiếng: "Vừa hay tính tôi lại trái ngược với cô, cô thích ở trong tối, nhưng tôi lại thích ở ngoài sáng. Người ngay không nói lời gian, tôi nói thẳng cho cô hay, tôi biết rõ mục đích của cô, tôi cũng nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn ở nhà họ Quý một ngày thì cô không có cơ hội đâu."

Y Lam Nhã cười hỏi lại cô: "Cô Tiêu nói gì thế? Tôi không hiểu."

Tiêu Vũ không giận, nhìn Y Lam Nhã, hai mắt đen nhánh chợt đanh lại trên khuôn mặt trẻ con: "Y Lam Nhã, cô không cần hiểu gì cả, chỉ cần nhớ cho kỹ, nhà họ Quý không phải là thứ cô có thể mơ tưởng."

Y Lam Nhã oan uổng nói: "Cô Tiêu nói vậy thật oan cho tôi quá, nhưng mà cô Tiêu lấy thân phận gì để cảnh cáo tôi? Cô chẳng qua cũng chỉ sống nhờ ở đây mà thôi."

"À, bằng việc sáu năm trước tôi sinh con gái, ba năm trước lại sinh con trai đấy!" Tiêu Vũ nói tỉnh bơ.

Y Lam Nhã: "......" Tiện nhân!!!

Lúc Tiêu Vũ quay lại thì Quý Huyền đã đợi cô ở huyền quan, anh nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Ngày mai anh tính dẫn con tới công viên giải trí chơi, em muốn đi cùng không?"

Tiêu Vũ nhìn anh cười: "Đi chứ, sao lại không đi? Nếu em không đi, chẳng lẽ để Y Lam Nhã đi chắc?" Tiêu Vũ biết anh đã nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi, nhưng anh không đả động tới thì cô cũng làm như không biết.

Quý Huyền vươn tay ra đẩy xe lăn cho cô, đưa cô đi về phía thang máy.

Trước khi Tiêu Vũ đóng cửa, Quý Huyền mới mở miệng: "Anh chỉ xem Y Lam Nhã chỉ là cô giáo của Tiểu Du thôi, anh không có ý để cô ta bước vào ngôi nhà này."

Tiêu Vũ cười cười: "Nhớ kỹ câu này."

Quý Huyền: "........" Tại sao?

Ngày hôm sau, Quý Huyền lái xe đưa vợ cũ và hai con tới công viên giải trí. Hôm nay là chủ Nhật, công viên giải trí rất đông người.

Phần lớn trò chơi đều thiết kế cho một gia đình ba người, có lẽ cân nhắc việc trẻ con tới đây nhiều nên những trò chơi có hệ số an toàn cao như cưỡi ngựa gỗ, lái máy bay rất phổ biến. Ngoài ra cũng có những trò như tàu lượn siêu tốc, đu quay khổng lồ dành cho người trưởng thành để thu hút đám thanh niên hoặc các cặp cha mẹ.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhược Quang tới công viên giải trí, cậu theo chân Quý Huyền đi vào, hai mắt lấp lánh như sao sa. Quý Huyền cúi xuống bế cậu lên hỏi: "Tiểu Quang muốn chơi trò gì?"

Tiêu Nhược Quang nhìn khắp nơi, chỉ vào ngựa gỗ nói: "Cưỡi ngựa gỗ, cưỡi ngựa gỗ."

Quý Huyền cười, dẫn cậu đi cưỡi ngựa gỗ. Quý Du bực bội vịn vào xe lăn của Tiêu Vũ nói: "Cha quên con luôn rồi, con ghét cha. Cha trọng nam khinh nữ, có em trai thì không cần con nữa."

Tiêu Vũ xoa đầu cô bé, hỏi: "Con muốn chơi trò gì? Để mẹ dẫn con đi."

Quý Du nó muốn chơi tàu hỏa. Tiêu Vũ dẫn cô bé đi mua vé trò chơi rồi đi xếp hàng. Chiếc xe lăn ban đầu của Tiêu Vũ chỉ là xe lăn thông thường, sau khi Tiêu Vũ cử động được hai tay, Quý Huyền luôn muốn đổi xe lăn khác cho cô.

Xe mới được giao đúng hôm nay, là loại nạp điện, tay vịn có gắn chốt điều khiển, bao gồm các tính năng tiến lùi, thậm chí còn có phanh để đi chỗ đường dốc ngay cả phát nhạc cũng có.

Quý Du chỉ cần vịn vào xe, Tiêu Vũ có thể dẫn cô bé đi xếp hàng.

Quý Du đi bên cạnh Tiêu Vũ không ngừng nói xấu Quý Huyền, câu nào cũng kết bằng cụm "Đồ cổ hủ trọng nam khinh nữ".

"Là cô giáo Tiêu sao?"

Tiêu Vũ đang yên lặng nghe Quý Du nói thì chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên. Tiêu Vũ quay đầu lại, mặt thoáng lạnh đi.

"Cô giáo Tiêu, là cô thật à? Cô bị sao thế?"

Tiêu Vũ cười điềm đạm, trả lời: "Bị tai nạn xe."

Cô nàng kia liền gào lên: "Không sao chứ?"

"Như cô thấy đó, không đi được nữa."

Cô nàng đau lòng nói: "Ôi trời, cô thật xui xẻo,vốn dĩ năm nay cô định tham gia cuộc thi piano của CTTV mà, hèn gì tôi không thấy cô lên sàn diễn."

Cô nàng kia tên là Tạ Hải Vân, từng là học sinh đầu tiên của Tiêu Vũ, rất có năng khiếu chơi piano. Thời gian tiếp xúc với piano ngắn hơn nhiều so Tiêu Vũ,là con gái của được nhà có điều kiện, lúc đó bà Tạ thuê Tiêu Vũ là bởi vì danh tiếng của Cha cô.

Bà Tạ vừa nghe danh nghệ sĩ piano nổi tiếng đã thuê Tiêu Vũ ngay. Quả thật là Tiêu Vũ biết không ít kỹ xảo thi đấu, hơn nữa cũng có trình độ.

Tiêu Vũ mới dạy Tạ Hải Vân được nửa năm thì Tạ Hải Vân đã đạt giải trong cuộc thi piano dành cho thanh thiếu niên toàn quốc. Cùng năm đó, Tiêu Vũ tham dự cuộc thi piano của CTTV lại không lọt nổi top .

Nhất thời mọi chuyện rơi vào thế khó xử.

Tạ Hải Vân không muốn để Tiêu Vũ dạy nữa, bèn nói với bà Tạ là cô ta không học được gì từ Tiêu Vũ, cô ta có được thành tích cao như thế đều do tự học thành tài.

Cô ta vốn chỉ muốn bà Tạ cho Tiêu Vũ nghỉ việc, ai ngờ bà Tạ nghe vậy thì tức điên, tìm Tiêu Vũ mắng một trận, còn mắng cô là loại mua danh chuộc tiếng.

Tiêu Vũ tức giận, cãi lại bà Tạ mấy câu, ngay cả tiền lương cũng không nhận mà đi luôn.

Đương nhiên, tháng đó, Tiêu Nhược Quang ngay cả thịt vụn cũng không có mà ăn.

"Cô giáo Tiêu, vậy cô có định đi thi nữa không? Dù sao cô chỉ liệt mỗi chân, tay vẫn cử động được mà." Tạ Hải Vân hỏi.

Quý Du đứng bên cạnh nghe mà tức sôi máu, cô bé thò tay đẩy mạnh Tạ Hải Vân một cái, Tạ Hải Vân không đề phòng gì ngã xuống đất, tay bị tróc hai miếng.

Thấy tay mình bị thương, Tạ Hải Vân hét lớn: "Đồ chó đẻ, mẹ mày dạy mày thế à, ôi trời ơi tay của tôi!!!"

Bạn Tạ Hải Vân đứng cạnh kéo cô ta dậy, Tạ Hải Vân lại gần Quý Du nói: "Không ai dạy mày thì để tao thay mẹ mày dạy mày."

Tiêu Vũ kéo Quý Du sang phía còn lại của xe lắn, túm lấy tay Tạ Hải Vân nói: "Nói ai không có mẹ hả? Tôi chính là mẹ con bé."

Mắt Tạ Hải Vân đỏ ngầu: "Cô chơi piano mà không biết đôi tay quan trọng với người chơi đàn cỡ nào sao?" Cô ta cười gằn: "Tôi biết rồi, cô ghen tỵ với tài năng của tôi chứ gì?"

Tiêu Vũ khẽ cười: "Cô nghĩ nhiều quá, vậy mồm miệng cô có giống nghệ sĩ piano không hả? Mẹ cô chỉ dạy cô trở thành nghệ sĩ piano mà không dạy cô làm người nhỉ?"

Tạ Hải Vân tức muốn động tay động chân, Tiêu Vũ lập tức lấy điện thoại ra chụp hình Tạ Hải Vân: "Đánh đi! Đánh xong cô khỏi cần đi thi nữa, tuyển thủ dự thi không thể ẩu đả, chắc cô không quên chứ?"

Tay Tạ Hải Vân giơ lên chợt khựng lại ngay, cô ta nhìn Tiêu Vũ mà tức đến mức run người. Tiêu Vũ cầm điện thoại chụp lia lịa nói: "Nói chuyện cho đàng hoàng! Ha ha, tuy tôi không biết chửi rủa người khác có bị loại hay không nhưng có lẽ giám khảo cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với kiểu người như thế đâu đúng không?"

Tạ Hải Vân: "....." Sao bây giờ cô ta lại thay đổi như thế?

Một thanh niên trẻ tuổi thích Tạ Hải Vân đứng sau lưng cô ta, siết chặt nắm đấm nói với Tạ Hải Vân: "Vân Vân, không sao, để tôi đánh cô ta cho, tôi không phải thí sinh dự thi, cô ta làm gì được tôi chứ?"

(Lại thêm một thằng mất dạy đi đánh người khuyết tật và con nít. Qúa mất dạy!!!! )

Nói xong, anh chàng kia quả nhiên tiến tới, Tiêu Vũ nhíu mày nhìn hắn, Quý Du đứng sau gào lên: "Tôi sẽ nói cho cha tôi biết để ông ấy đánh ông, các người bắt nạt mẹ tôi, còn muốn đánh tôi! Tôi sẽ nói cha tôi đánh chết ông!"

Tiêu Vũ: "....." Con à, hoàn cảnh bây giờ của chúng ta không ổn lắm, có thể khiêm tốn chút không?

Anh chàng kia cười khinh bỉ, Tiêu Vũ nhìn hắn, nói: "Cậu chắc chắn muốn đánh tôi?"

Anh chàng kia ngạc nhiên, hỏi cái quỷ gì thế? Sao hả, đánh mày còn phải báo cáo trước à?

Anh chàng kia gật đầu, vì thế Tiêu Vũ gọi với đằng sau hắn: "Quý Huyền mau tới đây, có người muốn đánh vợ con anh này."

Quý Du cũng nhìn thấy Quý Huyền đang bế Tiêu Nhược Quang đi tới, cũng gào lên: "Cha ơi cha, mau tới đây, có người muốn đánh con với mẹ này."

Vì thế, Quý Huyền vừa tìm được vợ cũ và con gái vội đi thẳng tới đó, lấy thân hình một mét chín chặn anh chàng kia lại, sau đó hỏi: "Ai muốn đánh vợ con tôi?"

Tiêu Nhược Quang chỉ vào anh chàng kia: "Cha ơi, con nghĩ là anh này đó."

Anh chàng: "......"

Kimpap(紫菜包) Cơm cuộn Hàn Quốc. Chắc ai cũng biết.

Xíu mại, (烧卖) là một món có nguồn gốc từ thành phố Hồi Hột,Nội Mông. Trong ẩm thực Quảng Đông, món này thường được phục vụ như món ăn nhẹ.(Theo Wikipedia)

Bánh sốt thơm (酱饼还有): Còn có tên khác là Bánh thơm nước sốt Hồ Bắc, một món ăn nhẹ độc đáo, mà còn được gọi là "Pizza Trung Quốc ". Nguyên liệu sản xuất bao gồm bột mì,nước sốt ngọt và bột Pixian.Bánh nổi tiếng với mùi thơm, ngọt ở giữa, cay nhưng không khô, bên ngoài giòn và bên trong mềm. (Theo Baidu)

Bánh bao súp(小笼包):Còn được gọi là tiểu long bao. Món bánh này đặc biệt ở chỗ bằng cánh bọc thêm thạch nước súp thịt đông lạnh vào nhân bánh bao. Khi hấp, các bọc thạch sẽ hóa lỏng và tràn đầy trong nhân bánh bao.

Bài hát «Hai con hổ»

Bài hát «Tôi đi học »: Bài này editor cũng không chắn có đúng hay không nữa

Huyền quan là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng.

Đôi lời của editor:

Ông trời ơi, chương này dài gấp mấy lần chương trước luôn đó.

Nguyên thân của Tiêu Vũ vừa đáng thương vừa đáng giận, cơ bản thì editor không thích cô nàng này vì editor cho rằng cô ấy rất ích kỉ,cố chấp và ngu ngốc, đặt mình lên trên hết thảy mọi thứ.Bi kịch của Tiểu Quang và Qúy Du đều từ một tay nguyên thân tạo ra. Không thể phủ nhận rằng cô ấy cũng rất thương các con mình, nên mới có vụ Tiêu Vũ xuyên vào đó.

Còn về Qúy Huyền thì công nhận anh nhà cũng vô tâm khi không phát hiện vợ mình bị mất bệnh trầm cảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio