Tài khoản Những điều bạn chưa biết ban đầu chỉ là một tài khoản cá nhân. Lý do đặt tên như vậy bởi vì chủ tài khoản hay đăng một số tin tức không được chú ý nhiều.
Dần dần lượng người follow tài khoản dần tăng, cho nên chủ tài khoản chuyển đổi từ việc đăng tin tức sang việc kêu gọi quyên góp một số người khó khăn, dần dần phát triển thành một tài khoản có thu nhập.
Cho nên, chủ tài khoản đã thành lập studio riêng, bắt đầu thuê nhân viên làm việc.
Nhân viên sẽ đi khắp nơi tìm kiếm những mảnh đời khó khăn, đi thăm các hộ nghèo vùng núi... Dù đây là một tài khoản có thu nhập nhưng cũng nghiêm túc trong việc làm từ thiện.
Chủ tài khoản kiêm ông chủ studio tên là Chúc Thịnh Huy.
Tin tức của Tiêu Vũ không phải anh ta xử lý mà do một nhân viên mới được tuyển và một vị nhân viên thâm niên khác xử lý.
Sau khi thu nhập tin tức, hai người nhân viên đã đưa tin tức của Tiêu Vũ cho Chúc Thịnh Huy phê duyệt, Chúc Thịnh Huy phê duyệt rồi bảo họ biên tập để đăng lên thì hai người nói trên Weibo đang xuất hiện mấy quả dưa siêu bự, nếu đăng bài này thì sẽ bị va chạm với các tin tức của minh tinh, khó thu hút người xem.
Chúc Thịnh Huy vốn là một tên già đời, đương nhiên anh ta biết nên làm gì, cho nên đồng ý đăng bài viết sau.
Trong tay anh ta cũng có mấy tin tức khác nên đưa việc này cho hai người nhân viên kia, đó là người mới Diệp Tĩnh cùng với nhân viên thâm niên Hùng Nhất Bác.
Nguồn thu nhập của Chúc Thịnh Huy đến từ quảng cáo, bởi vì lượt follow cũng khá nhiều, cho nên mỗi tháng thu vào không ít tiền. Đôi khi có share một số tin tức cứu trợ, thu về không ít bình luận.
(Bản cv là "Có đôi khi hỗ trợ chuyển phát, bình luận đều sẽ có không nhỏ thu vào.", editor ko hiểu lắm, bạn nào ghỉ giùm với.)
Đương nhiên số tài khoản quyên góp chính là số tài khoản của người cần giúp đỡ, cho dù lấy số tài khoản của công ty thì cũng chuyển hết cho chính chủ.
Cho nên khi tin tức của Tiêu Vũ được đăng lên,Chúc Thịnh Huy cũng không để ý nhiều lắm về số tài khoản chỉ cho rằng Tiêu Vũ đã thỏa thuận đồng ý dùng số tài khoản của nhân viên.
Không nghĩ tới rằng mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát, lần đầu tiên tài khoản của anh ta thì cư dân mạng cắn xé, chỗ xấu là rất nhiều người mắng chửi, chỗ tốt là lượng follow tăng đột biến.
Khi nhìn thấy tài khoản Tiêu Vũ @ Chúc Thịnh Huy, lòng anh ta lạnh hẳn đi,vội gọi hai nhân viên chuyên trách tới tra hỏi. Khi đó hai người họ khăng khăng nói rằng đã thỏa thuận là sẽ sử dụng số tài khoản của họ,đồng thời nói rằng lúc đó ý thức của Tiêu Vũ không thanh tỉnh, không thể sử dụng thẻ của mình.
Chúc Thịnh Huy nghe là biết có vấn đề nhưng anh ta không có cách giải quyết, nếu không có câu trả lời thích đáng thì cái tài khoản Weibo coi như vứt.
Cho nên, anh ta bảo Diệp Tĩnh nhanh chóng liên hệ với Tiêu Vũ để giải thích mọi chuyện.
Cuộc nói chuyện giữa hai người, toàn bộ đều lọt vào tai của Chúc Thịnh Huy khi nghe được Tiêu Vũ nói câu: "Kinh hỉ không? Bất ngờ không?" là anh ta biết mọi chuyện toi rồi, anh ta vội giật điện thoại tắt máy.
Sau đó thì tra hỏi hai nhân viên mọi chuyện này là sao?
Hai nhân viên vẫn cãi bướng nhưng làm sao qua mắt Chúc Thịnh Huy được, lúc này anh ta chỉ muốn xé xác hai nhân viên này!!!
Anh ta hét vào mặt hai người họ: "Người ta thì liệt toàn thân, chỉ có một đứa trẻ tuổi chăm sóc mà còn đi cướp tiền của họ hả!!!! Không sợ bị xuống địa ngục chơi với quỷ à!!!!"
Diệp Tĩnh liền nói: "Chúng tôi đâu có tham ô số tiền đó, khi đó thần trí của cô ấy chưa thanh tỉnh, nếu dùng tài khoản của cô ấy thì tiền chỉ có thể nằm trong ngân hàng thôi, nếu không có người trợ giúp thì sao rút tiền được."
Nếu Diệp Tĩnh không phải phụ nữ, ăn nói mềm mại nhu nhược thì Chúc Thịnh Huy chắc đã cho cô ta một cái tát vang dội rồi. Anh ta hỏi: "Vậy sao không cho số tài khoản của công ty?"
Diệp Tĩnh câm như hến, Hùng Nhất Bác chỉ có thể đứng ra giải thích rằng thẻ của công ty cung cấp đã hết thời hạn. Đối với số tiền quyên góp, Chúc Thịnh Huy luôn làm rõ trắng đen, mỗi một thẻ chỉ cho phép một người rút-nạp tiền. Những cái thẻ ngân hàng mà Chúc Thịnh Huy làm rất hiếm khi phát huy tác dụng nhưng vô tình, thẻ của anh ta cũng đã đến thời hạn vào hai hôm trước.
Chúc Thịnh Huy cười lạnh "Việc này không có dễ cho qua vậy đâu, sau khi xử lý xong sự việc của cô Tiêu Vũ, tôi sẽ xử lý hai người."
Dù có tức đến cỡ nào cũng phải ưu tiên xử lý hết mọi chuyện trước rồi tính sau, Chúc Thịnh Huy chủ trương gửi công văn xin lỗi.
Nhưng bên quan hệ công chúng lại không đồng ý, họ cho rằng điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của studio, Chúc Thịnh Huy khi đó cũng không có biện pháp toàn diện nào cả, nên đành giao cho bên quan hệ công chúng giải quyết, vì thế mới có bài đăng thanh minh đã kể.
Hiện tại, bọn họ đã thành quả dưa to béo nhất, làm cư dân mạng đua nhau đòi ăn.
Chúc Thịnh Huy lo đến tóc rơi rớt, lương tâm anh ta bắt đầu trỗi dậy, rốt cuộc thì Tiêu Vĩ đã bị liệt toàn thân, bị người ta lợi dụng, nay còn bị bạo lực internet nữa thì sẽ ra sao... Anh ta lo lắng muốn chớt, kết quả lại như thể vỗ vai bảo anh ta rằng, bạn suy nghĩ nhiều quá rồi.
Vào lúc chạng vạng, Tiêu vũ im hơi lặng tiếng cả buổi trưa lại một lần nữa @anh ta, cô đăng bài viết rằng: 【Không nghĩ rằng tôi sẽ ghi âm đúng hôm ~? Kinh hỉ không? Bất ngờ không.】
Chúc Thịnh Huy: "......" Bây giờ anh ta muốn sáu chữ "Kinh hỉ không? Bất ngờ không?" tuyệt chủng con mẹ nó đi.
Tiêu Vũ đăng bài trên Weibo đánh trả thì nghe được ba giọng nói nhắc nhở cô thì ngước đầu nhìn ba khuôn mặt quẫn bách trước mặt mình cười hì hì nói: "Được rồi, được rồi, chú ý ta có phải hay không?"
(Câu này editor ko hiểu, cáo nhân chỉ giùm cái.)
Lương Vân Nguyệt ngại ngùng gật đầu, Tiêu Vữ cười cười rồi lấy điện thoại đọc comment.
Đoạn ghi âm của Tiêu Vũ được biên tập rất đơn giản, ngắt đầu bỏ đuôi, kết thúc ở câu "Kinh hỉ không, bất ngờ không?", không đem lời chất vất của Tiêu Vũ cũng như hành động tự tiện ngắt điện thọai của đối phương tung lên mạng.
Nhưng nhiêu đó thôi là đủ làm cho cư dân mạng sôi sục rồi, vô số ý kiến cũng như phân tích đã được đưa ra, đây là một bước xoay chuyển càn khôn.
Lương Vân Nguyệt hỏi Tiêu Vũ: "Tại sao lại không đăng bản ghi âm đầy đủ lên?" Với lời chất vấn của Tiêu Vũ và hành động tự tiện ngắt điện thoại của đối phương cơ bản thừa nhận tổ chức đó đã lừa tiền quyên góp.
Tiêu Vũ nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là có vài con sâu mọt thôi,studio này vẫn có thiện ý muốn giúp đỡ người khác, không đến mức phải đuổi tận giết tuyệt. Với lại cuộc đối thoại không phải là hết đất diễn."
Một nguyên nhân khác là vì Ngụy Kiến Hoa, một người phóng viên đã hết lòng trợ giúp nguyên thân đang làm việc ở studio này.
Người đàn ông đó tuy năng lực có hạn nhưng anh ta cũng đã dốc hết sức lực để trợ giúp nguyên thân. Ngòai ra trong trí nhớ của nguyên chủ thì studio của Những điều bạn chưa biết, là một dòng nước trong hiếm thấy.
Nếu chỉ có một hai con sâu mọt thì phạt sẽ phạt nhưng studio thật sự đã giúp không ít người, nó vẫn có giá trị tồn tại.
Ngụy Kiến Hoa đã nhanh chóng liên lạc với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhận được điện thoại thì nghe anh ta hỏi: "Xin chào, cho hỏi có phải cô Tiêu Vũ phải không?"
Tiêu Vũ ừ một tiếng, thanh âm của đối phương trở nên kích động: "Xin xin xin xin chào, tôi là Ngụy Kiến Hoa, tôi, tôi là một trong những người đã được cha mẹ cô giúp đỡ, tôi, tôi đã kiếm cô rất lâu."
Tiêu Vũ vui vẻ đáp lại: "Tôi là Tiêu Vũ, tôi đã nghe cha tôi nói về anh."
Ngụy Kiến Hoa càng kích động hơn nữa, hỏi: "Tiêu ca đã nói gì về tôi vậy?"
"Cha tôi đã nói anh rất tốt, rất tốt, rất tốt." Tiêu Vũ trả lời.
Sau đó cô nghe Ngụy Kiến Hoa nghẹn ngào: "Thật vui, lúc ở đám tang tôi đã muốn nói chuyện với cô nhưng không nghĩ cô lại rời đi nhanh như vậy."
Tiêu Vũ cười cười, Ngụy Kiến Hoa hỏi: "Thành thật xin lỗi, tôi không nghĩ cô lại xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cô....thế nào rồi? Tôi có một ít tiền tiết kiệm, nếu cô cần thì cứ nói."
Tiêu Vũ liền nói: "Không cần đâu, bây giờ tôi đã khôi phục gần hết rồi."
Ngụy Kiến Hoa: "A?"
"Tôi nói là giờ tôi đã gần bình phục rồi, một thời gian nữa là có thể tự đi lại rồi."
Ngụy Kiến Hoa: "......Vậy thì hồ sơ bệnh án được chụp là....chuẩn đoán sai sao?"
Tiêu Vũ cười nói: "Ai biết được? Cũng có thể gọi là kì tích."
Sau đó Tiêu Vũ cùng Ngụy Kiến Hoa nói hai ba câu, hẹn khi nào hai người gặp mặt thì cúp máy.
Mà bên Chúc Thịnh Huy cuối cùng cũng gọi cho Tiêu Vũ được, Tiêu Vũ nhận điện thoại, anh ta lễ phép nói: "Xin chào, Tiêu tiểu thư, tôi là ông chủ studio Những điều bạn chưa biết Chúc Thịnh Huy. Xin lỗi vì bây giờ mới liên hệ với cô."
Tiêu Vũ ừ một tiếng, Chúc Thịnh Huy đợi một lúc không thấy Tiêu Vũ nói thêm câu gì thì mới tiếp tục nói: "Chuyện lần này, tôi thành thật xin lỗi, tôi biết sáng nay nhân viên của tôi đã không xử lý mọi chuyện thích đáng."
"Đây cũng là không xử lý mọi chuyện thích đáng đó nha." Tiêu Vũ nhắc nhở.
Chúc Thịnh Huy ngẩn người, hỏi: " Không biết Tiêu tiểu thư có yêu cầu gì, cô cứ việc nói, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ tận lực làm."
Tiêu Vũ đáp: "Đây mới gọi là xin lỗi nha! Nếu anh đã nói vậy thì tôi nói luôn! Tôi dễ nói chuyện lắm, cũng không có yêu cầu gì quá đáng. Anh mau chuyển lại số tiền về tay người gửi, rồi cho hai nhân viên kia nghỉ việc và giải thích rõ ràng trên Weibo! Tôi cũng không có yêu cầu nào khác."
Chúc Thịnh Huy kinh ngạc, đây đâu phải yêu cầu!
Anh ta chỉ có thể cười nói: "Tôi biết rồi, đây là tôi nợ cô. Về sau cô có chuyện cần giúp đỡ thì cứ nói cho tôi."
Tiêu Vũ cười đáp ứng, tắt máy, giơ chữ V với chị Vương: "Giải quyết." Tối nay về thể nào tài khoản Weibo của hai tên lừa đảo đó sẽ lộ ra ánh sáng.
Chị Vương: "......"
"Mẹ ơi!" Âm thanh của Tiêu Nhược Quang từ bên ngoài vang vào, đánh vỡ sự im lặng của phòng.
Tiêu Vũ thấy Qúy Huyền mỗi tay dắt tay một đứa, từng bước đi vào.
Chắc vì cha mẹ không có ở nhà nên cả hai đứa nhóc lại lên xe để chú Lâm chở tới công ty, Qúy Huyền vừa mới dắt tới cửa, Tiêu Nhược Quang vội buông tay cha ra, chào hỏi mọi người rồi chạy tới ôm mẹ mình.
"Mẹ ơi, hôm nay con học được một bài hát đấy ạ." Nói rồi Tiêu Nhược Quang bắt đầu hát: "Một đàn vịt bơi dưới cầu, đếm đếm đếm, ,...."
(Bài hát «Đếm vịt» nhé bà con)
Qúy Du lập tức nói: "Hừ, bài này chị biết lâu rồi, chị còn biết hát bài «Hai con hổ», «Thỏ con trắng và trắng», «Chú lừa nhỏ kéo củ cải» nữa cơ!"
Qúy Du nói xong thì Tiêu Nhược Quang ngơ ngác, nhóc nhìn chị gái mình rồi nói: "Chị thật tuyệt vời."
"Hừ" Dù không được nghe mẹ khen mình nhưng nghe được em trai khen ngợi, Qúy Du kiêu ngạo ngẩng đầu.
"Không giống em, bài này em học những hai ngày mới thuộc." Tiêu Nhược Quang buồn bã cúi đầu, xấu hổ nói.
Qúy Du sửng sốt, chỉ có thể sờ đầu em trai nói: "Vậy, em hát cho mẹ nghe đi."
Tiêu Nhược Quang gật đầu, tiếp tục hát.
Tiêu Vũ nghe xong thì nhìn Qúy Huyền nói: "Nhanh lên, vỗ tay thay em đi."
Quý Huyền: "......"
Qúy Huyền vỗ tay hai cái, Tiêu Vũ nói với Tiêu Nhược Quang: "Tiểu Quang hát hay lắm, mẹ rất thích. Lát nữa về mẹ đánh đàn cho con hát, được không?"
Tiêu Nhược Quang gật đầu, kéo tay Tiêu Vũ nói: "Mẹ ơi, mẹ đến công ty cha làm gì thế ạ?"
Tiêu Vũ ai nha một tiếng nói: " Giỏi nha! Con biết công ty là gì à?"
Tiêu Nhược Quang nói: "Chị nói cho con biết, chị thật giỏi."
Cái gì cũng chưa nói Qúy Du, lại nâng đầu lên thêm hai phân.
"Cha có công ty lớn như vậy, cũng thật lợi hại!"
Cái gì cũng chưa nói Qúy Huyền, cũng nâng ngực lên.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Qúy Huyền, khổ sở nói với Tiêu Nhược Quang: "Hài, con có chị gái dắt vào thật tốt không như mẹ, muốn vào cũng không được, gọi cho cha con thì bị cho vào danh sách đen, làm mẹ chờ thật lâu."
Quý Huyền: "......"
Tiêu Nhược Quang thương tâm nhìn cha nhóc, Qúy Du thì nghiêm túc lên án: "Cha! Sau cha có thể làm thế với mẹ được chứ?"
Tiêu Nhược Quang cũng đau lòng: "Có phải vì mẹ đã lâu không ở bên cha nên cha không thích mẹ?"
Qúy Huyền: ".....Không phải,cha không có ý đó."
Tiêu Vũ nở nụ cười hòa ái với Qúy Huyền.
Qúy Huyền: "......" Đê tiện!!!
_Chú thích thêm:
Bài hát «Đếm vịt»
«Thỏ con trắng và trắng»
«Chú lừa nhỏ kéo củ cải»
Đôi lời của editor:
Chương này có nhiều chỗ khó hiểu quá đi.
Tự nhiên thấy tác giả để Tiểu Quang theo họ mẹ là có hàm ý, như cha con họ Qúy tính như nhau dễ bị lừa còn mẹ con họ Tiêu thì chẳng khác gì con quỷ nhỏ chuyên hố người. Há há há há há....
Sự kiện Weibo đã tạm hạ màn
Spoile nhẹ chương sau nè:
"Vừa mới nói xong, Tiêu Vũ đẩy cửa xe lao xuống đá Ngu Nhu Hi một cái."