Quý Huyền cầm hộp giữ ấm lên xe. Quý Du liếc nhìn hộp giữ ấm một cái, sau đó nhìn về phía trước, coi như không có gì, mười phút sau, cha của cô nhóc vẫn không có phản ứng gì.
Quý Du lại nhìn về phía cái hộp giữ ấm, nói với giọng điệu bố thí: "Để con cầm cho."
Quý Huyền: "???"
Quý Du giơ tay tính cầm lấy, Quý Huyền nhanh tay giơ cao lên nói: "Trong này là chè, để cha cầm được rồi." Chè anh mang đi lấy lòng cậu quý tử nhà mình, con gái của anh tranh đoạt với anh làm gì?"
Quý Du sửng sốt nói: "Chè? Cha lớn vậy rồi mà còn để con nhắc cha rằng người bệnh nên ăn đồ thanh đạm sao?" Quý Du lấy tay chống nạnh, hôm nay cô nhóc có chút tâm tư trong việc lựa chọn quần áo, mái tóc xoăn cài một cái nơ bướm lớn, nền hồng điểm đen trông rất đáng yêu, đi kèm với nơ bướm là một bộ váy công chúa trắng như tuyết dài qua gối, tất dài và một đôi giày da đen sáng bóng.
Quý Huyền nói thầm: "Cha đâu có mang cho mẹ con ăn."
Quý Du chỉ vào mũi anh nói: "Sao cha lại như thế, tuy mẹ rất xấu xa nhưng nếu chúng ta đi thăm bà ấy thì phải chuẩn bị đồ tốt một chút chứ! Nếu không không phải chúng ta vô tình lắm sao? Chẳng phải giống như bà ấy?"
Quý Huyền kỳ quái nói: "Rốt cuộc con muốn đi thăm mẹ hay là không vậy?"
Quý Du không biết nói gì, sau khi ngồi xuống thì cố duỗi thẳng chân nói: "Rõ ràng là cha cầu xin con đi thăm mẹ, rõ ràng là cha cầu xin con đi thăm mẹ........"
Quý Huyền nhìn dấu chân trên lưng ghế lái, cạn lời nói: "Là cha cầu xin con đi thăm mẹ."
Quý Du lúc này mới chịu yên, hỏi: "Chè kia của con ạ? Sáng nay con chưa ăn sáng." Quý Du xoa xoa bụng, nhìn chè trên tay Quý Huyền, hai mắt lộ vẻ mong đợi.
Quý Huyền liền nói: "Lát nữa ba sẽ nói thư ký đi mua đồ ăn sáng cho con."
Quý Du ngạc nhiên, nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói:"Vậy chè kia của ai?"
Quý Huyền nghĩ cho cô bé biết trước để chuẩn bị tâm lý cũng tốt, liền nói: "Cho em trai con."
Quý Du hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình có em trai ruột, chỉ nghĩ là đứa bé trai nào đó trong bệnh viện nên thấy ghen tị!
Cô bé chỉ vào mũi ba mình lớn tiếng nói: "Bình thường cha không có thời gian chơi với con, thế mà lại có thời gian đi thăm em trai. Cha không phải người cha tốt, con ghét cha."
Quý Huyền không thèm dỗ Quý Du, cứ mặc kệ cô nhóc, dù sao nói chán sẽ im. Quả nhiên, Quý Du mắng được hai phút thì cạn kiệt vốn từ, cô bé mới sáu tuổi nên vốn từ vựng tất nhiên không phong phú như người lớn, huống chi là từ dùng để mắng chửi.
Mắng hết tất cả những gì mình nghĩ ra xong, Quý Du chán đời dựa cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm thấy như toàn thế giới đều vứt bỏ cô nhóc!
Quý Huyền: "...." Buồn xuân thương thu cái chi không biết, làm như mình là Lâm Đại Ngọc không bằng!
Tới bệnh viện, Quý Huyền một tay cầm hộp giữ ấm, tay kia dắt Quý Du đi vào.
Chưa vào đến cửa đã nghe Tiêu Vũ nói:
"Con trai, mẹ muốn uống nước."
"Con trai, lau miệng hộ mẹ với."
"Con trai, hát một bài nghe đi."
Quý Huyền: "....." Cơn tức giận dần được châm lên trong lòng Qúy Huyền,anh đùng đùng chạy vào chất vấn Tiêu Vũ: "Không phải anh đã thuê hộ lý cho em rồi sao! Sao cứ sai Tiểu Quang làm thế? Em làm mẹ kiểu gì vậy hả?"
Tiêu Nhược Quang đang lau miệng cho Tiêu Vũ liền quay đầu lại nhìn Quý Huyền. Tiêu Vũ chớp chớp mắt nhìn Quý Huyền, rất bình tĩnh phun ra một câu: "Chị Vương đi đại tiện rồi."
Quý Huyền: ".... Dù gì thì em cũng tốt nghiệp cấp rồi, có thể nói năng uyển chuyển một chút không!"
(Trong bản cv thì ghi là "Cao đẳng" tuy nhiên theo tình tiết thì Tiêu Vũ hiện đang học dở Đại học nên theo tui là "Cấp ")
Tiêu Vũ cười: "Cấp thì sao chứ? Bộ tôt nghiệp cấp thì không phải đi đại tiện chắc? Tôi không nói đi đại tiện thì sao anh biết chị ấy đi đại tiện?"
Quý Huyền giơ tay đầu hàng, nói: "Rồi rồi, anh biết rồi."
Sau khi khiến Quý Huyền ghê tởm thành công, Tiêu Vũ vui vẻ hỏi: "Anh có mang quần áo tới không?"
Quý Huyền tức giận: "Em chỉ nhớ mỗi quần áo thôi sao?"
Tiêu Vũ đang tính hỏi chứ còn muốn cô nhớ gì nữa thì đột nhiên cô nhìn thấy cô bé đứng cạnh Quý Huyền, Tiêu Vũ liền nghiêm túc quan sát cô bé.
Quý Du lập tức căng thẳng nắm chặt tay Quý Huyền, không dám động đậy gì.
Tiêu Vũ nhìn chằm chằm một lát thì nói: "Quý Huyền, đây là con gái anh à? Sao không giống anh chút nào hết vậy?"
Quý Huyền: "...."
Quý Du: "...."
Quý Du đột nhiên òa khóc nức nở: "Oa a~~~"
Quý Huyền quát: "Đồ ngốc, đây là con gái em đó!!!"
Tiêu Vũ lại nghiêm túc nhìn, cười nói: "Là Quý Du hả? Trông không giống em gì cả!"
Vì thế, Quý Du lại khóc lớn hơn.
Quý Huyền: "....." Bởi vì con bé giống bà nội nó đó!
Vất vả lắm Ban Trinh Diệp mới dỗ Quý Du nín, Tiêu Vũ bỗng có lương tâm nói: "Tiểu Du này! Con xinh đẹp hơn hồi nhỏ nhiều đó!"
Quý Du dậm chân thật mạnh một phát, " Hứ! " một tiếng. Giờ mới muốn lấy lòng bé à, muộn rồi!
Tiêu Vũ lại nói:"Nhưng mà thích khóc quá."
Quý Du nhìn Tiêu Vũ, miệng mếu máo.
Ban Trinh Diệp: "...." Đệt! Bà đây mới dỗ con bé nín đó.
"Tuy nhiên con gái thích khóc tí cũng chả sao." Tiêu Vũ lại lật lọng.
Vì thế miệng Quý Du nhếch lên, cô bé đi tới bên cạnh Tiêu Vũ nói: "Vì cha cầu xin con đến thăm mẹ nên con mới đến đấy."
Tiêu Vũ cười liếc Quý Huyền một cái, rồi tiếp tục nhìn Quý Du.
Quý Du liền hỏi cô: "Mẹ bị sao vậy? Cha bảo mẹ bị tai nạn xe, mẹ có đau lắm không?"
Tiêu Vũ cười đáp: "Không đau lắm lắm, chỉ bị thương một chút thôi!"
Quý Du tin là thật nói: "Ai bảo mẹ không chịu cẩn thận! Cô giáo đã dạy, đi đường phải đi bên phải, đèn đỏ phải dừng, đèn xanh mới được đi."
Tiêu Vũ ừ ừ cho có, sau đó hỏi: "Quý Du đang học Tiểu học sao?"
Quý Du liền đắc ý nói: "Con đang học lớp Một, hừ, cô Y dạy lớp con rất thích con."
Tiêu Vũ liền cười sâu xa,hỏi: "Y Lam Nhã à?"
Quý Du sửng sốt: "Mẹ biết cô giáo Y?"
Tiêu Vũ không đáp, Quý Du lại nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Sao mẹ không đứng dậy?"
Tiêu Vũ ừ một tiếng, lúc lắc đầu rồi nói: "Chỉ còn mỗi đầu động đậy được thôi."
Quý Du: "......." Cô bé nhìn Tiêu Vũ, mắt từ từ đỏ lên, sau đó òa một tiếng khóc rống lên, nghe mà sầu thảm đến chói tai.
Quý Huyền nhìn mà đau lòng, trừng mắt nhìn Tiêu Vũ, đi tới bế Quý Du lên ai ủi.
Quý Du vừa khóc vừa hỏi Quý Huyền: "Cha ơi, có phải mẹ sẽ chết không?"
Quý Huyền liền nói: "Mẹ con sẽ không chết đâu."
Quý Du càng khóc thương tâm hơn: " Cha lừa con, Oa a~~~"
Quý Huyền nhìn về phía Tiêu Vũ, mặt Tiêu Vũ đầy vẻ vô tội. Quý Huyền mất sức chín trâu hai hổ mới dỗ được Quý Du.
Quý Du nghẹn ngào nói với Tiêu Vũ: "Con sẽ nói ba thuê người chăm sóc mẹ."
Tiêu Vũ gật đầu, đột nhiên a một cái nói: "Phải rồi, Tiểu Du, con nhìn này, mẹ sinh em trai cho con này."
Quý Du lập tức hoang mang nhìn về phía mép giường, thấy một bé trai đang đứng đó nhìn mình bằng cặp mắt đầy hâm mộ.
Quý Du đột nhiên nhớ tới chè sáng nay ba mang đi, vì thế trong nháy mắt cô bé biết chè mang cho ai. Quý Du giận dữ quay qua nhìn Quý Huyền nói: "Cha đúng là người có mới nới cũ."
Quý Huyền: "........" Hừ, người phụ nữ này.
Lâm Đại Ngọc là một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Cái tên đã nói lên bản chất thơ mộng, lãng mạn, song cũng rất đỗi mong manh của Đại Ngọc. Chữ "Đại" (黛) trong tên bà không có nghĩa là to mà là một loại đá màu đen dùng để kẻ lông mày,là thứ dễ tiêu tan, mau mờ nhạt). Nói chung Qúy Huyền bảo Qúy Du cứ làm ra vẻ mong manh dễ vỡ ấy.
Đôi lời của editor
Cuối cùng cả nhà bốn người đã hội tụ rồi. Thật hạnh phúc.o(≧▽≦)o
Quan hệ giữa Tiểu Quang và Qúy Du không tệ đâu nhé mọi người, sẽ có lúc Qúy Du có hơi cộc cằn nhưng với tính cách không biết giận là gì của Tiểu Quang thì hai chị em càng thêm thân mà thôi. (づ ̄ ³ ̄)づ