Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh

Ngày : //

Số từ : từ

—————————————————

Lúc Tiêu Vũ và Quý Huyền đến phòng ăn thì thấy Tiêu Dịch đang nói chuyện với Quý Du trong phòng khách.

Tiêu Dịch thấy Quý Huyền với Tiêu Vũ liền mỉm cười chào: “Chị họ, anh rể họ ạ.”

Tiêu Vũ cau mày hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Tiêu Dịch liền đáp: “Bà nội muốn đến đây nên em đi chung với bà.”

“Bà nội?" Tiêu Vũ nhìn quanh một vòng, không thấy bà nội Tiêu liền hỏi: "Bà nội đâu?"

Tiêu Dịch vươn tay lấy kẹo trên bàn trà, sau đó chỉ vào nhà vệ sinh, nói: “Đang trong đó ạ.”

Tiêu Vũ mặc kệ, cùng Quý Huyền đi ăn sáng. Hai người thức dậy muộn, lúc xuống thì mọi người đã ăn xong, còn đang chuẩn bị bữa trưa.

Nhưng đương nhiên Khổng Ngọc Tình sẽ không để hai người họ đợi đến bữa trưa mới được ăn, ngay khi nghe thấy tiếng Tiêu Nhược Quang chạy xuống, thím biết ngay hai người đã tỉnh. Cháo trắng được đun cả buổi sáng dậy mùi thơm, từng viên đầy đặn, tỏa sáng, hấp dẫn vô cùng.

Trên bàn toàn những món ăn được trang trí tinh xảo như khoai lang xào ớt xanh, đậu phộng ngâm chua, salad củ cải trắng, mộc nhĩ xào chua cay, đậu phụ cần tây, củ cải bào sợi với dầu mè, bò nướng ngũ vị hương, thịt đông nhiều màu, dưa chuột xào mực, trứng hấp ba màu.

Khoai lang xào ớt xanh – 青椒红薯丁

Đậu phộng ngâm chua – 泡椒花生

Salad củ cải trắng – 凉拌白萝卜

Mộc nhĩ xào chua cay – 酸辣木耳

Đậu hũ xào cần tây – 西芹豆腐

Củ cải bào sợi với dầu mè – 香油豆干萝卜丝

Bò nướng ngũ vị – 酱卤五香牛肉

Thịt đông nhiều màu – 彩色肉皮冻

Dưa chuột xào mực – 黄瓜鱿鱼

Trứng hấp màu – 三色蒸蛋

“Ừm ~” Nhìn bữa sáng khác hẳn với mọi khi, Tiêu Vũ chìm trong suy nghĩ.

Bản thân Quý Huyền không phải người xa hoa, bởi vì từ bé được ăn tùy tiện nên thường thì họ sẽ ăn cháo trắng, Quý Huyền chỉ cần một bát cháo trắng với bánh quẩy là xong một bữa.

Vì vậy, bác Trịnh luôn làm bữa sáng đơn giản. Về sau, Tiêu Vũ mang Tiêu Nhược Quang về thì do cậu nhóc chưa được ăn món gì ngon nên bác Trịnh liền đa dạng các món ăn.

Tuy nhiên, chưa bao giờ có bữa đầy đủ màu vị như vậy, món nào cũng được bày biện tinh xảo, màu sắc lộng lẫy, bên cạnh bát cháo có một bát súp gà có một ít cẩu kỷ. Cẩu kỷ màu đỏ tươi giống như cho cả thế giới biết đêm qua họ đã làm gì.

Quý Huyền mặt dày như quạt mo không hề để trong lòng, anh kéo ghế cho Tiêu Vũ, sau đó nói với cô: "Ngồi đi em."

Tiêu Vũ: “……”

Quý Du đã được uống sữa vào buổi sáng, lúc này nhìn một bàn đồ ăn ngon lành, cô nhóc nói với thím Khổng: “Không công bằng, sao cha mẹ được ăn ngon thế mà con chỉ có sữa với bánh mì?”

Khổng Ngọc Tình cười với cô bé: "Hôm qua cha mẹ con phải làm lụng vất vả nên rất mệt mỏi, chúng ta không thể so được!"

Quý Du mở to mắt, cô nhóc hỏi: "Vất vả cái gì ạ?”

Khổng Ngọc Tình che miệng cười không nói, Văn Liệt đang chơi game, thấy Khổng Ngọc Tình cười nên cậu giải thích cho Quý Du: “Hôm qua chị Tiêu đính hôn nên chị ấy rất mệt, hôm nay phải ăn nhiều một chút. Hôm qua cha me em không được ăn gì, chắc chắn rất đói.”

Quý Du nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt tội nghiệp: "Đính hôn mệt vậy ạ! Về sau con không đính hôn đâu.”

Tiêu Nhược Quang chớp mắt hỏi: "Chị kết hôn luôn à?”

Quý Du nghiêng đầu hỏi: “Kết hôn có mệt không?”

Tiêu Nhược Quang lắc đầu đáp: “Em không biết, mai mốt mẹ kết hôn thì chúng ta sẽ biết thôi.”

Quý Du gật đầu, bà nội Tiêu và Tiêu Dịch đã đến lúc từ giờ sáng, chờ một phát đã tiếng đồng hồ, lúc này hai bà cháu nhìn hai vợ chồng đang ngồi ăn sáng ở bên kia mà hâm mộ chảy nước miếng ghen tị, nhìn cái đãi ngộ này xem!

Người có tiền thật sướng mà, cơm nấu sẵn, còn được chuẩn bị chu đáo, ngay cả đũa cũng được xếp gọn gàng, ngồi xuống chỉ việc ăn thôi. Ăn xong cũng không cần làm gì, chỉ cần quay lưng ngồi lên ghế sofa xem TV là được, sẽ có người đi ra dọn dẹp bát đũa. Tiêu Dịch nhìn chằm chằm, lúc cô ta sinh ra thì gia cảnh cũng khá giả, giàu có hơn các bạn học khác một chút, nhưng sau khi Tiêu Chanh mất, gia cảnh trở nên khó khăn.

Nhìn cuộc sống hiện tại của Tiêu Vũ, Tiêu Dịch không khỏi mơ tưởng về những ngày khi bắt được kẻ có tiền, cũng đâu tồi.

Bà nội Tiêu vừa đi vừa phẩy tay, một người giúp việc theo sau đi cầm cây lau sàn lau nhà để tránh có nước đọng lại làm các bạn nhỏ trượt chân.

Bà nội Tiêu nhìn lại người đang cúi đầu lau sàn, lẩm bẩm nói: "Sĩ diện hão."

Gốc: 穷讲究 (cv: nghèo tinh tế) : Đây là một thuật ngữ xúc phạm, nói đến người đua đòi tiêu chuẩn cuộc sống cao hơn kinh tế hiện tại có thể mang lại.

Đi ngang qua bàn ăn, vừa nhìn thấy Quý Huyền và Tiêu Vũ, bà ta liền bất mãn nói với Tiêu Vũ: “Cháu ngủ giỏi thật đấy, dâu mới mà ngay cả chuyện dậy sớm nấu ăn cũng không hiểu, ngủ đến trưa mới dậy.”

Tiêu Vũ mỉm cười đáp: “Cháu không phải dâu mới ạ.”

Bà Tiêu: “.......” Cũng đúng, kết hôn lần rồi mà.

Bà ta không nói nữa, thấy Quý Huyền có vẻ không thích nghe điều này, bản thân bà Tiêu cũng buồn chán nên cúi đầu nhìn bàn ăn. Sau đó bà ta “Ồ” một tiếng nói: “Bữa sáng thịnh soạn nhỉ! Tốn không ít tâm tư đây!”

Tiêu Vũ mỉm cười nói: "Toàn cháo với đồ ăn kèm thôi ạ, cũng không phải thịt cá gì.”

Bà nội Tiêu liền cười: “Buổi sáng có món ăn kèm để ăn chung với cơm là tốt rồi, chỉ là món được sắp xếp tinh xảo nên trông có vẻ ngon.”

Tiêu Nhược Quang chạy nhanh đến ghế sofa hỏi: “Không phải vừa rồi cố ăn rồi ạ?”

“Cố uống nước gì màu trắng đấy, không biết đó là gì nữa.” Bà Tiêu cực kì bất mãn với phần cơm sáng, muốn đuổi người đi à? Một ly nước với một miếng bánh mì, còn không no bằng màn thầu đâu.

"Đó là sữa bò ạ." Tiêu Nhược Quang nói.

Bà nội Tiêu đáp: “Đương nhiên cố biết là sữa rồi.” Không nghe ra bà đang bất mãn sao?

Tiêu Nhược Quang hoàn toàn không hiểu, nhóc bèn hỏi: “Vậy sao cố lại hỏi ạ?“

Bà nội Tiêu: “……”

Tiêu Dịch liếc nhìn bà nội mình rồi nói: “Bà ơi, sữa cũng tốt lắm đấy ạ.” Người nước ngoài toàn uống sữa với ăn bánh mì vào buổi sáng.

Sau đó Tiêu Dịch quay đầu lại nhìn bữa sáng của nhà giàu, im lặng: “........”

Bà nội Tiêu thấy Tiêu Dịch đã nói như vậy nên không nói gì, ngược lại nói với Tiêu Vũ: "Cháu ăn sáng trước đi! Ăn xong thì bà nội có chuyện muốn nói với cháu. ”

Tiêu Vũ bưng bát lên, húp một ngụm lớn cháo trắng, sau đó vẫy tay với bà nội Tiêu, bà nội Tiêu không hiểu nhìn cô. Sau khi Tiêu Vũ nuốt xuống, cô nói: “Bà cứ nói thẳng với cháu là được, đều là người một nhà cả mà bà." Nói qua nói lại chỉ có mấy chuyện đó, Tiêu Vũ cũng đoán được đôi phần.

Bà nội Tiêu cự tuyệt: "Không nên, đợi cháu ăn xong rồi bà sẽ nói chuyện riêng với cháu."

Tiêu Vũ sao cũng được, Quý Huyền thấy Tiêu Vũ chỉ ăn cháo chứ không đụng đến súp gà nên anh với Khổng Ngọc Tình: "Thím múc thêm cho em ấy một bát súp gà đi ạ, ăn súp lạnh không tốt."

Khổng Ngọc Tình vui vẻ "Ừm" một tiếng rồi lấy chén súp gà bên cạnh Tiêu Vũ mang vào bếp.

Bà nội Tiêu chép miệng hai tiếng, nhìn Tiêu Vũ không khác gì phu nhân, bà ta chua chát nghĩ, đây là bởi Tiêu Chanh mất rồi, nếu nó còn sống thì Tiêu Vũ sẽ phải tôn trọng bà ta hơn.

Tiêu Vũ ăn xong thì cũng gần giờ, bữa trưa cũng nên dọn lên rồi.

Tiêu Vũ ngồi trên ghế sô pha, bà Tiêu năm nay đã tuổi nhưng trông rất khỏe mạnh. Bình thường xuống ruộng trồng mấy loại rau theo mùa để ăn, rảnh rỗi thì chạy từ nhà con trai đến nhà con gái, cực kỳ năng động.

Mặc dù khuôn mặt bà ta đã có dấu vết của năm tháng, tóc cũng không miếng đen nào nhưng có lẽ do từ lúc cưới chồng chưa phải chịu khổ bao giờ nên tinh thần của bà ta vẫn rất tốt. Lúc này, bà nội Tiêu ngồi đối diện với Tiêu Vũ, bà ta thấy Quý Huyền đã ăn sáng xong rồi đưa mấy đứa trẻ lên lầu mới trộm hỏi: "Cháu đã đưa tiền cha cháu để lại cho chồng chưa đấy. "

"Ý bà là triệu tệ (,,, vnd) đó ạ? " Tiêu Vũ hỏi.

Bà nội Tiêu đau lòng gật đầu nói: “Nó đấy.”

Tiêu Vũ kỳ quái nhìn bà nói: “Đúng là cháu chưa đưa.”

Bà nội Tiêu vui vẻ gật đầu, lại nghe thấy Tiêu Dịch hỏi “Đúng là chưa đưa nghĩa là sao? "

Tiêu Vũ nở nụ cười: "Yên tâm, chưa đưa đâu ạ, cả đời này cũng không đưa."

Bà nội Tiêu càng vui vẻ, sau đó Tiêu Vũ nói tiếp. "Cháu đã nướng hết vào sòng bạc sau khi kết hôn tầm năm gì đó rồi. "

Không khí im lìm trong chốc lát, bà Tiêu gào lệ gay gắt: "Mày nói cái gì, thua hết rồi?"

Tiêu Vũ gật đầu, nghiêm túc nói: "Cháu thua hết rồi."

" Sao lại thua hết được? triệu đó! Không phải là tệ! Sao mày để thu hết được!!" Bà nội Tiêu không tin được.

Tiêu Vũ buồn cười: "Đánh bạc thua hết triệu tệ tính là gì ạ? Cổ tức Quý Huyền chia cho năm đó cháu cũng thua sạch, cũng phải tầm mấy triệu gì đấy! Vì chuyện này mà chúng cháu còn cãi nhau to nữa cơ. Thứ như đánh bạc đấy! Giống như nghiện ma túy vậy, thích là nghiện liền! Chơi bất chấp luôn! Cháu chỉ mất triệu thôi chứ không nợ triệu. Chứng tỏ khả năng tự chủ của cháu khá tốt. "

Bà nội Tiêu: "......"

Bà nội Tiêu không thể tin được hỏi: "Khi mày mới có nhiêu tuổi mà đã tiêu sạch tiền cha mày để lại? Nếu cha mày mà biết… không sợ cha mày thất vọng về mày à?"

Bà Tiêu khóc lật trời: "Nếu sớm biết chuyện này thì thà để tài sản cho Phong nhi còn hơn! Tốt xấu gì để lại gia sản cho Tiêu gia! Còn hơn bị mày thua sạch!"

Tiêu Vũ lấy làm lạ nhìn hai người họ, cô nói: "Cháu thua tiền cháu chứ đâu phải tiền mọi người đâu. Hai người đau lòng cái gì? "

Tiêu Dịch liền nói: "Chị họ nói vậy không đúng, đánh bạc vốn là điều không nên rồi, chị còn không biết lỗi nữa, bác ba làm lụm lắm mới kiếm được bằng đó…"

" Chị biết mà! Cho nên ông mới để lại di chúc nói chị được thừa hưởng toàn bộ đó.” Tiêu Vũ cười nói.

Bà nội Tiêu cạn lời, Tiêu Vũ lại nói: “Nhân tiện, cha cháu cũng cho bà triệu tệ (,,, VND) mà? Bà ơi, tiền bà còn không?”

Sắc mặt bà nội Tiêu trở nên khó coi, số tiền đó được bà ta giữ riêng triệu tệ để dưỡng già (,,, vnd) chia cho com cả triệu tệ (,,, vnd) , con út triệu rưỡi tệ (,,, vnd) còn con gái thì ngàn tệ (,,, vnd) Lúc trước có thằng bán hàng đa cấp lừa bà ta mất ngàn tệ (,,, vnd), báo án thì thằng đó cũng khóc lóc ăn vạ, cuối cùng chỉ lấy lại được ngàn tệ (,, vnd) Con trai cả cầm triệu đi đầu tư chứng khoán, dù không bị nợ nhưng tiền vốn hết mà tiền lời vẫn chưa về.

Con trai út cầm tiền mua nhà thì triệu rưỡi tệ không đủ mua nguyên căn! Con gái cầm ngàn tệ khỏi phải nói, cầm tiền đi đầu tư thị trường chứng khoán thì bị dính vào một thị trường đầu cơ giá xuống. Ngẫm lại, triệu tệ thế mà xài gần hết rồi.

Đầu cơ giá xuống bằng quyền chọn mua (tiếng Anh: Bear call spread) là việc mua số

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio