- Em đang làm gì vậy?
Lăng biết rõ nguyên nhân còn cố lên tiếng hỏi trước. Lúc này cậu chàng đang đứng cùng Vũ Trần Linh dưới tán gốc cây. Cũng còn tầm phút nữa mới tới giờ vào lớp. Có điều phút này cũng là thời điểm đông sinh viên đi tới lớp nhất. Người qua kẻ lạ đôi khi không tránh được xuất hiện những ánh mắt rất kì quái rất kì quái nhìn nhìn về phía Lăng và Vũ Trần Linh. Tất nhiên chủ yếu nhìn Lăng vẫn là nhiều hơn. Ánh mắt họ nhìn về phía Vũ Trần Linh đơn giản giống như người ta đi trên đường thấy gái đẹp thì nhìn nhìn vài lần vậy. Còn đối với việc chuyên nhìn về phía Lăng mà nói…
Không hiểu tại sao Lăng luôn có cảm giác cái nhìn của bọn họ giống như đều là đang xác định xem cậu có phải là kẻ được tỏ tình trong truyền thuyết lớp A hay không vậy. Ừ! Tuy rằng chỉ qua một buổi sáng thôi nhưng chuyện của cậu cùng Erica cũng đã bung bét lên khắp cả trường rồi.
Dù sao thì hồi trưa lúc cậu lướt lên Facebook chơi thấy được đống ảnh chụp về Ericavà cậu, cùng với biểu hiện của cả hai khi ở trong lớp là Lăng biết có chuyện không hay xảy ra với mình rồi. Này so với lần trước cậu cùng Vũ Trần Linh lên facebook trong vụ chào khóa mới còn khoa trương nhiều hơn. Dù sao ở Việt Nam cứ dính dính tới hàng nước ngoài là đảm bảo sẽ thu hút được hàng tá người quan tâm ngay. Đấy là chưa nói tới độ ly kì trong chuyện của cậu và Erica do người ta bịa ra lúc này cũng không kém tiểu thuyết ngôn tình trên mạng tí ti.
Trong lòng tuy rằng khó chịu vì những ánh mắt như xem xiếc khỉ kia nhưng Lăng hiện tại còn không có tâm tư để ý đến. Tất cả tinh thần của cậu chàng giờ đều tập trung cao độ chờ đợi câu trả lời của Vũ Trần Linh. Muốn chia tay? Muốn cãi nhau? Muốn từ mặt không quen biết gì nữa? Muốn khóc? Muốn náo… v v. Tất cả mọi trường hợp đều được Lăng nghĩ đến cách ứng đối ra sao ngay từ khi ở nhà.
Và thế là…
- Cái gì mà em đang làm gì? Em đang đợi anh chứ làm gì!!!...
- Ừm… Đi thôi! Đi vào lớp thôi! Sao anh còn đứng ngây ra đấy!!!
Linh giọng gắt gỏng không giống thường ngày. Lăng nghe nghe thật giống như giọng của người vừa mới khóc qua, vừa mới giận dỗi xong,… vv. Nói chung giọng điệu có chút hỗn tạp lại với nhau không thể phân biệt được rõ ràng. Quan trọng nhất là cô gái nhỏ vậy mà không nói hay hỏi han gì về chuyện của Erica!
Đây là làm răng???
Hơn nữa lúc này Linh còn ôm thật chặt lấy một bên cánh tay cậu. Hai nơi nhô nhô trên ngực kia cọ a cọ không ngừng vào cánh tay Lăng khi cô nàng lên tiếng ra hiệu vào lớp. Này Lăng hiện tại thật giống như người đang chuẩn bị chịu đựng địa ngục hành hình lại bỗng dưng phát hiện mình hóa ra đi lầm lên tới thiên đường. Chuyện như vậy…
Con nó! Quả nhân thích!
- A được! … Chúng ta đi vào thôi!
Gặp cô nàng cũng không có sư tử hà đông như trong tưởng tượng Lăng tất nhiên là mừng rỡ nghe lời đi vào cùng rồi. Hình ảnh Vũ Trần Linh cắn cắn môi đáng thương đứng dưới gốc cây khi nãy còn đang hiển hiện trong đầu, cậu giờ phút này nào còn dám nói thêm nửa chữ “không” a.
Bên kia, Vũ Trần Linh thấy bạn trai ngoan ngoan nghe lời như vậy vẻ mặt cuối cùng cũng hiện lên vẻ hài lòng. Lăng thấy này tâm trạng vốn nặng trĩu như đeo tảng đá thoáng cái nhẹ nhõm hẳn. Nói vậy đây thật sự là tha cho cậu một lần chứ không phải chỉ làm ra vẻ để giữ gìn mặt mũi trước mặt người ngoài. Trước đó Lăng còn tưởng là Vũ Trần Linh vì không muốn cãi nhau với cậu ở nơi đông người qua lại nên mới giả vờ như vậy. Hiện tại có vẻ như thật sự là cậu không sao rồi.
Chỉ có điều… này là tại sao như vậy chứ???
Thật là quá kì quặc quái tai!!!!
Được rồi! Lòng con gái như kim châm dưới đáy biển cậu tất nhiên không thể hiểu được. Tóm lại tốt nhất cứ được như bây giờ là tốt rồi. Rảnh đâu mà quản nó là nguyên nhân làm sao! Trong đầu nghĩ như vậy Lăng lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu mở miệng tán gẫu tán gẫu với Vũ Trần Linh như mọi khi. Con đường tới giảng đường lúc này lại tràn ngập tiếng nói tiếng cười của hai anh chị ấy!
Mọi chuyện dường như thật sự rất bình thường.
Chỉ có điều thực tế thật đúng là như vậy sao???
Câu chuyện vẫn còn đang tiếp tục…
…
Kết thúc chương .