Năm
Kinh ngạc hỏi lại: “Thật à?”
Giọng hát chính sắp xếp lại suy nghĩ từ từ trả lời, không biết Bass vô tội bị nụ cười nhiều chuyện của bạn gái dọa đến nổi da gà.
“Em không biết. Người kia chưa từng nói gì với em, là người khác nói…”
Chậc chậc chậc, thiếu niên ngây thơ. Sư tỷ nhìn một đống biểu tượng che mặt, cười thật là ti tiện, dịu dàng đánh chữ hỏi: “Vậy cảm giác của em thế nào?”
Giọng hát chính im lặng, qua một lúc lâu mới ngượng ngùng đáp “Sư tỷ… Em chưa yêu đương bao giờ, nên thật sự không biết.”
“Hả?” Sư tỷ nhanh chóng đánh một biểu tượng kinh ngạc gửi qua: “Thật luôn? Em nom vậy mà chưa từng yêu đương gì à? Sao vậy? ”
Giọng hát chính gãi gãi đầu: “Cũng có người thích em, vấn đề là, những người này chỉ yêu thích một phần của em thôi. Sư tỷ chị biết rất rõ phong cách của đội nhạc mà, chị coi chính chị cũng rất thích đấy thôi.” Sư tỷ rõ ràng là một fan cứng.
“Nhưng em vẫn chưa thấy ai có thể thích luôn cả mặt còn lại của em. Có thể đó mới là em hoàn chỉnh nhất, cho nên…”
Cho nên chưa từng biết yêu đương.
Sư tỷ hả hê cười một tiếng: “ Vậy lần này thì sao?”
Giọng hát chính nhắn qua một cái biểu tượng nhăn nhó: “Cái này thì, là fan của ban nhạc”
“Trời moé!!!”
Bass hoảng sợ nhìn bạn gái bình thường luôn dịu dàng thục nữ của mình: “Tục tưng em sao vậy?”
Sư tỷ không để ý tới hắn, mở Weibo ra cấp tốc đổi acc. Thành viên đội nhạc không ai hứng thú với diễn đàn mạng xã hội, bởi vậy tài khoản trang fanpage cũng ném hết cho cô quản lý. Lúc Giọng hát chính nói mình được fan nào đó thích cô liền ngay lập tức nghĩ đến một người.
Phải biết fan hâm mộ của đội nhạc tổng cộng gần người, bỏ đi fan qua đường với nick quảng cáo, fan ruột thật sự rất ít nên cô đều đã quen mặt. Trong đó có một người làm cô ấn tượng sâu sắc.
Tuy rằng người này dùng ảnh avatar mặc định của Weibo, thoạt nhìn không khác fan qua đường, nhưng lại cực kỳ năng nổ. Không chỉ chia sẻ Weibo của đội nhạc rất chuyên cần, mà nếu cô quên mất đổi mới thông tin buổi biểu diễn thì người này là người đầu tiên @ nhắc nhở cô. Hơn nữa mỗi lần biểu diễn kết thúc anh ta đều tự chụp ảnh và quay video, bình thường còn có thể thêm một vài cảm nhận.
Hình và video của hắn cũng không phải là dùng máy ảnh DSLR chuyên dụng, nhưng có thể nhìn ra được anh rất chăm chú. Buổi biểu diễn của Death Mental có bao nhiêu điên loạn mọi người đều biết, tay trống cùng ca sĩ đi vòng quanh khiến mọi người xô đẩy, không có kinh nghiệm kĩ xảo thì có khi còn bị đẩy bị thương. Thế mà tay của vị này luôn luôn rất vững vàng, hình ảnh rất ít bị rung rinh. Quan trọng nhất là… Người này từ trước đến giờ chỉ focus một người, đó chính là Giọng hát chính.
Vì nghiệm chứng trí nhớ của chính mình nên sư tỷ mở trang chính của hắn ra, lật từng cái từng cái một. Hình trong chín video, đúng là đều chỉ có Giọng hát chính. Video năm phút đồng hồ, chỉ quay mỗi chuyển động của Giọng hát chính. Weibo dài, chỉ nói về Giọng hát chính hát.
Má ơi… Trước không phát hiện, cmn đây là fan cuồng rồi!
Sư tỷ lắc đầu than thở, đem liên kết đến trang chủ của người này nhẹ nhàng chia sẻ vào khung nói chuyện: “Em nói fan ca nhạc… Sẽ không phải là người này chớ?” Bấm gửi đi, rồi treo máy đi rửa mặt.
Hoàn toàn không biết động tác này đã nhấc lên bao sóng gió trong lòng Giọng hát chính.
Đèn phòng ngủ đã tắt, bạn cùng phòng hô hấp đều đều. Cậu rúc đầu vào chăn, cầm điện thoại di động chỉnh chế độ yên lặng, nhìn toàn bộ video chủ quay mình. Cho dù là chính mình bỗng nhiên hưng khởi nằm rạp xuống, góc nhìn cũng sẽ di chuyển thu cả thân hình mình vào, hoàn toàn không quan tâm những thành viên khác chết sống ra sao.
Rồi lại nhìn lối hành văn, cực kì ngắn gọn. Giọng hát chính thường thường tán gẫu cùng tổng giám đốc trên Weibo, cách anh sử dụng ngôn ngữ đã quá quá quen thuộc, thật sự là vừa nhìn liền khẳng định, cái acc này quả thật là của anh ta. Cậu yên lặng nhìn từ hơn một năm trước liền bắt đầu khen ngợi phong cách biểu diễn của cậu, tưởng tượng tổng giám đốc đứng nghiêm túc trong buổi biểu diễn, trong một đám fan Death Mental bị xô đẩy vẫn kiên cường giơ cao tay cầm máy quay mình. Có hơi buồn cười, lại cảm thấy tim đập như nổi trống, loạn xị bát nháo.
Sáu
Trước khi bắt đầu chung kết một tháng, hai người đều rất bận rộn, không có cơ hội gặp mặt.
Giọng hát chính vốn không quá để ý loại thi đấu này hoặc là thật sự không nghĩ mình còn có khả năng sáng tác một tuyệt phẩm tiêu biểu nào cho đội nhạc trong vòng chung kết. Nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc, chăm chút tác phẩm, nghiên cứu luật thi đấu, cả hiệu ứng âm thanh hiện trường lẫn sở thích giám khảo cũng để ý đến. Những thành viên khác của đội nhạc bị sự quyết tâm của cậu ảnh hưởng, mỗi ngày đều diễn tập đến tối muộn, người nào cũng mồ hôi đầm đìa.
Giọng hát chính còn viết một bài hát mới. Ca từ vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng mà mơ hồ mang ra một chút cảm giác kỳ lạ, ca từ ban đầu gây sốc cũng thay vì không muốn mọi người chạy hết. Những người khác không ý kiến gì, chỉ có tay trống lộ ra mỉm cười. Phương diện giai điệu vì muốn thu hút người nghe ở nơi biểu diễn, nên cũng hay đổi khác so với trước, bỏ thêm nhạc có vần có điệu mềm mại.
Lúc luyện tập người đại diện có tới vài lần, Hắn quả thật không có hứng với loại phong cách âm nhạc của Death Mental. Là người đại diện có tiếng tăm trong nghề, dẫn nhóm nhạc nhỏ này này tám phần mười là vì nể mặt tổng giám đốc. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, đứng ở cánh gà nghe bọn họ luyện tập, âm nhạc của họ áp đảo mà chiếm lĩnh hết thảy cảm quan, xác thực làm người ta run rẩy. Hắn ẩn ý khen ngợi, liền lặng lẽ nhìn tay trống đang để trần cánh tay, quay người không một chút xấu hổ nhắn tin nịnh nọt tổng giám đốc:
“Ban nhạc này quả thật có thực lực, ánh mắt ngài thật tốt.”
Không phải tổng giám đốc không muốn tự mình đi xem dàn dựng và luyện tập cho tiết mục, nhưng vì đảm bảo ngày ngày chung kết có thể đúng giờ có mặt, anh đành đem tương tư của mình ép xuống, lộ ra mặt cuồng công tác của mình. Trong công ty từng có không ít người lên án rằng tổng giám đốc tuy có năng lực mạnh, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là công tử bột ngồi hưởng thành tựu của bậc cha chú, không chịu khổ nổi, thiếu nhiệt tình xây dựng sự nghiệp. Cho đến khi nhìn công tử bột giờ lại nhiệt tình sống đi chết lại, mọi người không ngừng than khổ. Trợ lý kiên trì ám chỉ mấy lần ông chủ à chúng ta hoàn có dư dả thời gian nên không cần sốt sắng như vậy, nhưng đều bị không lạnh lùng bác bỏ.
Trời tối yên tĩnh, sau khi tăng ca tăng tới khóc trào máu, các nhân viên xui xẻo rốt cục cũng được tan tầm về nhà. Tổng giám đốc xoa xoa thái dương ngửa người dựa ra đằng sau, móc điện thoại di dộng mở bài hát hát mình thích nhất. Cổ điển, Riff, lập tức vang lên tiếng ca mạnh mẽ mang tính biểu tượng của Giọng hát chính. Tổng giám nghe đi nghe lại album trong di động, không biết khi nào thì nhếch miệng cười. Qua rất lâu mới ngồi dậy, lấy bút đánh dấu một ngày —— ngày thấy cậu lại gần thêm một ngày.
Ngày diễn ra trận chung kết. Thể chế thi đấu phân ra hai vòng, vòng đầu tiên sau khi biểu diễn kết thúc thì do khán giả bỏ phiếu, ba đội có số phiểu cao nhất mới có cơ hội tranh đoạt quán quân. Lôi kéo hiện trường, xây dựng bầu không khí, phát huy ổn định, Giọng hát chính bọn họ tự nhiên không một chút nghi ngờ, vững vàng mà nhấc lên trên hứng khởi ở sân khấu, tiến vào vòng cuối cùng.
Bên trong hậu trường trước khi biểu diễn, Giọng hát chính kiểm tra đàn ghi ta, rồi nhìn gương kiểm tra mặt của mình, suy nghĩ một chút, kéo cổ tay xuống, ở bên gáy vẽ một trái tim đỏ rực, giống như giọt máu. Bài hát này, dù như thế nào cũng phải biểu diễn thật tốt.
Bọn họ quả thật biểu diễn rất tốt. Đội nhạc, nhiều hay ít đều có thể biểu diễn, ở trên sân khấu chỉ có phát huy hơn lúc dàn dựng luyện tập tiết mục chứ không hề kém hơn.
Tổng giá đốc ở dưới khán đài hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy Giọng hát chính như một vị thần tà ác, làm người ta cam nguyện đem trái tim giao ra, tùy ý cậu vò nát bóp dẹt. Mà ý nghĩa giấu trong lời bài hát, tổng giám đốc không có bỏ qua một từ nào. Anh không nhịn được cười—— thật vất vả mới đến, ai sẽ chạy trốn đây.
Vòng cuối cùng ngoại trừ khán giả thì còn có giám khảo, bởi vì thi đấu do một nhà ứng dụng tài trợ, cho nên gia tăng thêm một cái thống kê bình chọn từ phát sóng trực tiếp online, từ số phiếu và quyết định của giám khảo mà chọn ra nhà vô địch. Phản ứng của khán giả, số phiếu tương đương. Ý kiến của giám khảo thoáng hướng về một ban nhạc rock khác thâm niên hơn. Mấu chốt là tại điểm số online, thâm niên ban nhạc không để ý tới cái này, mà đại quân fan của tay trống lại đưa đến tác dụng then chốt.
Ngay lúc người dẫn chương trình tuyên bố ai là người đạt quán quân, tổng giám đốc rõ ràng nghe được tiếng gào thét của mình. Hơn ba mươi năm trong đời, đây là lần đầu tiên anh thấy sảng khoái như vậy.