Nói xong, sức lực cạn kiệt anh đã ngất.
Thấy anh ngất, ông Đông, Yên Nhi, Lục Ngạn vội lao tới.
Giọng nói cô hốt hoảng vang lên.
"Nhanh, gọi cấp cứu, trợ lý Lục."
phút sau, chiếc xe cứu thương dừng trước cổng bệnh viện, cánh cửa mở ra, các bác sĩ và y tá cùng nhau kéo xe chạy đến phòng cấp cứu.
Ông Đông, ba mẹ cô và cô chạy theo xe.
Đến phòng cấp cứu, một cô y ta quay lại ngăn mọi người chạy vào.
"Xin dừng lại, mọi người không được vào phòng."
Nói xong cô y tá quay vào trong, để lại người ở ngoài.
Đèn cấp cứu sáng lên, Yên Nhi nhìn ánh đèn lòng lại nặng trĩu, lo sợ.
Ông Đông cũng không kém gì cô, dù ông có đánh đến mấy đi chăng nữa chung quy lại, Đông Thiên Hoàng cũng là cháu ông, máu mủ ruột rà, ai mà chẳng đau lòng.
Thời gian trôi đi, mỗi giây mỗi phút như ngọn lửa thiêu đốt trái tim từng người.
Lúc này, từng giây phút trôi qua như cả một thập kỷ.
Yên Nhi lúc này cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.
tiếng, rồi tiếng, đèn cấp cứu cũng tắt hẳn, từ trong cánh cửa một người đàn ông trẻ bước ra.
Vị bác sĩ này vừa đi vừa cởi bao tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn từng người, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ai là người nhà của bệnh nhân."
Ông Đông đứng lên nói "là tôi, tôi là ông nội của bệnh nhân."
Nghe vậy, vị bác sĩ này nhìn ông, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
"Gia pháp nhà ông quả là lợi hại, xém nữa lấy mạng của cháu ông rồi.
Bệnh nhân giờ đã qua cơn nguy kịch, cần tỉnh dưỡng nhiều, vết thương sau lưng e là sẽ để lại sẹo.
Cũng may bệnh nhân phước lớn mạng lớn nếu đưa vào trễ một giây thì có lẽ thần tiên cũng chẳng cứu được."
Ông Đông thì hoang mang tột độ, xém chút nữa ông đã tự tay giết cháu mình.
Nói xong bác sĩ đi đến bên cạnh ông bà Hoàng.
Anh cúi đầu mở khẩu trang, nét mặt lạnh lùng được thay thế bằng một nụ cười tỏ sáng, ấm áp.
Vị bác sĩ này không ai khác là Diệp Thanh Họa.
Người anh trai kết nghĩa của Yên Nhi
"Bác trai, bác gái, em gái bé bỏng."
Giọng nói ấm áp vang lên, thu hút sự chú ý của ông Diệp và thư ký Lục.
Ông bà Hoàng có hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh.
Nhưng ít giây sau cả hai đều cười ôm chầm lấy anh.
Giọng nói nhẹ nhàng của bà Hoàng vang lên.
" y da, đứa nhỏ này đến bất ngờ thật.
Ta và bác trai con còn chưa kịp về thăm nhà con thì đã gặp rồi.
Nào cho ta xem, lớn thế này rồi cơ à.
Ta nhớ lúc trước còn là cậu bé lon ton chạy theo ta học làm bánh để mừng sinh nhật Yên Nhi.
Có hôm thì tè dầm trên giường, sợ ba mẹ biết liền bỏ nhà đi bụi mấy hôm.
Làm cả nhà lo sợ mà đi tìm.
Giờ lớn hết rồi, haizz… thời gian trôi nhanh thật."
"Bác gái, bác đừng nói nữa.
Con ngại a…" giọng nói đùa của anh vang lên.
"Haha… còn ngại sao."
"Bà này, con nó lớn rồi nhắc lại những chuyện đó làm gì." Ông Hoàng trách bà.
Yên Nhi đứng cạnh bên, cười khúc khích.
Cô không ngờ vị bác sĩ người người ngưỡng mộ vậy có lịch sử thời bé huy hoàng như thế.
Tè dầm sợ đến mất bỏ nhà đi bụi.
Haha… cười chết cô rồi.
" y da, anh trai lịch sử huy hoàng thật nha." giọng cô cười đùa.
"Suỵt, em im lặng, mất hình tượng của anh."
"Haha… giờ em mới biết anh hồi nhỏ thật huy hoàng."
Anh muốn phản bác lại thì giọng của y tá vang lên
"Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt, người nhà có thể vào thăm."
Ông Đông nghe vậy, ông nói hai tiếng cảm ơn với cô y tá rồi quay sang ông bà Hoàng nói.
"Cảm ơn ông bà đã niệm tình cùng chờ với gia đình tôi.
Cháu nó đã an toàn, ông bà không cần lo lắng nữa, ông bà cứ về nghỉ ngơi đi, bay một chuyến dài đã thấm mệt rồi."
Ông bà Hoàng nghe ông Đông nói vậy, khẽ gật đầu.
"Vậy được, ngày mai tôi sẽ vào thăm lại nó, dẫu sao nó cũng là đứa bé tôi nhìn nó trưởng thành." Ông Hoàng nói.
"Cảm ơn ông bà."
Giọng nói vừa dứt, giọng nói y tá vang lên.
"Cho hỏi ai là Yên Nhi ạ, bệnh nhân muốn gặp cô."
Giọng y tá làm mọi người sững sờ, Đông Thiên Hoàng muốn gặp cô sao? Để làm gì? Yên Nhi khó hiểu..