Ở đây tràn ngập tiếng cười nói, vui đùa thì ở một nơi nào đó đang có người chịu cảnh đau thương.
Những tia nắng chiếu qua tấm rèm cửa sổ, bên trong căn phòng, một thân ảnh cao đang nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Xung quanh là vỏ chai rượu nằm lăn lóc.
Mùi rượu bốc lên nồng cả căn phòng.
Trên mặt anh ta, hiện lên nét thống khổ bị thương.
Miệng luôn lẩm bẩm gọi tên một cô gái.
"Yên Nhi."
"Yên Nhi."
"Yên Nhi…."
Cứ thế cái tên lập đi lập lại nhiều.
Căn phòng vốn yên tĩnh lại bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa.
"Cốc… cốc… cốc."
Một giọng đàn ông trung niên vang lên.
"Thiếu gia, người dậy chưa."
Ông là quản gia Trương, người làm ở đây đã được năm.
Không thấy người trả lời ông lại lên tiếng.
"Thiếu gia, trời sáng rồi, người dậy đi ạ."
"Thiếu gia… thiếu gia."
Tiếng gọi của người ngoài của đã đánh thức anh.
Anh mở mắt, cơn đau đầu ấp đến.
Ngồi dậy, anh nhìn xung quanh căn phòng mà không khỏi chua sót.
Không có cô ở đây.
Không có bóng dáng nhỏ nhắn luôn chạy sau anh nữa.
Anh thầm trách bản thân.
"Có không giữ, đến mất đi anh mới hối hận.
Ha… tại sao mày lại không nhận ra mình yêu cô ấy sớm hơn, tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy, tại sao lại như vậy chứ?"
Tiếng cười vang lên sau trăm nghìn câu hỏi.
Nụ cười bi thương đến nhường nào.
Giọng nói quảng gia lại vang lên.
"Thiếu gia, người dậy rồi phải không, bữa sáng đã chuẩn bị.
Người xuống nhà ăn sáng đi ạ."
"Cút, cút hết đi mang rượu lên đây." giọng nói anh quát lớn bên trong căn phòng.
Quản gia nghe vậy không khỏi thở dài.
"Tại người thôi thiếu gia.
Thiếu phu nhân tốt như vậy người lại không quan tâm, đến khi cô ấy chịu nhiều đau thương, quyết định ra đi người mới hối hận.
Đáng tiết là trên đời này không có giá như, thời gian cũng không quay trở lại.
Mất đi rồi thì vĩnh viễn không tìm lại được." Nghĩ đến đây, ông chỉ biết lắc đầu đi xuống nhà.
Anh tiếp tục uống rượu, mỗi ly rượu là mỗi kí ức hiện về.
Kí ức anh đối xử tồi tệ với cô, lời nói châm chọc, hành động khiến tim cô tan nát.
Nhịn không được anh cầm trai rượu mạnh một hơi uống cạn.
Anh muốn quên đi, quên đi những kí ức tệ đó, muốn quên đi những lời nói hành động ngu xuẩn của mình.
Muốn quên đi khi thấy giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Nỗi đau mà cô đã chịu trong thời gian qua.
Nhưng anh càng uống lại càng tỉnh, mảnh vụn vỡ của quá khứ lại hiện rõ trước mắt anh.
Anh tức giận, đập vỡ chai rượu, tiếng trai rượu vỡ vang lên, mãnh thủy tinh vỡ nằm rãi rác cả căn phòng.
Anh ngồi phịch xuống, vươn tay ôm đầu mình.
Một lần nữa nước mắt người đàn ông đó lại rơi.
Con người ta nói, người đàn ông rơi nước mắt chính là lúc họ chịu nhiều đau khổ, tủi nhục, mệt mõi.
Anh lúc này cũng vậy, nỗi ấy náy với cô đã đan trào trong tim anh từ lâu.
Nhớ cô, đau vì cô, hận bản thân vì cô… tất cả bấy nhiêu đây đã bằng nỗi đau cô chịu hay chưa? Câu trả lời là chưa.
Lúc yêu anh cô đã đau rất nhiều lần.
Nhưng khi kết hôn nỗi đau ấy lại càng nhiều hơn, thậm trí gấp trăm gấp nghìn lần.
Anh thu mình lại một góc, nhìn anh lúc này giống một đứa trẻ bị mẹ mình bỏ rơi.
Tiếng khóc đứng quảng vang lên, cả căn phòng lúc này chỉ còn tiếng khóc thúc thích của anh.
Anh khóc cho bản thân mình, đã làm những hành động sai trái, anh khóc cho những nỗi đau mà cô gánh chịu, anh khóc cho những giọt nước mắt cô vì anh mà tuông rơi.
Tâm trí anh lúc này chỉ còn hình bóng bé nhỏ của một cô gái đang thu mình một góc, những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống má trắng trẻo ấy.
Một lúc sau, căn phòng đã chìm vào yên tĩnh, không, anh vì quá mệt nên đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Trên khóe mắt vẫn còn động lại giọt nước mắt.
Tại căn phòng này tràn ngập đâu thương thì tại biệt thự Diệp gia lại tràn ngập tiếng cười.
Diệp gia.
Con người nào đó phải sống với danh phận con ghẻ.
Mặc dù mình là con ruột nhưng lại bị xem như là con ghẻ trong nhà.
Trên bàn ăn sáng lúc này.
"Mẹ à, ít gì mẹ cũng nấu cho con một bát cháo giống Yên Nhi chứ.
Con cũng thức đêm làm việc mà."
"Thằng trời đánh kia, mày muốn ăn thì lăn vào bếp mà làm.
Không làm mà đòi có ăn thì đi cạp đất mà ăn." Sáng nay bà Diệp thức dậy sớm nấu cháo cho cô ăn.
Bà biết tối qua cô đã làm việc đến khuya.
Sợ cô mệt mõi nên bà đã nấu cháo yến cho cô bồi bổ.
"Ơ… mẹ."
"Mẹ con gì ở đây.
Tôi đâu phải mẹ anh."
"Ơ… kìa mẹ."
Nhìn bác cháo mà mẹ mình nấu cho em gái, anh không khỏi ghen tỵ.
Cuộc đời anh chưa ăn món nào mẹ mình nấu cả.
Hồi nhỏ sau khi sinh anh ra, ba mẹ anh đã đi du lịch với lý do "sốc nặng tinh thần sau sinh" thế là cả hai sách vali đi du lịch vòng quanh thế giới.
Còn đứa con mới sinh tháng do ông bà nội chăm sóc.
Nhiều lúc lại là quản gia của nhà chăm nom.
Số phận anh từ nhỏ đã khổ như vậy.
Nhìn thấy tô cháo bóc khói nghi ngút, anh không nhịn được nói nhỏ với Yên Nhi bên cạnh.
"Em gái ngoan, cho anh trai ăn ké chút xíu được không? Một chút nhỏ thôi cũng được."
Nghe câu nói của anh cô cười lớn
"Hahaa… anh trai không phải chứ, bác sĩ lạnh lùng ấm áp của thành phố P này lại đi xin ăn ké cháo em gái sao.
Chuyện này mà đồn ra ngoài thì lên hót seach mất.
Hahaa…"
Thấy cô cười lòng anh có chút tức giận, nhưng anh mặt kệ ăn cháo trước tính sau.
"Cho anh ăn nha!" Nói xong anh cầm muống muốn múc cháo thì giọng nói ông Diệp vang lên.
"Quản gia đâu."
"Ông chủ có gì dặn dò ạ." Quản gia đang làm việc nghe thấy ông chủ gọi mình lật đật chạy lê.
"Cho người lôi cái thằng này ra ngoài sân đi, bỏ cho nó cái bàn, vài cái bánh gì đó.
Cho ngồi ăn với có best của tôi."
( best là con chó nha! Được ông Diệp nuôi năn rồi.)
"Vâng thưa ông chủ." quản gia nói rồi đi làm nhiệm vụ.
Anh nghe ba mính nói vậy, động tác múc cháo dừng lại, quay mặt sang nhìn ba.
Đứng hình mất giấy.
Sau khi hoàng hồn lại không biết từ bao giờ mình đã ngồi cạnh con best, trước mặt là cái bàn và vài chiếc bánh bông lan.
Kế bên có cốc nước lọc.
Anh nhìn con best nhìn lại bản thân mà thở dài.
Phận làm con ghẻ, đâu được yêu thương.