Trước khi chạy, Dư Dục Sâm cảm thấy cơ thể mình rất tốt, lúc chạy xong vòng đầu cũng vẫn ổn, còn tăng tốc vượt qua hai người. Nhưng chạy đến vòng thứ năm thì Dư Dục Sâm đã gần như kiệt sức.
Vừa mệt vừa nóng, thở hổn hển không ra hơi, chân thì nặng như gắn chì. Dư Dục Sâm thấy Phùng Hân Hân cùng các bạn nữ gào thét cổ vũ mình cố lên, lớp quyết thắng, nhưng cậu ngoại trừ tiếng tim đập kịch liệt từ trong ngực vọng ra thì không nghe được gì nữa.
Mồ hôi trên trán theo sống mũi chảy xuống, nhỏ vào trong mắt, giác mạc có chút rát rát, nhưng so với mệt mỏi trên cơ thể thì chẳng thấm vào đâu.
Dư Dục Sâm vẫy tay một cách cứng nhắc, không biết mình còn phải chạy bao nhiêu vòng nữa, đành ra sức lết tiếp. Trong đầu cậu bây giờ chỉ có hai ý nghĩ.
Điều thứ nhất là: Thẩm Tinh, ông nội mày!
Mà điều còn lại là: nhất định phải kiên trì chạy tiếp, không thể để Thẩm Hành Giản xem thường mình!
Rốt cuộc giáo viên thể dục cũng thổi còi kết thúc vòng chạy cuối. Phía trước Dư Dục Sâm vẫn còn ba người nhưng bây giờ một người cậu cũng vượt không nổi, thầm nghĩ,mình bây giờ đều nhờ vào ý chí cực kì quật cường mới không bị thụt lùi, không bị ngất xỉu, làm gì có hơi sức quản chuyện khác.
Dư Dục Sâm vừa băng qua vạch đích thì liền đổi hướng ngã người lên bãi cỏ, đột nhiên dừng lại làm cho lỗ chân lông giãn ra, mồ hôi chảy rào rào, sau lưng lập tức ướt đẫm. Dư Dục Sâm cảm thấy cả người đều nóng, sắp bị nóng đến chết rồi!
Cậu thở dốc từng ngụm từng ngụm, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Dư Dục Sâm mệt đến nhũn cả chân, giống như xương cốt cùng sức lực đều bị rút hết, đứng cũng không nổi, dứt khoát nằm ngửa trên sân cỏ nghỉ ngơi.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Dư Dục Sâm lấy tay che nắng, những ồn ào hỗn tạp xung quanh tất cả đều không nghe thấy.
Đột nhiên, một đôi tay vươn ra ôm nửa người cậu dậy. Dư Dục Sâm quay lại nhìn, là Thẩm Hành Giản.
“Mới vừa chạy xong không được nằm ngay, phải đi lại một lúc, như vậy áp lực lên tim mới không lớn, nếu không sẽ bị choáng.”
“Thầy… Rốt cuộc thầy dạy Ngữ Văn hay dạy Sinh thế?” Dư Dục Sâm phải lấy hơi ba lần mới nói hết một câu, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên người Thẩm Hành Giản, “Không được, em thực sự không còn sức nữa, đi không nổi.”
Thẩm Hành Giản khoát tay Dư Dục Sâm lên vai mình, sau đó đỡ thắt lưng Dư Dục Sâm, chậm rãi dắt cậu đi về phía trước: “Không sao, thầy đỡ em, chúng ta từ từ đi về phía trước, tới tàng cây đằng kia thì nghỉ, được không?”
Dư Dục Sâm cảm thấy giọng nói của Thẩm Hành Giản cách mình rất xa, tựa như nhờ gió đưa đến bên tai cậu, cơn gió dịu mát này xua đi những khô nóng trên người, nhịp tim Dư Dục Sâm cũng dần dần trở nên bình ổn.
Khi Thẩm Hành Giản nhẹ giọng hỏi cậu có ổn không, cậu mới nhận ra anh nói chuyện thật sự rất dịu dàng, cách anh hỏi cậu hệt như đang nói với trẻ mẫu giáo vậy. Dư Dục Sâm đột nhiên nghĩ tới cô giáo Miêu. Ngày trước cô giáo Miêu cũng nói chuyện với cậu như thế.
“Bạn nhỏ Dư Dục Sâm, chúng ta không được bắt nạt các bạn khác nha, phải chung sống hòa thuận với nhau, được không?”
“Bạn nhỏ Dư Dục Sâm là đứa bé dũng cảm nhất, lát nữa tiêm thì đừng khóc, được không?”
“Bạn nhỏ Dư Dục Sâm à…….”
Dư Dục Sâm có cảm giác mình trong mắt Thẩm Hành Giản nói không chừng cũng là một em bé lớp mẫu giáo, cho nên anh mới dùng giọng điệu như dỗ trẻ con này để nói với cậu. Nhưng hiện tại cậu không còn là bạn nhỏ nữa, người ta đã tuổi rồi, bà nội còn nói tuổi mụ của cậu là , đã sắp thành niên.
Tại sao Thẩm Hành Giản lại dùng giọng điệu dỗ dành con nít để nói chuyện với một chàng trai sắp trưởng thành chớ!
Dư Dục Sâm giãy ra khỏi tay Thẩm Hành Giản, chưa kịp đứng vững thì chân đã mềm nhũn, chuẩn bị tặng đất mẹ một nụ hôn kiểu Mỹ. May sao Thẩm Hành Giản nhanh tay lẹ mắt đỡ được cậu, lần này càng ôm cậu chặt hơn.
Dư Dục Sâm cứ như vậy bị Thẩm Hành Giản chậm rãi nửa kéo nửa ôm đi trên sân trường. Trên trời bỗng xuất hiện một đám mây không biết từ đâu bay tới, che khuất ánh mặt trời rực rỡ, thế giới nhất thời trở nên tối sầm. Gió cũng nổi lên, gió lạnh cuốn đi khô nóng trên người nhưng cũng quét qua lớp mồ hôi trên cơ thể Dư Dục Sâm, khiến cả người cậu ớn lạnh.
Ấy vậy mà phần eo bị hai tay Thẩm Hành Giản giữ lại thì nóng ran, chỗ da thịt tiếp xúc cũng nóng bừng, hơi thở thở ra cũng nóng rực, đến cả dòng máu vì tim đập kịch liệt mà cấp tốc bơm đến các bộ phận trong cơ thể, cũng rất nóng!
Dư Dục Sâm nhìn Thẩm Hành Giản, họ gần đến mức Dư Dục Sâm có thể thấy lông tơ trên mặt anh. Cậu nhìn chằm chằm vào gò má anh, nhìn những hạt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán, sau đó theo thái dương chảy xuống tới cằm, rồi từ từ, từ từ nhỏ xuống xương quai xanh anh.
Trong khoảnh khắc mồ hôi chảy xuống, dường như có một dấu ấn gì đó theo giọt mồ hôi kia của Thẩm Hành Giản in lên người cậu.
Trong giây phút này, Dư Dục Sâm của tuổi biết có thứ gì đó đã thay đổi, nhưng cậu vẫn còn quá trẻ để biết rốt cuộc là cái gì không còn như lúc trước. Cậu chăm chú nhìn sườn mặt Thẩm Hành Giản, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ rồi lập tức trống rỗng.
Cơn nóng vừa dịu đi lại bắt đầu trỗi dậy, nhịp tim dần dần tăng lên, cảm giác chóng mặt khi mới chạy xong lần nữa xuất hiện trong đầu. Dư Dục Sâm ngây ngây ngất ngất, đổ trọng tâm về phía Thẩm Hành Giản, cả người gục trên người anh.
Thẩm Hành Giản càng ôm Dư Dục Sâm chặt hơn, sợ cậu ngã xuống.
Dư Dục Sâm cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ nơi tiếp xúc da thịt của hai người, vu vơ nghĩ: “Thầy Thẩm… Thầy thật là tốt nha. Nhưng mà với ai thầy cũng tốt như vậy sao? Cũng sẽ dìu họ, đưa mũ cho họ, để họ cùng thầy đánh cược sao?”
Dư Dục Sâm càng suy diễn thì trong đầu càng rối rắm, cậu ích kỷ nghĩ Thẩm Hành Giản tốt nhất chỉ ở cùng cậu, đừng đi xem người khác thi đấu, vậy thì không ai có thể hưởng thụ sự giúp đỡ của anh, nghe anh nhẫn nại thấp giọng hỏi han, cùng với cái ôm nóng rực này.
Dù biết vậy là ích kỷ nhưng Dư Dục Sâm vẫn cứ nghĩ thế, thậm chí cậu còn hy vọng cái suy nghĩ hẹp hòi này có thể thành sự thật.
Tất nhiên cậu muốn được anh thiên vị, nhưng cậu càng muốn trở thành người duy nhất nhận được sự thiên vị đó!
Vừa đi được mấy bước, những nam sinh khác trong lớp đang ngồi nghỉ dưới tàng cây thấy họ liền chạy đến, đỡ Dư Dục Sâm từ trong tay Thẩm Hành Giản. Gió thổi bay khô nóng trong lòng cậu, thâm tâm Dư Dục Sâm cũng chợt lóe lên một tia mất mát.
Dư Dục Sâm được bố trí cho ngồi dưới bóng cây rậm rạp, mọi người tụ lại xung quanh cậu, hết mồm năm miệng mười an ủi rồi lại hỏi han xem tình trạng cậu thế nào. Dư Dục Sâm lòng đầy buồn bực nhưng vẫn xốc lại tinh thần ứng phó hai câu.
Thẩm Hành Giản lấy một chai nước, mở nắp đưa cho Dư Dục Sâm, hỏi cậu: “Nhịp tim đã chậm lại chưa?”
Dư Dục Sâm gật gật đầu, trái tim vừa nãy đập nhanh như muốn vọt ra ngoài bây giờ đã cử động nhịp nhàng trong lồng ngực.
“Ừm, sau khi vận động mạnh không thể uống nước ngay, sẽ tăng thêm áp lực cho tim. Giờ thả lỏng xong thì được rồi, nhưng cũng không thể uống quá nhanh, phải từ từ, nước này phơi dưới nắng, thôi thì cũng tạm xem là nước ấm.”
“Dạ.” Dư Dục Sâm ngoan ngoãn trả lời, không hiểu sao cậu đối với lời nói của Thẩm Hành Giản lại không nảy sinh chút ý nghĩ “dông dài” nào, ngược lại trong lòng còn dâng lên vài phần vui vẻ vì được xem trọng. Ngay cả nước trong miệng cũng nếm ra vị ngọt.
Thẩm Hành Giản thấy Dư Dục Sâm nghe lời anh uống từng ngụm từng ngụm liền thả lỏng người, nhân cơ hội này dặn dò những học sinh khác đang đứng xung quanh: “Sau khi các em chạy xong, tuyệt đối không được như Dư Dục Sâm lập tức nằm nghỉ, nhất định phải đi đi lại lại hai vòng, để cho tim từ từ thích ứng. Còn có, đến lúc đó dù khát cũng không thể uống từng ngụm nước lớn…”
Dư Dục Sâm nghe Thẩm Hành Giản “lải nhải”, trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ: Thẩm Hành Giản dặn dò họ thế này, có phải trước đây chưa từng dìu họ không? Có phải từ đầu đến cuối cũng chỉ dìu một mình mình không?”
Dư Dục Sâm miên man nghĩ, theo bản năng nuốt nước, mãi cho đến khi cậu nghe Thẩm Hành Giản nói một câu:
“Chậm một chút, coi chừng sặc.”
Vừa dứt lời, Dư Dục Sâm đã tu một hơi dài, nước tràn vào trong khí quản khiến cậu điên cuồng ho khan, mặt và cổ đều đỏ bừng, thậm chí cơ hoành ở bụng cũng đau nhức.
Trên lưng đột nhiên được một bàn tay mềm mại chầm chậm vỗ, tựa như muốn trút hết những hơi thở lộn xộn của cậu ra. Dư Dục Sâm ho xong một trận mới ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Thẩm Hành Giản.
“Vừa mới dặn uống chậm một chút, sao em không nghe?”
Trong lời nói không có ý trách cứ, nhưng Dư Dục Sâm nghe ra một chút cảm giác phàn nàn.
Phàn nàn, cái từ này khiến Dư Dục Sâm nảy sinh cảm giác gần gũi, giống như vợ nhỏ đang than phiền chồng, là từ để hình dung những người cực kỳ thân mật, không phải thật sự tức giận, mà là…. không vui lòng? Mang theo một chút cảm giác làm nũng đáng yêu.
Suy nghĩ của Dư Dục Sâm rối thành một mớ, dường như đã bỏ lại đầu óc trên đường chạy vừa rồi. Từ nãy đến giờ cậu cứ luôn thấy choáng, không thể nào nhìn nhận những vấn đề liên quan đến Thẩm Hành Giản một cách lý trí và khách quan.
Dư Dục Sâm nhìn mặt Thẩm Hành Giản, tự hỏi Thẩm Hành Giản liệu có phải là người không biết nổi giận? Có phải anh nói chuyện với ai cũng đều dịu dàng như thế?
Dư Dục Sâm lại nghĩ tới những lời Phùng Hân Hân từng nói, cô nói sau này mình phải gả cho Thẩm Hành Giản. Vậy đến lúc đó, Thẩm Hành Giản sẽ kết hôn ư? Anh sẽ lấy ai đó làm vợ, chờ anh có con, có phải cũng sẽ ôm đứa bé dịu dàng vỗ lưng cho nó không? Sẽ giống như vừa nãy vỗ lưng cho cậu sao?
Dư Dục Sâm không biết hiện tại mình bị gì, vì sao cứ nghĩ mãi đến những chuyện không đâu.
Thẩm Hành Giản đương nhiên sẽ kết hôn, nói không chừng sẽ cùng một cô gái dịu dàng đáng yêu xây dựng tổ ấm. Họ sẽ có với nhau một đứa con, chờ đứa nhỏ kia lên trung học, giáo viên chủ nhiệm có khi cũng là ba nó ấy chứ.
Đến lúc đó cậu cũng đã kết hôn, hằng năm sẽ tranh thủ thời gian mang ít quà đến biếu các giáo viên ở trường cấp ba. Không khéo còn được ngồi trong nhà Thẩm Hành Giản, uống trà vợ thầy pha, Thẩm Hành Giản sẽ hồi tưởng lại quá khứ ngang tàn phá phách của cậu trước đây, con anh thấy cậu sẽ ngoan ngoãn chào một tiếng… Chào anh trai.
Cơn ho chậm rãi dừng lại, tưởng tượng của Dư Dục Sâm cũng dứt.
Thẩm Hành Giản vẫn lo lắng nhìn cậu, hỏi: “Giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Dư Dục Sâm gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn thầy.”