Bà Trương nghe vậy bèn nhìn sang, trông thấy Thẩm Hành Giản mang trên mình phong thái trí thức đứng ở kệ hàng bên cạnh. Bà cười tươi chào hỏi Thẩm Hành Giản: “Xin chào, tôi là mẹ Dư Dục Sâm.”
Thẩm Hành Giản cũng cười lại: “Chào bà, tôi là thầy giáo Ngữ văn của Dư Dục Sâm, tôi tên Thẩm Hành Giản.”
Bà Trương là một người dễ làm quen, hơn nữa cũng rất có cảm tình với thầy giáo trí thức trước mặt, giọng điệu vì thế mà nhiệt tình hơn.
Dư Dục Sâm đứng phía sau mẹ mình, suy nghĩ trong đầu rối loạn hết lên. Cậu muốn chạy tới hỏi Thẩm Hành Giản nếu anh đã ở nhà, sao lại không ra khỏi cửa, không xuống dưới tầng? Anh có biết mỗi ngày cậu đều đứng trước cổng khu trọ đợi anh không?
Nhưng Dư Dục Sâm không bật thành lời, tâm tình kích động dần lắng xuống, cậu yên lặng nghe mẹ nói chuyện với Thẩm Hành Giản.
“Thầy Tiểu Thẩm là người địa phương sao?” Bà Trương lựa ra chủ đề gần gũi nhất để bắt chuyện.
“Không đâu. Nhà tôi ở nơi khác, do có vài chuyện nên năm nay không về nhà ăn Tết được.” Thẩm Hành Giản giải thích.
“Ồ, ra vậy à.” Bà Trương suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu thầy Tiểu Thẩm ở một mình, hay là đến nhà chúng tôi ăn Tết đi. Vừa hay nhà tôi cũng không nhiều người, Tết này cũng không đi thăm họ hàng, mọi người cùng nhau đón Tết sẽ náo nhiệt hơn đó.”
Nghe đến đây cõi lòng Dư Dục Sâm lần nữa nở hoa, dù cậu biết bà Trương hơn tám chín phần chỉ đang khách sáo thôi, Thẩm Hành Giản trăm phần trăm sẽ từ chối, nhưng cậu vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi. Lỡ như, lỡ như có một phần vạn khả năng Thẩm Hành Giản sẽ đồng ý thì sao?
“Cảm ơn bà, nhưng tôi đã hẹn bạn đi chơi dịp Tết này rồi…”
Quả nhiên, Dư Dục Sâm nghe Thẩm Hành Giản đáp vậy, trong lòng cũng chẳng gợn cơn sóng nào, cậu đã sớm đoán được.
Thẩm Hành Giản cảm ơn vô cùng chân thành, bà Trương cũng không nói thêm gì nữa. Bà còn hỏi thăm thời gian, kế hoạch du lịch của Thẩm Hành Giản, anh cũng trả lời từng câu một. Hai người đứng đó hàn huyên vài phút rồi Thẩm Hành Giản xin phép rời đi.
Dư Dục Sâm bị mẹ đẩy lên phía trước, bà Trương cười chọc cậu: “Học sinh cấp ba rồi mà còn sợ thầy giáo, trốn đằng sau cũng chẳng biết lên tiếng chào hỏi.”
Thẩm Hành Giản nhìn Dư Dục Sâm mỉm cười, Dư Dục Sâm nghiêng đầu, lí nhí nói một câu: “Em chào thầy.”
Thẩm Hành Giản vẫy tay đáp lại cậu: “Chào em.”
Sau khi Thẩm Hành Giản đi xa, bà Trương trông Dư Dục Sâm mất tinh thần bên cạnh hỏi: “Có phải con không thích thầy giáo này không?”
“Sao mẹ lại nghĩ con không thích thầy ấy?” Dư Dục Sâm hỏi ngược lại.
“Con xem mặt con kìa,” Bà Trương véo véo hai má Dư Dục Sâm, “Chẳng thấy hào hứng như vừa nãy nữa, rõ ràng không vui, sao vậy? Thầy Tiểu Thẩm này chọc giận con hả?”
“Đâu có,” Dư Dục Sâm đẩy tay bà Trương ra, lí nha lí nhí đáp: “Không phải con không thích thầy ấy.”
Tiếng cậu quá bé, bà Trương không nghe ra chữ gì: “Mẹ thấy thầy Tiểu Thẩm của bọn con rất tốt ấy chứ, thật khiến người khác yêu mến.”
Bà Trương về nước không chỉ để chăm sóc Dư Dục Sâm, bà còn muốn gặp hội chị em của mình, lịch trình cũng kín hết rồi. Sáng hôm sau đã bắt đầu trang điểm, xếp đồ ra ngoài tụ họp.
Dư Dục Sâm không ngủ được nên cũng dậy sớm, nằm trên giường lắng nghe tiếng bà Trương sắp xếp đồ đạc.
Ba mươi phút sau, tiếng cửa đóng “rầm” vang lên, căn nhà giờ đây hoàn toàn vắng lặng.
Dư Dục Sâm buồn bực trở mình, lấy điện thoại ra xem giờ. Mới hơn giờ một chút, nghỉ lễ có ai dậy sớm vậy đâu? Cậu nhắm mắt lần nữa, chốc lát lại mở mắt ra, tìm điện thoại xem giờ.
Rõ ràng trước kia chỉ cần chợp mắt năm phút đã ngủ mê mệt tận hai tiếng, sao hôm nay cảm giác ngủ nhiều lắm rồi mà còn chưa được mười phút thế này?
Dư Dục Sâm nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu trừng mắt rồi ấm ức đập giường một cái, cam chịu số phận đứng dậy rửa mặt thay quần áo, cậu cũng muốn ra ngoài.
Thành phố mới tỉnh giấc, người mua đồ ăn sáng xếp hàng ở đầu đường, Dư Dục Sâm ngang qua họ, đi thẳng về trước, cậu biết rõ đích đến của mình ở đâu.
Tiết trời sáng sớm còn lành lạnh, gió thổi vù vù, len vào trong cổ cùng ống tay áo, Dư Dục Sâm xoa xoa hai má, kéo quần áo bọc lại thân mình. Qua một ngã rẽ nữa sẽ đến khu trọ của trường học. Cổng khu trọ nhộn nhịp không kém, nơi này có khá nhiều người lớn tuổi, ngoài bán bánh rán sữa và đậu nành cũng bán cả các thể loại món ăn khác.
Dư Dục Sâm ngồi xuống băng ghế dài rất đỗi thân thương. Cậu cũng không biết mình bị gì nữa, luôn muốn đến trước cổng khu trọ của Thẩm Hành Giản rồi ngồi trên ghế một lát. Trước đây là hi vọng “tình cờ gặp phải” Thẩm Hành Giản, qua chừng ấy thời gian hành động này dường như trở thành thói quen. Có vẻ chỉ khi đến đây ngồi, đáy lòng cậu mới có thể bình tĩnh lại.
Băng ghế rất lạnh, cách mấy lớp quần áo cũng cảm nhận được sự buốt giá này. Dư Dục Sâm nhìn cổng khu trọ nhốn nháo, thẩm nhủ sớm như vậy chắc chắn Thẩm Hành Giản sẽ không đi ra.
Cậu cảm thấy có vẻ như mình và Thẩm Hành Giản thiếu nhau chữ duyên phận. Rõ ràng khoảng cách giữa hai người chẳng là bao xa, vậy mà chẳng thể gặp được nhau.
Dư Dục Sâm nghĩ chắc hẳn hôm nay cũng vậy thôi, hơn nữa trời lạnh như thế, không hiểu bản thân lên cơn điên gì mới chạy đến đây ngồi chịu tội.
“Dư Dục Sâm?” Giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến, Dư Dục Sâm bật người dậy, quay đầu lại nhìn.
Thẩm Hành Giản cầm túi hoang mang hỏi cậu: “Sao em lại ở đây?”
Đầu lưỡi cùng não cậu thống nhất đình công trong giây lát, Dư Dục Sâm đỏ mặt lắp bắp nói không rõ tiếng: “Em… Em.. tình cờ đi qua đây, nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”
Đây là lý do quái quỷ gì vậy chứ, có người sáng sớm đã “tình cờ” đến đây sao? Dư Dục Sâm vừa nói xong đã thấy hối hận, rõ ràng trước đó từng chuẩn bị rất nhiều cái cớ có vẻ hợp tình hợp lý, vậy mà đến lúc cần chẳng nhớ ra cái nào. Thiệt tình!
Vừa gấp gáp vừa ngượng ngùng, Dư Dục Sâm đứng đực ra đó, trông ngốc ngốc mà cũng có phần tủi thân đáng thương.
Dư Dục Sâm suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định thành thật nói ý nghĩ trong lòng mình: “Hôm qua em nghe thầy bảo đón Tết một mình, nên nay muốn qua gặp thầy một lát.”
Cậu chỉ nói là hôm nay, không nói rằng những hôm trước cậu đều đến đây chờ, lúc nào cũng muốn gặp anh.
Thẩm Hành Giản chăm chú nhìn cậu rồi cười hỏi: “Em tới từ khi nào thế? Muốn gặp thầy sao không gọi điện trước?”
“Em…” Dư Dục Sâm lưỡng lự, “Em vừa tới thôi, em…”
Đang nói thì bỗng dưng hắt hơi, Dư Dục Sâm che miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt có phần tủi thân cùng tội nghiệp nhìn Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cậu, Dư Dục Sâm nhận lấy chùi nước mũi. Thẩm Hành Giản hỏi: “Sáng nay em ăn gì chưa?”
Dư Dục Sâm lắc đầu: “Chưa ăn gì ạ.”
Thẩm Hành Giản cười cười lắc đầu, thở dài: “Vậy vào nhà thầy ngồi một lát đã nhé.”
Lần thứ hai Dư Dục Sâm vào nhà Thẩm Hành Giản, đã quen đường quen nẻo. Khu trọ này tuy lâu đời nhưng hệ thống sưởi ấm khá đầy đủ. Cậu ngồi trên sô-pha chưa bao lâu đã toát mồ hôi cả người, hai má cũng nóng bừng lên.
Thẩm Hành Giản làm cho Dư Dục Sâm một phần canh trứng gà. Trứng gà hấp non mềm, trông như bánh pudding, đổ nước tương được pha kỹ lên lại càng thơm ngon kì lạ.
Dư Dục Sâm húp sạch bát canh trứng không sót giọt nào, ăn xong Thẩm Hành Giản hỏi cậu: “Đã no chưa, có muốn thêm một bát không?”
Dư Dục Sâm hơi ngại ngùng, đúng là cậu chưa no thật, nhưng mà nếu ăn tiếp thì thành ra cậu cố tình đến ăn chực mất.
Thẩm Hành Giản thấy rõ suy nghĩ trong đầu Dư Dục Sâm, anh bảo: “Cứ coi như ở nhà mình thôi, em đừng khách khí.”
Dư Dục Sâm suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn mắc cỡ nói: “Vậy em muốn ăn thêm một bát.”
Thẩm Hành GIản cười xoa xoa đầu cậu, cầm bát vào chuẩn bị thêm một phần cho Dư Dục Sâm.
Thẩm Hành Giản vừa vào phòng bếp, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Dư Dục Sâm đứng dậy, vừa bước ra phía cửa vừa hô vọng vào bếp: “Thầy ơi em mở cửa giúp thầy nhé.”
Cậu ra mở cánh cửa, vừa nhìn rõ gương mặt người mới đến thì ngay lập tức sững người tại chỗ. Là gã đàn ông hôm ấy, là… bạn trai cũ của Thẩm Hành Giản.
Tống Minh Trạch cũng rất ngạc nhiên khi thấy cậu, hai người đứng đối mặt nhau ở đó, chẳng ai nói gì.
Thẩm Hành Giản vừa đi ra khỏi bếp vừa hỏi: “Ai đến vậy?”
Dư Dục Sâm ngăn trước cửa phòng, không có ý định nhường đường. Giọng điệu Tống Minh Trạch lập tức trở nên thành khẩn thiết tha: “Tiểu Trúc, anh đây.”
Thẩm Hành Giản nghe thấy âm thanh, cũng trông thấy mặt hắn, biểu cảm lập tức lạnh đi: “Anh đến đây làm gì?”
Tống Minh Trạch muốn chen qua người Dư Dục Sâm để đi vào, nhưng Dư Dục Sâm cứ đứng chắn ngang không cho hắn cơ hội. Thẩm Hành Giản vỗ vỗ vai, mỉm với cậu rồi nói: “Dư Dục Sâm, em vào trong ngồi trước đi, chuyện này để thầy xử lý là được rồi.”
Dư Dục Sâm hơi lưỡng lự: “Thầy ơi..”
“Không sao, hãy tin thầy có thể giải quyết chuyện của bản thân.”
Dư Dục Sâm nghiến răng, nhường lại chỗ cho Thẩm Hành Giản, nặng nề lết từng bước chậm rãi vào phòng khách.
Nhà trọ kiểu cũ này chẳng cách âm tốt lắm, Dư Dục Sâm ngồi trên sô-pha còn lờ mờ nghe được tiếng hai người trò chuyện.
“… Anh chỉ muốn đến thăm em chút thôi.”
“… Có cần phải thế không? Hôm nay tôi không muốn ầm ĩ với anh, trong nhà còn có học sinh. Anh thừa lúc còn sớm mà đi đi, đừng ép tôi báo cảnh sát.”
“… Em thật sự không thể cho anh một cơ hội sao?”
“… Chúng ta đã kết thúc hoàn toàn rồi, anh không thể buông tay mà nhìn về tương lai sao?”
“…”
“…”
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, Dư Dục Sâm không nghe rõ họ đang nói chuyện gì. Cậu cảm giác hơi lạnh nơi băng ghế dài lần nữa lẻn vào từng mạch máu của mình rồi bò dần lên trên, đầu óc lại trở nên mơ hồ, chút vui sướng mới rồi tan thành mây khói.
Lát sau, cậu nghe tiếng đóng cửa nặng trĩu. Thẩm Hành Giản bước vào, đến trước mặt Dư Dục Sâm, tuy miễn cưỡng nhưng anh vẫn luôn nở nụ cười với cậu.
Dư Dục Sâm cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng rối rắm, lời nói mắc tại cổ họng không thả ra nổi. Cuối cùng vẫn là cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Thầy ơi, hắn là, là người thầy thật lòng thích trước kia sao?”
- -----oOo------