Càng nghĩ Dư Dục Sâm lại càng thấy Chu Thanh nói phải.
Mối quan hệ bây giờ giữa cậu và Thẩm Hành Giản đang lâm vào thế bí, tuy mới chỉ có mình cậu chào cờ nhưng Chu Thanh nói không hề sai, cậu và Thẩm Hành Giản đều bị hai chữ “thầy trò” trói buộc. Dù cậu có làm gì đi nữa thì Thẩm Hành Giản vẫn chỉ coi cậu là một đứa học trò mà thôi. Chỉ khi phá vỡ lớp vỏ trói buộc này, Thẩm Hành Giản mới có thể thay đổi cách đối xử với cậu, cậu mới có tương lai với Thẩm Hành Giản.
Nên là phải tỏ tình, nhất định phải tỏ tình với Thẩm Hành Giản!
Nhưng mà tỏ tình thế nào đây? Dư Dục Sâm cảm giác sau khi thoát khỏi ngõ cụt này lại lạc vào ngõ cụt khác. Dư Dục Sâm kể với Chu Thanh về vấn đề của mình, Chu Thanh chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Chẳng phải mày đang ở chung nhà với anh ấy sao, có nhiều thời gian bên cạnh nhau như thế, đâu đâu cũng có cơ hội tỏ tình, nói ba chữ em thích anh ra khỏi miệng.”
“Tao…” Dư Dục Sâm vẫn còn hơi do dự, “Như thế có phải không chính thức lắm không?”
“Mày muốn chính thức lắm hở?” Chu Thanh hỏi ngược lại.
“Tốt xấu thế nào cũng phải mua bóng bay hoa hồng, tao tưởng tượng ra một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến bên cửa sổ sát đất tại tầng cao nhất của một nhà hàng Châu Âu, đủ không khí thì lấy bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn ra…”
“Có phải sẽ thuê người kéo violon cho mày nữa đúng không???” Chu Thanh bó tay thật sự, “Hồi lớp ngồi cùng bàn với Phùng Hân Hân đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm quá rồi hả? Mày chỉ cần tìm một cơ hội để phá lớp màn bao phủ tâm tư sâu kín hướng về anh ấy thôi, chứ không phải cầu hôn người ta, lại còn bữa tối dưới ánh nến ở tầng cao nhất nữa.”
“Cầu, cầu hôn…” Dư Dục Sâm hoàn toàn không nghe ra ý giễu cợt mờ nhạt trong câu nói của Chu Thanh, suy nghĩ của cậu theo hai chữ cầu hôn không kìm được mà trôi dạt về phương xa. Cậu nghĩ, nếu mình có cầu hôn Thẩm Hành Giản thật thì khung cảnh vừa nghĩ đến cũng quá nhỏ mọn rồi, chẳng ra dáng bữa tiệc trọng đại gì cả. Nếu đối phương là Thẩm Hành Giản, nhất định phải chuẩn bị một lễ cực kỳ long trọng, cực kỳ lãng mạn, tất cả mọi người đều đến để chứng kiến khung cảnh lịch sử cậu cầu hôn Thẩm Hành Giản.
“Mẹ nó mày đang nghĩ gì trong đầu thế??? Nghe tao nói đã!” Chu Thanh thấy cái vẻ như đi vào cõi thần tiên của Dư Dục Sâm thì không khỏi tức giận.
“Tao, tao có nghe mà,” Dư Dục Sâm tỉnh lại, “Mày cứ nói đi.”
Chu Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Mày cứ bỏ cái tư tưởng quê mùa kia đi đã, bây giờ không phải là thời điểm để chạy theo hình thức đâu. Nếu mày túm được Tiểu Thẩm về tay mình rồi thì mỗi ngày dẫn anh ấy đi xem mưa sao băng cũng chẳng ai quản mày nữa.”
“Thế ý mày là…”
“Tỏ tình với Thẩm Hành Giản trước, chỉ cần mày thấy bầu không khí phù hợp thì lập tức nói luôn, xong việc!”
“Nói, nói luôn là xong? Thế nếu anh ấy từ chối thì làm sao giờ?!” Dư Dục Sâm vẫn còn hơi lưỡng lự với đề nghị tỏ tình.
Chu Thanh cảm thấy bản thân hết cách giao lưu với Dư Dục Sâm, cái tên này đúng là một tấm gỗ mục, ngốc quá đi mất: “Mày nghĩ chỉ cần mày nói ra thì Thẩm Hành Giản sẽ đồng ý sao?”
Dư Dục Sâm lắc đầu.
“Thì đó!” Chu Thanh càng nói lửa giận càng cháy lớn, “Tỏ tình với anh ấy không phải để anh ấy lập tức đáp ứng mày, mà là để Tiểu Thẩm nhìn nhận lại vị trí của mày! Với cả, anh ấy từ chối thì mày bỏ cuộc không nghĩ đến những cách khác nữa sao? Nhiệm vụ chính bây giờ không phải nhận được lời đồng ý!”
Dư Dục Sâm nhớ lại tâm trạng mình lúc thật sự xác định được tình cảm với Thẩm Hành Giản vào Đại hội thể dục thể thao năm lớp .
Khi ấy cậu nghĩ nếu như Diêu Phán đã dám chạy tới ôm cậu ngay trước toàn trường, nói với mọi người rằng cô ấy thích cậu, vậy tại sao cậu không dám để Thẩm Hành Giản biết tình cảm của mình? Đang sợ sau khi anh biết sẽ từ chối sao?
Cho dù Thẩm Hành Giản từ chối, nhưng đâu phải cậu chỉ tỏ tình có một lần. Cậu sẽ mãi thích Thẩm Hành Giản, sẽ không ngừng nói với anh rằng mình thích anh. Dù Thẩm Hành Giản từ chối cậu một lần, một trăm lần một ngàn lần, vậy anh sẽ từ chối một vạn lần mười vạn lần ngàn vạn lần sao?
Anh sẽ không từ chối mãi, chỉ cần cậu dâng chân tâm đến trước mặt Thẩm Hành Giản thì sẽ có ngày trái tim anh rung động.
Vậy tại sao bây giờ cậu lại do dự? Cậu sợ gì chứ?
Người đời có câu gần quê lòng sinh sợ hãi, hiện tại cậu ở gần Thẩm Hành Giản nên càng dè dặt hơn.
Bởi vì rất thích cho nên mới nhát gan, mới sợ hãi, lo rằng mình sơ sẩy đẩy anh ra xa. Nhưng nếu cậu cứ mãi e dè không chịu một lần dũng cảm, vậy ván cờ bế tắc này sẽ chẳng bao giờ có cách phá giải.
Tình yêu không có chỗ cho sự hèn nhát, phải dám đánh đổi toàn bộ dũng khí của bản thân!
“Tao biết rồi.” Giọng điệu Dư Dục Sâm đột ngột trở nên kiên quyết khiến Chu Thanh chấn động.
“Hai ngày tới tao sẽ tranh thủ cơ hội tỏ tình với anh ấy, anh ấy không đồng ý cũng không sao cả. Dù sao tao vẫn thích anh ấy mà, kiểu gì cũng tìm ra cách khiến anh ấy cho tao một cơ hội thôi!”
“Đỉnh vãi người anh em!” Chu Thanh vỗ bả vai Dư Dục Sâm, “Tao tin mày!”
Cậu ta tiếp tục giật dây: “Không thì bây giờ mày đến thẳng văn phòng Tiểu Thẩm chặn anh ấy lại đi, gióng chống khua chiêng cổ vũ tinh thần trước thôi, sợ đến lúc lâm trận thật mày lại bỏ chạy.”
“Bây giờ???” Dư Dục Sâm bị Chu Thanh làm cho nghẹn lời, “Bây giờ hơi vội đó?!”
“Không vội, rèn sắt ngay khi còn nóng! Nhân lúc cảm xúc đang dâng cao, ý chí đang kiên định thì nhanh đi!”
Chu Thanh lôi xềnh xệch Dư Dục Sâm đến văn phòng Thẩm Hành Giản. Tiếng chuông báo hiệu vừa reo, ngoài hành lang hiện giờ không một bóng người, còn có thể nghe thấy tiếng đọc sách truyền đến từ phòng học phía xa.
“Tao ở ngoài cửa chờ mày hở?” Chu Thanh hỏi.
Dư Dục Sâm do dự một lát, lắc đầu: “Mày về lớp trước đi, chốc tao về sau.”
“Rồi, vậy tao đi trước, mày cố lên nhé, nhất định phải mạnh dạn đó, đừng sợ!” Chu Thanh tha thiết dặn dò.
Dư Dục Sâm mất kiên nhẫn với cậu ta, phất tay: “Rồi, tao biết rồi!”
Sau khi Chu Thanh đi, Dư Dục Sâm hít sâu một hơi rồi hô báo cáo.
Các thầy cô khác trong văn phòng đều đã lên lớp, hiện tại cũng còn mỗi Thẩm Hành Giản đang ngồi trên bàn. Anh thắc mắc nhìn Dư Dục Sâm: “Sao vậy?”
Dư Dục Sâm nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, đã có đủ dũng khí để nói ra ba chữ em thích anh. Nhưng vào giây phút đứng trước mặt Thẩm Hành Giản, cậu lại cảm thấy phần dũng khí ấy quá ít ỏi thiếu sót.
“Có chuyện muốn nói với thầy sao?” Thẩm Hành Giản tiếp tục hỏi cậu.
“Không, không có…” Dư Dục Sâm ngập ngừng, nuốt lại lời muốn nói ra khỏi miệng, “Em muốn hỏi thầy xem tối nay chúng ta ăn gì ạ?
“Giờ vẫn sáng mà em đã nghĩ xem tối ăn gì rồi? Một ngày em chỉ nghĩ đến chuyện ăn chứ không nghĩ đến học hành phải không?”
Thẩm Hành Giản chẳng tin Dư Dục Sâm tới tìm mình để hỏi tối nay anh muốn ăn gì, nhưng Dư Dục Sâm không nói thì anh cũng không cần phải hỏi đến cùng.
Dư Dục Sâm ỉu xìu tủi thân “Dạ” một tiếng rồi nói: “Thế em về lớp trước ạ.”
Thẩm Hành Giản gật đầu, đúng lúc này tiếng chuông vào lớp chính thức reo lên, Dư Dục Sâm quay người ra khỏi cửa.
Cậu chưa kịp đẩy cửa ra, Thẩm Hành Giản sau lưng lại nói: “Dư Dục Sâm, hiện tại em tới tìm thầy, thật sự không định nói gì với thầy sao?”
Dư Dục Sâm không dám xoay người, cậu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu đáp “Không ạ” rồi kéo cửa ra chạy đi thật nhanh.
Giáo viên đang giảng bài trong lớp bỗng nghe ngoài cửa có người hô báo cáo. Dư Dục Sâm không đợi giáo viên phản ứng kịp đã tự chạy vào lớp, về thẳng chỗ của mình rồi thở dài một hơi.
Chu Thanh sau lưng nhích lại gần, mắt còn giả vờ nhìn chằm chằm bảng, cậu ta nghiêng cả người hỏi Dư Dục Sâm: “Nói chưa?”
Dư Dục Sâm không nói gì mà chỉ thở dài.
Chu Thanh cũng thở dài. Thôi, cậu cũng biết Dư Dục Sâm sợ, dám nói ra mới là chuyện lạ.
“Mày ơi là mày, sao mày lại nhát gan thế hả?! Lúc chơi game còn thích bốc phét mình là ông hoàng bắn súng cơ đấy, loại mày có mà súng đồ chơi!”
Từ Duyệt nghe thấy hai tiếng game với bắn súng thì bu lại: “Nói gì đó? Hai đứa mày giấu bí mật gì? Bao giờ đi chơi game đi, bốn đứa bọn mình lập team đi bắn!!!”
Tiếng Từ Duyệt hơi to, cậu ta vừa mới dứt lời thì cây phấn của giáo viên đập tới: “Chu Thanh Từ Duyệt hai cậu không muốn học thì ra phía sau đứng cho tôi!”
Chu Thanh và Từ Duyệt xấu hổ đứng lên, từng người cầm sách ủ rũ cúi đầu đi xuống cuối lớp.
Dư Dục Sâm sầu cả ngày nay, Chu Thanh vì bị phạt đứng cũng sầu cả ngày. Từ Duyệt còn xui hơn, chưa cả làm gì đã bị liên lụy đứng phạt, trong lòng còn thấy sầu hơn nữa.
Giờ tự học buổi tối kết thúc, trước khi tạm biệt nhau Chu Thanh nặng nề vỗ vai Dư Dục Sâm, bảo cậu tự lo lấy thân mình. Từ Duyệt thấy thế cũng học theo, vỗ vỗ vai Dư Dục sâm, giống như đang từ biệt người nhà.
Dư Dục Sâm thưởng cho mỗi đứa một cước đuổi họ cút nhanh, hai tên Chu Thanh Từ Duyệt thì cười toe toét kề vai sát cánh bước đi.
Trên đường về nhà buổi tối, Dư Dục Sâm không nhắc lại khúc nhạc đệm sáng nay nữa, Thẩm Hành Giản cũng không tiếp tục hỏi rốt cuộc cậu muốn nói gì.
Về nhà, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, Dư Dục Sâm nằm sấp trên mặt bàn làm bài còn Thẩm Hành Giản thì dựa người ở trên giường đọc sách.
Chỉ có điều Dư Dục Sâm căn bản chẳng thể đặt tâm tư lên bài tập trước mặt, đến đêm cậu mới bắt đầu hối hận tại sao sáng nay lại sợ sệt như thế!
Cậu than thở một tiếng, rồi bụng cũng kêu theo.
Thẩm Hành Giản buông sách trên tay xuống nhìn qua, cười hỏi cậu: “Đói rồi hả?”
Bị cái bụng làm bực mình, mặt Dư Dục Sâm đỏ rần, cậu gật gật đầu: “Em, thấy hơi đói…”
“Thế thầy đi làm cho em một ít đồ.” Thẩm Hành Giản xuống giường đến phòng bếp chuẩn bị làm cho Dư Dục Sâm một bát mì chua để lót dạ.
Tiếng thái thịt vô cùng nhịp nhàng truyền ra từ phòng bếp, Dư Dục Sâm đặt bút xuống, nhẹ nhàng bước theo. Cậu nhìn Thẩm Hành Giản đang thái thịt, chiếc tạp dề siết chặt eo anh tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.
Cậu hơi suy nghĩ, bỗng nhiên lời khó nói ra khỏi miệng ấy lại được thốt lên một cách vô cùng tự nhiên.
Hóa ra nói lời yêu thích không phải chuyện khó khăn lắm, cũng chẳng cần dồn hết tâm sức mới có thể thốt lên. Vào lúc này, trong căn bếp nhỏ hẹp này, cậu nhìn thấy người mình thích vì mình làm một bát mì nóng hổi, cảm xúc bỗng dâng trào, dũng khí cũng bao trùm lồng ngực. Cậu hé miệng, thổ lộ với anh tình cảm từ tận đáy lòng.
“Thầy ơi, em thích thầy.” Dư Dục Sâm nói.
- -----oOo------