Sau khi xác định Thẩm Hành Giản không phải không có chút cảm giác nào với mình, Dư Dục Sâm càng hành động liều lĩnh hơn trước. Hơn nữa cậu nhận ra Thẩm Hành Giản cực kỳ dễ xấu hổ, đùa một câu là anh sẽ đỏ mặt, thật sự dễ thương vô cùng tận.
Ngoài việc thẳng thắn bộc bạch tấm lòng mình với Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm còn một kế hoạch khác.
Chỉ có điều kế hoạch này vừa mới bắt đầu đã bị tên ngốc Từ Duyệt đập tan tành.
Trên lớp Thẩm Hành Giản vẫn đang dạy về thông giả tự trong cổ văn, Từ Duyệt quay lại hỏi Dư Dục Sâm lát hết giờ có muốn xuống căn-tin mua đồ không. Cậu ta vừa mới quay ra đã thấy Dư Dục Sâm đang lén lút viết gì đó, bị phát hiện bèn lập tức giấu tờ giấy xuống dưới tay mình.
() Gốc: 通假字 (Thông giả tự) – từ được dùng để thay thế dựa trên một số quy tắc nhất định. Thường có loại thông giả tự: đồng âm-khác chữ, đồng âm-chữ có điểm tương đồng, gần âm-chữ có điểm tương đồng, gần âm khác chữ, âm khác-chữ có nét tương đồng.
Dư Dục Sâm càng giấu, Từ Duyệt lại càng tò mò, cậu ta vươn tay giật tờ giấy nằm của Dư Dục Sâm. Dư Dục Sâm thì nắm chặt không cho cậu ta nhìn, thế là xoẹt một tiếng tờ giấy rách làm đôi. Bọn họ giằng co tạo nên tiếng động lớn khiến Thẩm Hành Giản muốn lờ đi cũng không xong.
“Có chuyện gì thế? Các em đang làm gì đó?” Thẩm Hành Giản nhíu mày bước xuống từ bục giảng.
Từ Duyệt vội vã liếc mấy từ cậu viết trên nửa tờ giấy rồi nhanh chóng chủ động khai báo: “Thầy ơi bạn này viết thư tình trên lớp!”
Hơi thở Dư Dục Sâm dồn dập, trong nháy mắt sắc đỏ lan từ trên mặt xuống tận cổ. Cậu ngồi đằng sau căm hận đạp Từ Duyệt một cú rồi cụp mi cúi đầu đứng lên chuẩn bị ăn mắng.
“Thầy nhìn nè…” Từ Duyệt dâng nửa tờ giấy mình giành được cho Thẩm Hành Giản. Thật ra cũng chẳng có gì mấy trên nửa tờ giấy này cả, chỉ thấy hai chữ —— yêu anh.
Nhìn nửa tờ giấy Từ Duyệt đưa tới, Thẩm Hành Giản trở nên ngại ngùng. Xem cái vẻ bình tĩnh này của Dư Dục Sâm, đương nhiên anh biết bức thư tình viết cho ai. Hai chữ “yêu anh” đập thẳng vào mắt, trên mặt anh cũng bắt đầu ửng lên sắc đỏ.
Thẩm Hành Giản gấp lại nửa tờ giấy rồi cất vào túi, không phản ứng gì mà nói chú ý kỷ cương lớp học, rồi quay lên bục giảng tiếp tục giảng bài.
Từ Duyệt bày tỏ vô cùng không thỏa mãn với cách xử lý này của Thẩm Hành Giản, đứng sau bĩu môi, ngồi xuống chuẩn bị than thở với Chu Thanh rằng Tiểu Thẩm thiên vị Dư Dục Sâm quá. Chẳng qua vừa mới đặt mông xuống thì bị Dư Dục Sâm ngồi sau tàn nhẫn đạp cho một cái ngã đùng ra đất.
Chu Thanh ngồi bên cười sằng sặc, bọn họ ầm ĩ ở dưới lớp như vậy Thẩm Hành Giản cũng chẳng buồn mở miệng trách mắng. Anh hắng giọng một cái, Dư Dục Sâm bèn thu chân, chỉ dọa Từ Duyệt cuối tiết tìm cậu ta tính sổ.
Dư Dục Sâm mở nửa tờ giấy an toàn còn lại kia ra, tìm cuốn vở rồi chép lại những từ trên đó.
Dư Dục Sâm biết bản thân chẳng có tế bào văn học nào cả, không thể viết được những áng thơ tình xinh đẹp, rung động lòng người. Mấy câu chữ ấy đều do cậu ngày nhớ đêm mong, vận động hết công suất não mới nghĩ ra được, để chuẩn bị cho một dịp lãng mạn phù hợp nào đó thì nói cho Thẩm Hành Giản nghe, tặng anh một niềm vui bất ngờ.
Dư Dục Sâm càng nghĩ càng giận, lại duỗi chân ra đạp Từ Duyệt một cái.
Thẩm Hành Giản ngại nên chẳng để ý tới Dư Dục Sâm, trên đường về nhà sau giờ tự học buổi tối, hai người chẳng ai nói gì.
“Thầy không hỏi gì ạ?” Vẫn là Dư Dục Sâm không nhịn nổi đành mở lời trước.
“Hỏi cái gì?” Thẩm Hành Giản nhìn thẳng về phía trước.
“Bức thư tình em viết ấy.” Dư Dục Sâm hùng hồn nói, “Chỉ là bây giờ vẫn chưa nói với thầy được. Đợi đến thời điểm thích hợp thì em sẽ nói với thầy, được không?”
“À.” Thẩm Hành Giản nhàn nhạt đáp một tiếng đơn giản, chẳng qua nội tâm khác xa với những biểu hiện bên ngoài của anh.
Lát sau, Thẩm Hành Giản vẫn không thể nào nhịn được mà mở miệng hỏi: “Em viết… gì trên đó thế?”
Dư Dục Sâm trộm cười, trong lòng như nở hoa mà trên mặt vẫn nguyên vẻ chững chạc đàng hoàng trả lời Thẩm Hành Giản: “Em vì thầy mà viết một bài thơ.” Dứt lời còn cố ý nhấn mạnh, “Một bài thơ tình.”
“Thật, thật không?” Thẩm Hành Giản hơi ngập ngừng, không biết nên đáp lại thế nào.
Dư Dục Sâm nói tiếp: “Thầy có muốn biết em viết bài thơ này như thế nào không?”
Thẩm Hành Giản thuận theo lời cậu mà hỏi: “Viết như thế nào?”
“Ngày ngày nghĩ đến thầy, rồi những lời thơ ấy tự nhiên xuất hiện trong đầu em.”
Dư Dục Sâm nói rất tự nhiên, cậu không cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ tâm ý của mình như bao đứa trẻ khác. Dư Dục Sâm rất chân thành, rất thẳng thắn, cứ buông lời thích một cách hùng hồn như thế. Thích chính là thích, nếu đã thích thì nên treo sẵn lời tỏ tình nơi khóe miệng, ngày ngày nói ra cho người ta biết.
Thẩm Hành Giản không cưỡng lại được một Dư Dục Sâm thế này, mặt anh lại bắt đầu nóng râm ran.
Dư Dục Sâm sát người vào: “Thầy lại đỏ mặt rồi, thầy dễ xấu hổ quá đi.”
Thẩm Hành Giản quay ta chỗ khác, không nhìn cậu: “Rồi, đừng nói nữa, chẳng ra dáng gì hết.”
Dư Dục Sâm đâu thèm nghe lời anh, mỉm cười như cũ: “Thầy ơi, em đã bao giờ nói rằng thầy đỏ mặt dễ thương lắm chưa nhỉ?”
“Dư Dục Sâm!” Thẩm Hành Giản thẹn quá hóa giận.
Dư Dục Sâm vẫn tự nói một mình: “Chắc chắn em từng nói là lúc thầy xấu hổ trông dễ thương lắm rồi, nhưng ngay khi thầy đỏ mặt em cảm thấy mình nhất định phải nhắc lại, thật sự thật sự rất dễ thương đó…”
“Ấy, thầy ơi thầy đừng đi mà, thầy đợi em xíu có được không…”
“Có phải thầy thẹn quá hóa giận không ạ? Nhưng mà thật sự rất là dễ thương đó…”
Dư Dục Sâm đuổi theo, Thẩm Hành Giản đứng lại, gắng để giọng điệu của mình vẫn giữ được trạng thái bình thường. Anh nói với Dư Dục Sâm: “Không cho em nói bậy nữa, nếu không thì tối nay lăn ra ngoài mà ngủ.”
“Rồi mà rồi mà,” Dư Dục Sâm thỏa hiệp. Tuy cậu bằng mặt không bằng lòng, nhưng Thẩm Hành Giản lấy luôn chuyện ngủ nghỉ để đe dọa cậu rồi, cũng chỉ có thể dừng nói trước đã. Nhưng cậu vẫn lí nhí bồi thêm: “Rõ là dễ thương như thế, cũng không cho người ta nói ra lời trong lòng.”
Câu nói này rõ ràng bị Thẩm Hành Giản nghe được, sắc đỏ trên mặt anh càng đậm hơn, giữ im lặng mãi cho tới lúc chuẩn bị đi ngủ.
Dư Dục Sâm biết Thẩm Hành Giản mặt mỏng nên không chịu nổi những đợt tấn công tâm tình, nhưng cậu thì luôn muốn nói những lời yêu thương và viết những bài thơ tình gửi Thẩm Hành Giản, muốn vì anh mà làm hết những chuyện rất chua ngoa, rất quê mùa, rất tầm thường. Huống chi cậu thích nhìn hai gò má đỏ bừng của Thẩm Hành Giản, rõ là ngại ngùng như vậy mà đôi mắt vẫn long lanh nước tựa như đong đầy ánh sáng, khiến lòng người nhộn nhạo.
Sau khi hoàn thành bài tập về nhà, Dư Dục Sâm chuẩn bị tặng Thẩm Hành Giản một nụ hôn trán chúc ngủ ngon như thường lệ. Trong khoảnh khắc môi cậu chạm lên vầng trán Thẩm Hành Giản, người cậu vốn cho là đang chìm trong giấc ngủ lại mở mắt ra.
Hàng lông mi lướt nhẹ qua má cậu mang đến cảm giác ngưa ngứa mềm nhẹ.
Cả người Dư Dục Sâm cứng đơ lại, trong lòng hoảng loạn rối bời nhưng đôi môi vẫn kề lên vầng trán Thẩm Hành Giản, chưa từng tách ra.
Thẩm Hành Giản chớp mắt một cái, Dư Dục Sâm dời môi ngồi xổm bên giường đối mặt với Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản nhìn Dư Dục Sâm, mở miệng: “Sau này không được lén hôn thầy nữa.”
Dư Dục Sâm chớp mắt, chân thành hỏi: “Thế còn hôn một cách quang minh chính đại thì sao ạ?”
“Không được.”
“Vậy thì đổi thành thầy hôn em nhé?”
“Dư Dục Sâm!”
Thẩm Hành Giản tự cảm thấy mình rất tốt tính, thường sẽ không dễ nổi giận. Nhưng giờ đây anh phát hiện Dư Dục Sâm vậy mà có thể dễ dàng câu lên lửa giận trong lòng anh, đập vỡ lớp mặt nạ giáo viên anh dày công xây dựng. Dư Dục Sâm đang dùng cách của chính cậu để tách anh khỏi thân phận thầy giáo, để khiến anh hiểu rõ rằng Thẩm Hành Giản không chỉ là thầy giáo của Dư Dục Sâm, mà Dư Dục Sâm cũng không chỉ là học trò của Thẩm Hành Giản anh.
Dư Dục Sâm luôn luôn nhắc nhở Thẩm Hành Giản rằng, giáo viên và học sinh không thể yêu nhau, nhưng Thẩm Hành Giản và Dư Dục Sâm – khi tách ra khỏi thân phận giáo viên và học sinh – thì có thể.
Dư Dục Sâm vẫn đang chăm chú nhìn Thẩm Hành Giản, gò má cậu hơi ửng đỏ, đôi mắt cậu sáng trong vô cùng, ngóng trông hỏi anh: “Thầy ơi, có được không?”
Giọng anh hơi khàn khàn, Dư Dục Sâm nghe mà thấy vô cùng gợi cảm, anh nói: “Có được cái gì?”
Dư Dục Sâm nhịn xuống nỗi xúc động muốn hôn lên đôi môi anh: “Thầy có thể hôn em một cái được không?”
Thẩm Hành Giản hỏi lại cậu: “Sao thầy lại phải hôn em?”
“Tại vì…” Trong thoáng chốc Dư Dục Sâm không tìm ra lý do nào cả, cậu muốn nói với Thẩm Hành Giản rằng vì em muốn được thầy hôn, nhưng cậu biết Thẩm Hành Giản không có lý nào lại phải thuận theo những mong muốn của mình.
“Vậy để em hôn một cái nhé?”
Giọng điệu Dư Dục Sâm bình tĩnh, nhưng Thẩm Hành Giản có thể nghe được ẩn trong đó là bao khẩn cầu, chẳng hiểu thế nào mà tim anh bỗng nhiên mềm nhũn. Có chút mềm mại, có chút ê ẩm, còn có cả một chút rung động mà chính anh cũng chẳng hay.
“Có được không ạ?” Dư Dục Sâm hỏi thêm lần nữa.
Thẩm Hành Giản không nói gì, anh không nói được cũng không nói không được. Thật ra anh nghĩ mình nên từ chối, nhưng chẳng thể nói ra thành lời. Anh cảm giác trong lòng có điều gì đó muốn nói, nhưng cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.
“Thầy không nói gì, em sẽ coi như thầy đã đồng ý.” Dứt lời, Dư Dục Sâm chầm chậm tiến tới.
Thẩm Hành Giản vẫn đang mở mắt, anh thấy gương mặt của cậu thiếu niên càng ngày càng tiến gần. Anh nhìn thấy hàng lông mi dày đậm cong vút của cậu, thấy mí mắt khẽ khàng run rẩy vì căng thẳng, thấy sợi lông tơ be bé trên gò má cậu, cùng đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên.
Tim anh như nổi trống trong lồng ngực, dòng máu toàn thân dồn lên khuôn mặt. Giây phút này, dường như anh đã trở về năm mười bảy tuổi, một Thẩm Hành Giản mười bảy tuổi còn non nớt chưa trưởng thành đang đợi một nụ hôn đến từ Dư Dục Sâm mười bảy tuổi cũng còn non nớt chưa trưởng thành.
Hơi thở càng ngày càng gần nhau, Thẩm Hành Giản từ từ nhắm mắt lại.
Một giây sau đôi môi của cậu thiếu niên rơi xuống, đậu lên gò má anh.
Vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng trong sáng, chỉ là một cái thơm mà thôi.
Thẩm Hành Giản từ từ mở mắt ra, hình ảnh Dư Dục Sâm hiện lên trong tầm mắt anh. Mặt Dư Dục Sâm đỏ hết cả, đôi mắt cậu ngập tràn ngại ngùng. Vào giây phút này, bỗng nhiên Thẩm Hành Giản rất muốn nói với Dư Dục Sâm rằng dáng vẻ lúc đỏ mặt của cậu cũng rất dễ thương.
Dư Dục Sâm liếm đôi môi, giọng nói nhẹ tựa mây trời.
“Ngủ ngon nhé.” Cậu nói.
Thẩm Hành Giản nhìn cậu, cũng khẽ nói: “Ngủ ngon.”
Đèn ngủ bị tắt đi, căn phòng lập tức rơi vào một vùng tăm tối, hai luồng hơi thở đều gấp gáp. Đêm nay có rặng mây che khuất mặt trăng, không còn luồng ánh sáng nhàn nhạt tràn vào phòng qua ô cửa sổ nhỏ.
Tâm trí Thẩm Hành Giản hoảng loạn vô cùng, trên má vẫn còn vương lại xúc cảm khi được dấu môi in lên. Anh trở mình, nhìn về Dư Dục Sâm đang nằm ngủ dưới sàn nhà.
Anh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mở lời hỏi: “Em… viết gì trên bài thơ tình thế?”
Dư Dục Sâm nhắm mắt lại, đường cong treo trên khóe miệng vẫn chưa từng hạ xuống, cậu đáp.
“Viết lời yêu anh.”
- -----oOo------