Trời đổ tuyết vào ngày Tết.
Tuyết rơi dày đặc, tích thành một tầng dày ven đường. Đống tuyết phủ kín đầu xe bị đám trẻ con vớt đi chơi ném bóng tuyết, chỉ để lại vết tích lỗ chỗ loang lổ.
Buổi sáng, Thẩm Hành Giản cài kín khuy áo khoác ra ngoài, chuẩn bị đến siêu thị mua một vài thứ cho bữa cơm tất niên ngày mai.
Hương vị năm mới càng phai dần theo từng năm, chỉ có mỗi hàng đèn lồng cùng đồ trang trí được treo trên đường phố là vẫn âm thầm nói rằng nay là , ngày mai đã là đêm rồi.
Thẩm Hành Giản chẳng còn cảm xúc gì lắm đối với dịp Tết Nguyên Đán. Tết với anh mà nói chỉ là một kỳ nghỉ, cũng không còn ý nghĩa đoàn viên đặc biệt nữa.
Bỗng chợt anh nhớ đến Dư Dục Sâm, nhớ đến ngày hôm ấy Dư Dục Sâm vô cùng nghiêm túc nói với anh những lời như sau này sẽ cùng anh đón năm mới. Lời gì mà ngớ ngẩn thế, mà người thì cũng ngốc lắm cơ. Ngốc nghếch nhưng cũng chứa đựng bao chân thành sâu sắc. Dù anh cũng không biết lời hứa hẹn sau này sẽ cùng anh đón Tết của Dư Dục Sâm có thực hiện được không, nhưng mà thật sự tuyệt vời quá.
Thật tuyệt khi có thể nghe được những lời như vậy.
Hóa ra anh cũng nhận được sự yêu thích nồng nhiệt đến thế.
Chút ý cười lan ra trong đôi mắt Thẩm Hành Giản, Dư Dục Sâm luôn luôn có thể khiến tâm trạng anh trở nên vui vẻ.
Thẩm Hành Giản đẩy xe mua sắm đến quảng trường nhỏ rồi lấy một cái túi ra chuẩn bị xách về nhà.
“Tiểu Trúc,” Có người đằng sau gọi anh lại, Thẩm Hành Giản quay đầu, là Tống Minh Trạch.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Hắn thành khẩn yêu cầu.
Hệ thống sưởi ấm trong quán cà phê đạt chuẩn.
Thẩm Hành Giản cởi khăn quàng cổ xuống, đặt túi ni-lông lên chỗ ngồi bên cạnh.
“Còn có chuyện gì sao?” Giọng điệu anh lạnh nhạt.
Nhân viên phục vụ đi đến, nhỏ giọng hỏi hai vị cần gì ạ. Tống Minh Trạch thuần thục gọi Cappuccino mà Thẩm Hành Giản thường uống, cứ như thể hai người bọn họ vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Sau khi gọi xong món, Tống Minh Trạch nhìn về phía Thẩm Hành Giản với ánh mắt mong chờ. Thẩm Hành Giản né đi ánh mắt hắn, nói với nhân viên phục vụ: “Phiền đổi giúp tôi Cappuccino thành nước chanh nhé.”
Nhân viên phục vụ đáp một câu rồi rời đi, còn ánh mắt Tống Minh Trạch lại trở nên đau khổ: “Tiểu Trúc… Tại sao em lại không cho anh một cơ hội chứ?”
“Thẩm Hành Giản muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại chẳng thực sự đáp lại lời nào. Đã từng là người yêu thân thiết mà giờ đây mỗi người một đầu bàn, tựa như cách nhau một vùng đại dương mênh mông rộng lớn. Anh đã sớm buông bỏ quá khứ, hiện tại cũng chẳng còn gì để nói.
“Tiểu Trúc liệu em có thể, có thể cho anh một cơ hội nữa không?” Câu nói này của Tống Minh Trạch vừa hèn mọn lại vừa thành khẩn, khiến người nghe không biết nên từ chối hắn thế nào.
Thẩm Hành Giản ngừng một chút rồi hỏi hắn: “Đó là lý do vì sao… hiện tại anh… đã ly hôn à?”
“Anh…” Tống Minh Trạch vừa cất lời thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hắn cầm điện thoại, khi nhìn thấy tên người gọi đến thì vẻ mặt chợt trở nên dịu dàng. Hắn khẽ “alo” một tiếng rồi chăm chú nghe người bên kia nói chuyện.
Thẩm Hành Giản dõi theo Tống Minh Trạch, chỉ cảm thấy Tống Minh Trạch giờ đây thật lạ lẫm, như chưa từng quen biết bao giờ. Sự dịu dàng nơi ấn đường tựa thanh kẹo chẳng bao giờ tan ra. Thẩm Hành Giản mơ hồ nghe được phía bên kia điện thoại là giọng một đứa bé bi ba bi bô hỏi khi nào bố về.
Tống Minh Trạch hạ giọng đáp rằng chiều nay hắn sẽ về.
Cúp điện thoại, Tống Minh Trạch lại giương mắt nhìn Thẩm Hành Giản. Thẩm Hành Giản nở nụ cười với hắn: “Anh cũng đã có con rồi, vẫn chưa chúc mừng anh.”
“Tiểu Trúc, anh, anh có thể giải thích…” Tống Minh Trạch ngập ngừng nói.
“Không có gì cần giải thích cả,” Thẩm Hành Giản cắt ngang câu chuyện của hắn, “Chúng ta đã sớm kết thúc, nên không cần phải giải thích gì cả.”
“Anh sai rồi, anh, anh thật sự có lý do…”
Tống Minh Trạch còn mơ đến chuyện giải thích, nhưng Thẩm Hành Giản thì không kiên nhẫn nổi nữa.
“Một đời con người ta sẽ làm rất nhiều chuyện sai lầm. Như vậy cũng không sao cả, nhưng anh phải chịu trách nhiệm với những sai lầm của mình.”
“Anh đã lựa chọn trở thành một người chồng, vậy thì phải gánh trên lưng trách nhiệm làm chồng. Giờ anh cũng đã trở thành cha của một đứa bé, anh cũng phải gánh vác trách nhiệm của một người cha. Tống Minh Trạch, anh đâu còn nhỏ nữa, ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?”
“Quá khứ đã qua rồi, trước đó giữa chúng ta là tình yêu, nhưng hiện tại thì không phải. Anh phải nhìn về phía trước.”
Thẩm Hành Giản thật sự không kiên nhẫn được nữa, anh chẳng muốn dây dưa gì với Tống Minh Trạch cả, đành dứt khoát nói ra những điều cần nói một lần duy nhất.
“Huống hồ anh chưa từng cảm thấy anh đã làm sai.” Thẩm Hành Giản khẽ buông lời.
“Em nhìn về phía trước, là bởi vì đã có đối tượng mới rồi, đúng không?” Tống Minh Trạch lặng im một hồi rồi mở miệng châm chọc nói, “Là đứa nhóc kia sao? Học sinh của em à?”
Thẩm Hành Giản không phủ nhận, anh nhìn chằm chằm vào Tống Minh Trạch, mà Tống Minh Trạch cũng đang nhìn anh.
Hai người giằng co một hồi rồi Thẩm Hành Giản mở lời: “Em ấy không giống anh.”
Cơn thịnh nộ trong mắt Tống Minh Trạch tức thì bị đốt lên, hắn lên giọng mỉa mai: “Em dựa vào đâu nói cậu ta không giống anh? Cậu ta cũng như anh thôi, tương lai cũng sẽ bị gia đình ép kết hôn, ép sinh con đẻ cái, ép phải làm từng bước để có một cuộc sống giống như hầu hết mọi người! Cậu ta có gì mà không giống với anh chứ. Tiểu Trúc, là do chủ nghĩa lý tưởng trong em quá lớn!”
“Bây giờ tuy anh đã kết hôn, nhưng mà anh có thể ly hôn, chỉ cần em cho anh thời gian, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện được. Còn đứa bé, đứa bé, đứa bé có thể là con của chúng ta, chúng ta cùng nhau nuôi dạy nó, được không?” Hắn vội vã nói, nói đến mức bối rối hoảng loạn.
Thẩm Hành Giản cười: “Đây là lý do của anh đấy à? Bị gia đình ép buộc nên mới phải kết hôn sinh con? Tống Minh Trạch, tôi với anh không giống nhau. Anh không dám công khai nên mới phải bị ép sống một cuộc sống bình thường, còn tôi thì dám công khai với gia đình mình. Tôi làm vậy chẳng phải vì tình yêu, mà là vì tự do. Còn anh thì không, anh là một kẻ hèn nhát.”
“Thế còn cậu ta?” Tống Minh Trạch tung ra một đòn trí mạng, “Cậu ta dám vì cái gọi là tình yêu, tự do mà công khai với người nhà sao? Cậu ta dám sao?”
Thẩm Hành Giản gật đầu: “Em ấy là vì tôi.”
“Tôi tin em ấy.”
Nét mặt Tống Minh Trạch cứng lại, hắn không nghĩ rằng mình sẽ nghe được câu trả lời như thế từ Thẩm Hành Giản. Hắn lẩm bẩm: “Em vậy mà, tin tưởng cậu ta như thế?”
Thẩm Hành Giản gật đầu: “Tôi tin em ấy.”
Tống Minh Trạch lại nói: “Có phải cho dù anh cố gắng ra sao, em cũng sẽ không chấp nhận anh nữa không?”
Thẩm Hành Giản thở dài: “Tống Minh Trạch, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, hồi trước… Nhưng hiện tại anh có thể chọn gánh vác những trách nhiệm nên có của bản thân.”
Ngày hôm ấy, sáng sớm Dư Dục Sâm đã bị bà Trương kéo đến chợ thực phẩm để làm công miễn phí, tay trong tay túi to túi bé đựng một đống đồ vật đi về nhà. Đến buổi trưa thì ở trong phòng bếp giúp đỡ bà Trương chuẩn bị cho bữa tất niên tối nay.
Trưa đến, Dư Tín Hoành chạy ra ngoài hai chuyến, đón ông bà nội ngoại của Dư Dục Sâm qua nhà mình, cả gia đình đoàn tụ tưng bừng náo nhiệt cùng trải qua ngày Tết với nhau.
Đến chiều, Dư Dục Sâm ngồi giữa trả lời đủ loại câu hỏi đến từ bốn ông bà cụ trong nhà. Dư Dục Sâm đau khổ trả lời một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được thời cơ chuồn khỏi nhà, xuống dưới đi dạo.
Trời vừa sẩm tối, trong khu có một cậu bé đang nghịch pháo. Bé cầm trong tay cây pháo bông nho nhỏ, lúc cháy lên trông cực kỳ đẹp mắt.
Dư Dục Sâm tò mò chăm chú nhìn thêm một lát, mặt dày hỏi xem có thể cho cậu chơi đốt pháo cùng không. Rồi cậu hỏi xem bé đã mua cái này ở đâu.
Cậu bé chẳng hề tình nguyện chia cho Dư Dục Sâm một cây pháo bông, nói rằng đây là cây gậy thần tiên, rồi nói ra tên một địa chỉ mà bé đã mua nó từ một cửa hàng ở đó.
Dư Dục Sâm nhớ kỹ địa chỉ, lượn vài vòng dưới sân rồi mới lên nhà.
Chương trình chào xuân trên TV vừa mới bắt đầu, những vũ công khoác trên mình bộ trang phục xen lẫn đỏ vàng lộng lẫy bắt đầu khiêu vũ trên màn hình. Bên ngoài cũng vang lên tiếng pháo nổ đì đùng cùng với tiếng người ầm ĩ.
Một nhà người vây quanh bàn trà, vừa ăn tất niên vừa xem Xuân Vãn, cực kỳ náo nhiệt.
Dư Dục Sâm ở nơi náo nhiệt bên này, tâm tư lại vô thức bay xa.
Tấu nói, biểu diễn ca nhạc, tiểu phẩm cùng diễn xiếc… Từng tiết mục một liên tiếp xuất hiện trên màn hình TV, chai rượu vang đỏ của Dư Tín Hồng cũng đã vơi đi phần nhiều, trên khuôn mặt bà Trương ửng lên một tầng sắc đỏ, trên mặt bàn bát đũa lộn xộn.
Đến mười giờ, hội người già không chịu được nữa mà muốn đi ngủ. Bà Trương bảo Dư Dục Sâm thu dọn lại bàn, từ từ bê bát đĩa vào phòng bếp. Dư Dục Sâm nhìn ra ngoài ô cửa sổ, một chùm pháo hoa nở rộ trong tầm mắt cậu.
Bỗng chợt cậu nhớ đến Thẩm Hành Giản.
Hôm nay là ba mươi Tết, Thẩm Hành Giản ở nhà đón Tết một mình. Anh không nên ở một mình mới phải, cậu muốn đến bầu bạn với anh.
Dư Dục Sâm đặt chén đĩa xuống, mặc quần áo rồi đổi giày muốn đi ra ngoài.
“Con đi đâu vậy?” Dư Tín Hoành thấy động tác của Dư Dục Sâm thì không khỏi hỏi.
Dư Dục Sâm vừa khoác áo lông lên vừa đáp: “Con ra ngoài một chuyến, chắc đêm nay không về đâu ạ.”
“Ơ kìa, ba mươi Tết mà không về? Cái tên nhóc thối này rốt cuộc con muốn đi đâu?!” Dư Tín Hoành truy hỏi đến cùng.
Bà Trương đi đến, thở dài, ngăn không để Dư Tín Hoành hỏi tiếp: “Thôi nào, để nó đi đi.”
Dư Dục Sâm mở cửa ra ngoài. Dư Tín Hoành quay đầu nhìn bà Trương, hỏi bà: “Hai mẹ con nhà em có chuyện gì giấu anh đúng không?”
Bà Trương chẳng biết phải làm sao nói: “Anh cứ đợi con trai cưng của anh về rồi tự hỏi nó đi.”
Kim đồng hồ chẳng mấy chốc sẽ điểm đến số mười hai, người dẫn chương trình nói xong chuỗi từ này là đến lúc cùng nhau đếm ngược.
Thẩm Hành Giản tìm kiếm điều khiển từ xa, chuẩn bị nhấn nút tắt đi.
Lúc này điện thoại đột nhiên reo lên, là Dư Dục Sâm gọi đến.
“Alo thầy ơi, thầy có ở nhà không? Ra ban công đi thầy, ra ngay luôn đi ạ!” Trong lời cậu đầy tiếng thở gấp, dường như vừa chạy một quãng đường rồi đến đây.
Thẩm Hành Giản cầm điện thoại đi ra ban công, hỏi: “Giờ thầy đang ở ngoài ban công, sao thế?”
“Thầy ơi thầy nhìn xuống dưới đi!”
Thẩm Hành Giản hoang mang cúi xuống.
Đụn tuyết bị cắm đầy pháo bông ở trên, Dư Dục Sâm đang cầm bật lửa nhen lửa cho từng cây từng cây pháo bông một.
TV sau lưng truyền đến tiếng đếm ngược.
Mười, Dư Dục Sâm đang cười với anh, vừa cười vừa quơ quơ cây gậy thần tiên trong tay.
Chín, Dư Dục Sâm nói trong điện thoại rằng anh có nhìn thấy không, hỏi anh có thích cây pháo bông hình trái tim này không.
Tám,
…
Hai, một, không!
Kim đồng hồ điểm giờ, tiếng pháo hoa nở rộ vang lên hết đợt này đến đợt khác, trên nền trời xa xăm phủ đầy loại pháo hoa rực rỡ sáng chói.
Nhưng mà Thẩm Hành Giản cũng chẳng ngẩng đầu lên xem, anh cúi đầu, nhìn về đụn tuyết dưới sân, nhìn những bông pháo hoa Dư Dục Sâm đốt cho anh.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đầy nhiệt huyết của cậu thiếu niên, cậu nói.
“Thầy ơi, năm với vui vẻ!”
Cậu đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu hét to với Thẩm Hành Giản:
“Năm mới vui vẻ!”
Khóe mắt Thẩm Hành Giản ươn ướt, anh nắm chặt điện thoại, nhìn về cậu thiếu niên đang đứng dưới sân vẫy tay cười với anh. Cách xa nhau như vậy, nhưng đôi mắt sáng ngời của cậu thiếu niên lại chiếu thẳng vào con ngươi anh, trái tim Thẩm Hành Giản run nhẹ một chút.
Nếu như nói không động lòng, vậy chắc chắn là nói dối.
Anh khẽ buông lời.
“Năm mới vui vẻ.”
Pháo hoa đêm nay nở rộ rực rỡ.
___________________________________