Sáng sớm hôm sau Dư Dục Sâm đã trở về nhà, ban đầu cậu không muốn về sớm thế, nhưng không chịu nổi mấy cuộc điện thoại thúc giục liên tục của Dư Tín Hoành.
Mùng một đầu năm là ngày thăm thân thích cố định, trừ trường hợp đặc biệt thì không ai được phép vắng mặt. Tất nhiên giờ Dư Dục Sâm vẫn chưa thể tính là trường hợp đặc biệt, nên sáng sớm cậu phải chạy về nhà đi thăm người thân theo thông lệ.
“Mùng bảy Tết tựu trường, còn sáu ngày nữa mới được ở cùng thầy mỗi ngày. Lâu quá đi, em không chờ nổi.” Trước khi đi Dư Dục Sâm còn phàn nàn với Thẩm Hành Giản.
Hồi trước chỉ khao khát thời gian nghỉ lễ có thể dài một chút rồi lại dài thêm chút nữa, chẳng bao giờ phải tựu trường thì càng tuyệt, nhưng bây giờ Dư Dục Sâm chỉ muốn kỳ nghỉ lễ mau qua nhanh nhanh. Tốt nhất là ngày mai tựu trường luôn, như thế thì cậu mới có thể gặp Thẩm Hành Giản mỗi ngày.
Thẩm Hành Giản dỗ dành cậu: “Sáu ngày nhanh lắm, chớp mắt cái là qua ngay.”
Dư Dục Sâm chớp chớp con mắt, rồi hoang mang hỏi Thẩm Hành Giản: “Em chớp rồi đó, sao thời gian vẫn chưa trôi qua nhỉ?”
Hành động ngớ ngẩn của cậu chọc cười Thẩm Hành Giản, anh giả bộ tức giận khẽ cốc lên đầu Dư Dục Sâm rồi bảo: “Đừng quên làm bài tập về nhà, đến khi tựu trường thầy sẽ kiểm tra đó.”
Dư Dục Sâm hỏi rất nghiêm túc: “Thế nếu em ngoan ngoãn làm bài tập thì có được thưởng gì không ạ? Muốn một nụ hôn có được không ạ?”
“Em muốn thầy hôn em.”
Giọng điệu cậu tha thiết, tựa như đang cầu nguyện với sao băng, tượng Phật, cầu trời cao thương xót ban thưởng cho cậu một nụ hôn của Thẩm Hành Giản. Chỉ cần Thẩm Hành Giản gật đầu sẵn lòng hôn cậu, bảo cậu làm gì cậu cũng đều cam chịu.
Thẩm Hành Giản đỏ mặt, sắc đỏ hây hây chầm chậm lan từ cần cổ hướng dần lên cho đến tận vành tai. Mở bài đi thẳng vào vấn đề, tâm tư tình cảm được bộc lộ trực tiếp thông qua những câu từ mang ý tán thưởng trong thơ cổ, đứng trước mặt anh, Dư Dục Sâm đem tình yêu chân thành của mình nói ra thành lời.
Thẩm Hành Giản luôn cảm thấy yêu là phải kín đáo, thích cũng phải cần kín đáo. Chúng giấu mình dưới ánh trăng mỹ lệ, náu mình dưới ánh mắt hướng về đối phương, núp sau nụ cười nơi khóe miệng, ẩn trên nét ửng hồng thẹn thùng của gò má. Nhưng Dư Dục Sâm thì không thế, cậu dũng cảm liều lĩnh lao về phía anh, dâng cả trái tim đến trước mặt anh, nói với anh rằng, nhìn này, con tim này của em yêu thầy xiết bao, thầy hãy nhìn xem nó thích thầy đến nhường nào.
Một tình yêu trần trụi chẳng hề che giấu chính là thứ tình yêu cháy bỏng nhất, rung động lòng người nhất.
“Thầy ơi, được không ạ?” Cậu tiếp tục dò hỏi đến cùng, “Thầy có thể hôn em một cái không?”
Thẩm Hành Giản không biết trả lời câu hỏi này ra sao. Rõ ràng chỉ là một câu được hoặc không được đơn giản, anh lại cảm thấy dường như mình đang phải giải một đề toán nâng cao.
Anh vẫn yên lặng, còn Dư Dục Sâm thì đang chăm chú nhìn anh, đợi anh trả lời.
Hồi lâu sau, Thẩm Hành Giản khẽ gật đầu và nói: “Thầy có thể hôn em, nhưng mà…”
“Sau khi thi đại học, em biết rồi.” Dư Dục Sâm nở nụ cười với Thẩm Hành Giản, khuôn miệng toe toét nhìn ngốc nghếch quá chừng, “Sắp đến kỳ thi đại học rồi, cũng chỉ ngày nữa, em đợi được.”
Thẩm Hành Giản trông thấy vẻ tươi cười của Dư Dục Sâm, nhất thời cảm thấy mình đã trúng thuốc mê, trí óc lơ mơ, hoàn toàn không thể hoạt động như thường được nữa. Anh ngơ ngẩn “Ừm” một tiếng.
“Nên là em sẽ tích dần phần thưởng cho các thành tích tốt ở kỳ tới, rồi sau này khi thi đại học xong sẽ bù hết trong một lần luôn?” Đầu óc Dư Dục Sâm thông minh, cậu luôn nghĩ ra những cách tốt hơn trước.
Thẩm Hành Giản giờ đang cực kỳ ngại ngùng, chẳng kịp hiểu Dư Dục Sâm đang nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Thấy Thẩm Hành Giản gật đầu nói “Được”, Dư Dục Sâm vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. Cậu thầm tính trước trong lòng là nên mua một cuốn sổ, ghi tất cả những “món nợ” này vào, đến lúc thi đại học xong sẽ đòi Thẩm Hành Giản từng khoản từng khoản một.
Dù trong lòng Dư Dục Sâm có bao miễn cưỡng đi chăng nữa, cậu vẫn phải về nhà gấp trước giờ sáng rồi chuẩn bị đi thăm họ hàng.
Trên xe, Dư Tín Hoành tỏ mò hỏi đêm qua Dư Dục Sâm vội vàng như vậy để đi làm gì. Dư Dục Sâm muốn thẳng thắn công khai với bố nhưng ngại hội người già còn ngồi trong xe, sợ rằng ông bà nhất thời không thể tiếp nhận nên đành phải ôm hận bỏ qua. Cậu qua loa đáp: “Con đi gặp một người rất quan trọng.”
Dư Tín Hoành vốn đang nghi ngờ Dư Dục Sâm yêu đương, giờ nghe cậu nói vậy lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình hơn. Chẳng qua thành tích hiện tại của Dư Dục Sâm cũng không tệ lắm, mỗi kỳ thi đều tiến bộ hơn. Không làm lỡ dở việc hệ trọng, yêu thì yêu vậy.
Giống hệt lời Thẩm Hành Giản nói, quãng thời gian sáu ngày trôi qua rất nhanh. Ghé qua nhà họ hàng, thăm hỏi bạn bè, nhắn tin trò chuyện với bạn trai tương lai trên WeChat, chẳng mấy mà đã đến ngày tựu trường.
Học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, Dư Dục Sâm vẫn được cha gửi nuôi nhờ ở nhà Thẩm Hành Giản.
Bà Trương đã ra nước ngoài làm việc sớm, Dư Tín Hoành đóng gói Dư Dục Sâm cùng đồ đạc của cậu gửi cho Thẩm Hành Giản, nhân tiện chúc năm mới anh.
Hiện giờ Thẩm Hành Giản cứ thấy kỳ lạ khi gặp Dư Tín Hoành, trước đó anh và Dư Tín Hoành cùng nhau bàn bạc về Dư Dục Sâm, đều dùng thân phận người lớn trong nhà để nói chuyện. Nhưng bây giờ anh và Dư Dục Sâm đã tiến đến mối quan hệ yêu đương được nửa đường, nhìn thấy Dư Tín Hoành anh luôn có cảm giác bản thân ở thế hệ sau.
Thẩm Hành Giản xốc lại tinh thần trò chuyện với Dư Tín Hoành, Dư Dục Sâm ở bên cười haha xem trò vui. Sau khi Dư Tín Hoành đi rồi, Dư Dục Sâm mới sáp lại gần Thẩm Hành Giản, nói với anh: “Bố em thích thầy lắm đó.”
Thẩm Hành Giản liếc qua cậu rồi chẳng nói gì.
Dư Dục Sâm tiếp tục: “Nhưng mà ông ấy không thích thầy bằng em, tất cả mọi người trên thế giới này gộp lại cũng không thích thầy bằng em. Em thích thầy nhất, là người thích thầy nhất trên đời này!”
Thẩm Hành Giản là giáo viên Ngữ văn của Dư Dục Sâm, nhưng anh không biết Dư Dục Sâm học từ ai cái bản lĩnh nói lời âu yếm này, sao mà lần nào nghe cũng bùi tai đến thế.
Thẩm Hành Giản nở nụ cười nửa phần bất đắc dĩ nửa phần nuông chiều: “Đừng huyên thuyên nữa, hoàn thành bài tập chưa thế? Để thầy kiểm tra.”
“Xong rồi ạ, tất nhiên là phải xong rồi.” Dư Dục Sâm lấy từ trong cặp ra một tập giấy rồi đưa Thẩm Hành Giản kiểm tra. “Đều là em tự làm đấy, đến cả bài nghị luận cũng viết cả rồi, hôm nào cũng viết đến rạng sáng. Thầy xem quầng thâm mắt của em nè.”
Dư Dục Sâm cúi người sâu hơn, kéo mí mắt mình xuống để Thẩm Hành Giản nhìn được tia máu đỏ trong mắt mình, rồi cậu nói: “Em vất vả khổ cực làm bài tập về nhà như vậy, tính một đề là một nụ hôn nhé ạ. Thầy ơi thầy đếm số đề đi để em ghi lại.”
Dứt lời, cậu móc ra một cuốn sổ và một cái bút từ trong cặp ra bắt đầu hồi tưởng.
Thẩm Hành Giản dõi theo Dư Dục Sâm, dở khóc dở cười: “Em đang làm gì đó?”
“Em đang tính lại phần thưởng của mình.” Dư Dục Sâm ra vẻ thản nhiên, “Cộng lại có tất cả bộ đề thi, mỗi bộ chia thành bốn môn. Thầy ơi, thầy đang nợ em nụ hôn.”
Thẩm Hành Giản giật mình trước thao tác nhanh chóng của Dư Dục Sâm, chưa kịp phản ứng lại thì anh đã nợ Dư Dục Sâm nụ hôn mất rồi.
Đến lúc này rồi, Dư Dục Sâm càng ngày càng được voi đòi tiên. Vào học rồi, chuyện gì cậu cũng tính là một khoản được.
Hôm nay ngoan ngoãn ăn cơm, phải ghi lại. Trưa nay ném bóng vào rổ, phải ghi lại. Trong giờ học được các thầy cô khen ngợi, phải ghi lại. Kết quả thi có tiến bộ, cũng phải ghi lại.
Chẳng hiểu làm thế nào mà cậu đã dùng hết sạch sành sanh cả cuốn sổ.
Giờ tự học, Dư Dục Sâm cầm cuốn sổ ghi chép đi tìm Thẩm Hành Giản.
Trong văn phòng không còn giáo viên khác, chỉ có mỗi Thẩm Hành Giản đang ghé vào bàn chợp mắt. Dư Dục Sâm không gõ cửa cũng không hô báo cáo, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Thẩm Hành Giản đặt tay lên bàn, ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương, là một đôi bàn tay rất đẹp.
Dư Dục Sâm chầm chậm bước đến, tay cậu từ từ nhích lại gần đôi bàn tay xinh đẹp kia.
Đầu ngón tay phủ lên một chút ấm áp, rồi lại phủ lên một tầng ấm áp.
Tay của cậu cũng bao trùm tay của Thẩm Hành Giản.
Hàng lông mi của Thẩm Hành Giản run run, ngón tay hơi cử động, anh tỉnh lại khỏi cơn mơ.
“Sao, sao thế?”
Dư Dục Sâm cũng chẳng lúng túng gì sau khi bị phát hiện, trái lại ra vẻ đó là chuyện đương nhiên: “Em đang khấu giảm số lần nắm tay sau khi thi đại học.”
Đôi mắt Thẩm Hành Giản còn hơi mơ màng, anh nhìn Dư Dục Sâm hỏi: “Số lần đó là bao nhiêu?”
“Nhiều lần lắm, đếm không hết đâu ạ. Nên là nhiều lần có giảm một lần thì cũng vẫn là nhiều lần.” Dư Dục Sâm đầy hùng hồn đầy lý lẽ đáp lại.
Thẩm Hành Giản cong cong ngón tay lại, mười ngón đan nhau cùng Dư Dục Sâm.
Lòng bàn tay Dư Dục Sâm nóng ran, ngay cả gương mặt cậu cũng nóng lên. Rõ là mắc cỡ đến thế rồi mà vẫn ra vẻ đoan chính. Cậu đưa cuốn sổ ghi chép đầy ắp chữ cho Thẩm Hành Giản, bảo rằng trong đây đã ghi lại những nụ hôn anh nợ cậu.
Thẩm Hành Giản chẳng buồn mở ra, anh hỏi: “Vậy tổng cộng thầy đã nợ em bao nhiêu nụ hôn thế?”
Dư Dục Sâm trả lời vô cùng nghiêm túc: “Em đã tính qua, bắt đầu từ ngày đầu tiên sau khi em thi đại học cho đến ngày em chết đi, cứ mười nụ hôn vào sáng trưa tối mỗi ngày là có thể trả sạch rồi.”
Thẩm Hành Giản khẽ cười: “Môn Toán của em tốt thật đấy, thạo mấy phép tính nhỏ nhặt này quá.”
Dư Dục Sâm vô cùng khiêm tốn: “Do thầy dạy Toán dạy giỏi ạ.”
Thời gian trôi nhanh vô cùng, kỳ thi đại học đến trong nháy mắt.
Trời đổ nắng nóng vào ngày thi đại học. Thẩm Hành Giản đội một chiếc mũ chống nắng, cầm trong tay phiếu xác nhận tham gia kỳ thi lần lượt phát cho từng người một, vừa phát anh vừa nói lời căn dặn.
Anh đã nói những lời căn dặn này nhiều lần rồi, nhưng đến giờ vẫn phải lặp lại một lần, rồi thêm một lần nữa.
“Lúc vào thi thì đừng hồi hộp, đừng hoảng sợ, điền thông tin trước đã. Nhất định phải điền đúng, không được điền sai vào phiếu xác nhận tham gia kỳ thi, lúc thu bài phải kiểm tra kỹ lại lần nữa, với cả…”
Anh cất lên những lời dặn dò cuối cùng cho lứa học trò lần đầu mình chủ nhiệm, tất cả đều đứng quanh chăm chú nghe anh nói.
Sau khi Thẩm Hành Giản nói xong, không chỉ một người bỗng nhiên tiến lên vây anh lại, tặng anh một cái ôm. Mọi người cũng đều lần lượt ôm Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản ôm lại từng người từng người một, khẽ nói cố lên bên tai họ.
Dư Dục Sâm là người cuối cùng ôm anh. Lúc buông tay ra, cậu đưa anh một tờ giấy.
Điểm thi mở cổng, bảo vệ cầm loa gọi học sinh lần lượt tiến vào trường thi. Học sinh tựa như dòng thủy triều mạnh mẽ chạy vào trường học, lao đến chiến trường của riêng mình, bắt đầu dựng nên giai đoạn mới của cuộc đời.
Dư Dục Sâm nở nụ cười với Thẩm Hành Giản, cậu nói: “Em vào nhé.”
Thẩm Hành Giản nhẹ gật đầu với cậu, anh đáp: “Cố lên.”
Tiếng chuông bắt đầu làm bài vang lên, bao âm thanh náo động xung quanh dần biến mất, cả thế giới chìm trong yên lặng.
Thẩm Hành Giản lấy từ trong túi ra tờ giấy Dư Dục Sâm vừa đưa cho mình. Nhìn dòng chữ trên tờ giấy, ý cười không ngừng lan ra nơi khóe miệng, trong đôi mắt anh tràn ngập biết bao sự dịu dàng.
Thẩm Hành Giản gập lại tờ giấy, trân trọng cất vào túi áo sơ mi đằng trước, đặt nó vào nơi gần nhất với trái tim.
Trên tờ giấy ấy viết một câu như sau.
Nếu như anh bằng lòng cho em thời gian, em sẽ luôn luôn yêu anh như thuở ban đầu.
| Kết thúc