Người ra tay chính là Tiểu Tháp. Mọi người đều dời tầm mắt sang Tiểu Tháp. Tiểu Tháp cười nói: “Cứ thế mà muốn chết à?” Diệp Quân cười khổ. Nhiều khi sống chết không phải do mình có thể quyết định. Tiểu Tháp mỉm cười, đang định nói gì đó, đúng lúc này Thiên Long viễn cổ đó bỗng nói: “Ngươi…” Tiểu Tháp bỗng ngẩng đầu lên đánh một quyền ra. Ánh sáng màu vàng đó lao thẳng lên trời. Ầm! Thiên Long viễn cổ đó bị ánh sáng đó đánh vỡ, sau đó dần tan biến. Tiểu Tháp lạnh lùng nhìn Chân Long bắt đầu tan biến nói: “Ta cho ngươi nói chuyện rồi sao?” Mọi người đều hóa đá. Thiên Long viễn cổ thế mà lại bị đánh nát như thế? Mặc dù chỉ là một hình ảnh phản chiếu nhưng đó cũng là Thiên Long viễn cổ. Ly Vân nhìn Tiểu Tháp, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ. Ông ta không ngờ nhà họ Diệp nhỏ bé như thế mà hôm nay lại có hai ông lớn xuất hiện. Mẹ kiếp! Có ông lớn kiểu này mà nhà họ Diệp vẫn còn lăn lộn ở hạ giới, các ngươi đang đùa đấy à? Thiên Long viễn cổ sắp tan biến hết trong không trung đó bỗng nói: “Người đến kia, ngươi dám để lại tên không?” Tiểu Tháp không cảm xúc nói: “Ta không có tên, nhưng người đời gọi ta là Tháp gia, nếu tộc Thiên Long viễn cổ ngươi muốn trả thù thì cứ đến, ta vô địch, các ngươi tùy ý”. Mọi người: “…” “Láo xược!” Thiên Long viễn cổ đó bật cười: “Ngươi vô địch? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày, ngươi…” Tiểu Tháp bỗng nói: “Bớt lải nhải cho ta”. Nói rồi nó vung tay lên, một luồng sáng lao lên trời. Rầm! Hình ảnh phản chiếu của Thiên Long đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người. Sắc mặt đám Chân Long đó xám như tro. Thôi xong! Lúc này sắc mặt đám cường