Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến Tiên Bảo Các một chuyến, tìm một quản sự tên Tần Phong bảo y điều tra giúp ta rốt cuộc là ai gây chuyện với ta”. Hắn biết muốn điều tra ra được lai lịch và thực lực của đối phương thì chỉ có thể tìm đến Tiên Bảo Các để nhờ giúp. Há miệng chờ sung không phải là cách làm việc của hắn. Nhiêu Tu gật đầu: “Vâng!” Nói rồi gã chắp tay lại, xoay người đi. Sau khi Nhiêu Tu rời đi, Diệp Quân nhắm mắt lại. Không lâu sau hắn nhíu mày. Tịch Huyền không hề xuất hiện. Tại sao lại không xuất hiện? Có người! Diệp Quân nheo mắt, đúng lúc này đột nhiên có sự thay đổi, mặt đất trước mặt hắn bỗng có một bóng người, ngay sau đó một tia sáng đã đánh vào cổ họng hắn. Lúc này một phi dao bỗng xoẹt qua. Vèo! Tia sáng đó dừng lại khi chỉ còn cách cổ Diệp Quân một tấc. Một người mặc đồ đen đứng trước mặt Diệp Quân, sau gáy gã có một phi đao. Lúc này Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Tịch Huyền mỉm cười: “Tên này là U Linh, là sát thủ rất nổi tiếng ở Tội Thành, gã đã ẩn náu ở đây lâu rồi”. Diệp Quân xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay vào trong tay Tịch Huyền. Trong chiếc nhẫn có gần một ngàn bốn trăm vạn kim tinh. Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Cho ta sao?” Diệp Quân gật đầu. Tịch Huyền cười nói: “Nói thật ta cảm thấy hơi hổ thẹn, không giúp gì được mà còn lấy nhiều tiền như vậy, cái này gọi là ham tiền”. Cô ấy vừa nói vừa nhận lấy nhẫn không gian. Diệp Quân nói: “Tịch Huyền cô nương, ta muốn nhờ cô giúp một việc”. Tịch Huyền cười nói: “Ngươi nói đi”.