Cho dù không ai ngờ đến, đại hội quần hùng cũng đã kết thúc với việc võ lâm Trung Nguyên được chia ra làm sáu. Nhưng dù sao so với mục đích đến xem "Lê Thanh Hải rớt đài, Giang Lăng Phi thượng vị" như ban đầu, kết quả ấy dĩ nhiên đáng vui hơn gấp bội. Mà đối với Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong, bước đi này có một cái lợi khác, đó là Hán Dương bang đã không còn khó đối phó như trước nữa. Chưởng quản giang hồ hiện nay gồm sáu người, ba trong số đó là đồng minh của Lê Thanh Hải, đáng ra phải tiến thối cùng nhau, nhưng bát ăn trong nhà đột nhiên có thịt vào, làm gì có chuyện bọn hắn đem thả lại cho võ lâm minh? Thế nên mặc cho Hán Dương bang khổ tâm bày bố thế cục giang hồ suốt mấy chục năm qua, hiện tại đều đã thành công dã tràng cả.
Thành Đan Phong ầm ĩ hơn nửa tháng, sau khi các môn phái lần lượt rời đi, mới một lần nữa yên tĩnh trở lại, thế nhưng không khí trong Giang gia vẫn căng như dây đàn, ai ai cũng nghi hoặc, hơn nữa còn là nghi hoặc trong hoảng hốt—cớ gì Minh chủ võ lâm đột nhiên lại thành Vân Ỷ Phong, rồi thì, Chưởng môn đã biến đâu mất rồi?
Tình huống này...
Trong Yên Nguyệt Sa, Giang Lăng Thần ngơ ngác nhìn Vân Ỷ Phong, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.
"Sự tình chính là như vậy, ngươi chấp nhận được thì tốt, không chấp nhận được thì cũng vẫn phải chấp nhận." Vân Ỷ Phong nắm vai hắn, "Ta và Vương gia sẽ đi tìm Giang đại ca, nhưng Giang gia sơn trang không thể tiếp tục như thế được, cần có một người đứng ra thu dọn tàn cuộc."
Giang Lăng Thần yếu ớt nắm tay lại: "...Ta?"
"Ta sẽ thuyết phục Đại thiếu gia tạm thời trợ giúp, nếu ngươi còn thuộc hạ thân tín nào, cứ tuỳ ý điều đến bên người." Vân Ỷ Phong nói, "Vương gia sẽ phân bố một nhóm trú quân đến giữ gìn trật tự trong thành, nhưng cùng lắm chỉ đóng lại được một năm, trong một năm này, ngươi nhất định phải học được cách giải quyết mọi chuyện, hiểu chứ?"
Giang Lăng Thần không nói gì. Hắn đã từng không biết trời cao đất dày, phí hoài tâm cơ muốn tranh chức chưởng môn, giờ đột nhiên được đưa đến tận tay, trong lòng chấn kinh không nhẹ, cũng không che giấu nổi nét bối rối, qua một lúc lâu mới thì thào hỏi: "Vậy còn Tam ca thì sao?"
"Trước khi chân tướng lộ diện, cứ nói hắn có việc đi xa." Vân Ỷ Phong lấy ra một viên thuốc giải từ trong tay áo, đưa đến trước mặt đối phương, "Trông giữ nhà thật tốt, biết chưa?"
Giang Lăng Thần nhìn thẳng vào mắt hắn, vành mắt đỏ ửng, tay cũng bất giác siết chặt Bạch Lộ kiếm bên hông. Từ nhỏ hắn đã được ăn sung mặc sướng, làm gì cũng kiêu căng tuỳ hứng, chưa bao giờ nếm trải tư vị giang hồ chân chính, không biết khổ đau, càng chẳng biết trách nhiệm là gì, vậy mà bỗng một ngày, giông tố ập tới, đánh cho hắn choáng váng mụ mị, kéo theo bạo lôi cuồn cuộn, nhốt trọn Giang gia vào màn sương mù không lối thoát.
Thanh âm thiếu niên có chút run, cuối cùng nghiến răng đáp: "Được."
...
Xử lí xong chuyện Chưởng môn, vẫn còn lại Nguyệt Viên Viên.
Sau khi uống thuốc của Mai Trúc Tùng, nàng nhanh chóng tỉnh lại, nghe Vân Ỷ Phong giải thích đầu đuôi sự tình xong, chỉ ngơ ngác ngồi bên giường, hai hàng nước mắt chảy dài.
"Đêm đó, quả thực là ta định đến đưa bánh ngọt cho thiếu gia, ta biết hắn thường ngủ rất muộn." Nguyệt Viên Viên nói, "Chọn đi qua đường rừng là để lấy chút nước sương về pha trà luôn, lại tình cờ bắt gặp thiếu gia đang dẫn phụ nhân kia... còn giục nàng mau chạy đi, lúc ấy ta không hiểu chuyện gì nhưng vẫn sợ, cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời, nên liền bỏ chạy."
Chẳng ngờ lại để cho vợ quản gia nhìn thấy, rồi còn vô ý tiết lộ mình chuẩn bị đưa bánh cho thiếu gia với tỉ muội nha hoàn trong lúc tán gẫu trước khi đi, tất cả đều trở thành chứng cứ cho thấy nàng nói dối.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Đã không phải mình làm, tại sao ngươi vẫn thừa nhận?"
"Ta vốn đâu có muốn." Nguyệt Viên Viên giải thích, "Nhưng lúc Vân môn chủ nói thả trọng phạm triều đình là tội nghiêm trọng, dù ta có khai hay không cũng sẽ tra ra đến cùng, thiếu gia liền lộ vẻ lúng túng." Chỉ là chút cảm xúc nhất thời loé lên trong ánh mắt, chẳng một ai nhận ra, ngoại trừ người duy nhất biết được sự thật là Nguyệt Viên Viên.
"Khi ấy ta nghĩ, dù sao chứng cứ đều đổ về ta, không nói gì còn bị đưa đến Hồng Đường chịu nghiêm hình tra tấn, thà cứ nhận thay thiếu gia cho rồi." Nguyệt Viên Viên nói, "Dù sao hắn ở ngoài, thế nào cũng có cách cứu ta ra."
Vân Ỷ Phong im lặng thở dài.
"Ở Giang gia, ta chỉ tin tưởng duy nhất thiếu gia." Nguyệt Viên Viên nói, "Bất luận hắn nói gì, ta đều sẽ tin."
"Bọn ta cũng tin là hắn có nỗi khổ tâm riêng, bởi vậy mới muốn đến Tây Nam." Vân Ỷ Phong nói, "Là người hắn luôn tin cậy nhất, ngươi sẽ nguyện ý giúp Cửu thiếu gia, và cũng chính là giúp Giang đại ca trông giữ gia đình này chứ?"
Nguyệt Viên Viên lau nước mắt: "Ừm."
...
Thanh Nguyệt cũng gửi một bức mật hàm đến cho Vân Ỷ Phong, về chuyện liên quan đến Quỷ Thứ.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Thấy tung tích của hắn rồi sao?"
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Có vẻ hắn và Chu Nhi bị ai đó bắt đến Tây Nam."
Chẳng trách lại mặc kệ mình, mặc kệ cả đảo Mê Tung, mất tăm mất tích lâu như thế. Dù trong thư không nói người bắt là ai, nhưng Tây Nam... phải biết, Quỷ Thứ không chỉ thông về y, mà còn thạo về độc, nếu đúng là nhóm người kia bắt hắn đi, không biết hậu quả sẽ khôn lường đến nhường nào.
"Lúc trước Tạ Hàm Yên bàn điều kiện với hai ta về Huyết Linh chi thế nào, thì giờ cũng có thể bàn điều kiện với Quỷ Thứ như vậy." Quý Yến Nhiên nói.
Nhưng mảnh đất linh chi kia quá quý giá, tương lai có thể sẽ cứu được rất nhiều sinh mạng, nếu chỉ vì đề phòng Quỷ Thứ mà phải huỷ đi với một mồi lửa thì không khỏi đáng tiếc. Vì vậy hai người quyết định điều quân đội từ các châu lân cận đến trấn Râm Bụt cổ, tạm thời canh giữ ở đó.
Trước khi rời đi, Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong còn ghé thăm Giang Nam Đấu.
Do di chứng sót lại từ trận tẩu hoả nhập ma kia vẫn cần điều trị thêm, Mai Trúc Tùng sẽ ở lại Giang gia thêm một thời gian, hẹn giữa tháng tư sẽ khởi hành đến Tây Nam gặp lại hai người.
Trong gian phòng vẫn phảng phất mùi thuốc đắng nghét, Giang Nam Đấu tựa ở đầu giường, dạo trước mãi mới hồng hào lên đôi chút, sau một đêm biến cố lại già nua tiều tuỵ đi vài phần, thở dài nói: "Thân thế của Lăng Phi... Ngày đó Tam đệ yếu ớt, ngại ở trong phủ nhiều chuyện ồn ào, nên mẫu thân mới quyết định cho hai vợ chồng hắn dọn đến Thanh Tĩnh Thuỷ Hương an dưỡng, hai năm sau đó cực kì ít khi liên lạc với người nhà, đến khi trở lại, trong lòng đã ôm thêm một đứa trẻ."
Vân Ỷ Phong hỏi: "Sức khoẻ của Giang Tam gia đã yếu như thế, chẳng lẽ không một ai hoài nghi về... thân thế của đứa trẻ kia sao?"
"Sau khi Tam đệ đổ bệnh rồi qua đời, đệ muội dường như chẳng đoái hoài yêu thương gì đứa nhỏ, cho nên quả thực ta cũng có vài suy đoán, chỉ là không chứng cớ gì." Giang Nam Đấu nói, "Về sau, Lăng Phi dần để lộ ra thiên phú về võ học, các bô lão trong nhà còn khen hắn giống y như Tam đệ hồi nhỏ, từ ấy càng không ai nghi ngờ gì nữa."
"Vậy trọng thương cũ trong người hắn là thế nào?"
"Đệ muội nói là bởi vì khó sinh, nên từ khi ra đời, tâm mạch đã bị tổn thương, cần phải duy trì uống thuốc trong thời gian dài." Giang Nam Đấu nói, "Hồi bé, hắn đã có mấy lần phát bệnh đến thập tử nhất sinh, nhưng từ mười tuổi thì tình trạng tốt lên dần."
Cho đến nay, người phối thuốc và xem bệnh cho Giang Lăng Phi vẫn luôn là lão đại phu Giang Mẫn của Giang gia, nhưng theo lời người này, từ năm mười mấy tuổi đi du lịch Vương thành tới giờ, thiếu gia chưa từng nhờ mình phối thuốc lại lần nào, cho nên hắn còn tưởng đối phương đã nhờ được Ngự y ở trong cung.
"Ta và mẫu thân không hề biết chuyện này." Quý Yến Nhiên nói, "Vì vậy suốt bao năm nay..."
"Tạ Hàm Yên." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, "Mười năm sau thất bại của Lư tướng quân, nàng từng đến Giang với thân phận thợ may một lần, tầm đó Giang đại ca cũng khoảng mười tuổi, Giang Nam Đấu có nói "từ mười tuổi thì tình trạng tốt lên dần", hẳn là nhờ được Tạ Hàm Yên âm thầm chữa trị."
Nhưng nói thế nào, mối quan hệ giữa Giang Lăng Phi và Tạ Hàm Yên vẫn làm Vân Ỷ Phong băn khoăn không thôi. Tối ấy ở trong rừng hắn không có nói láo, đệ tử Phong Vũ môn quả thực đã tìm được một bà đỡ ở Vương thành, đối phương còn nhớ rõ về tình trạng đẻ non của Tạ Hàm Yên năm xưa, thậm chí cứ cho là bà đỡ nói dối, thì vẫn còn chứng thần kinh hồ điệp kia mà? Trải qua bệnh trạng nguy kịch, uống vào không biết nhiêu thứ thuốc cổ quái, sau còn phải chạy long song sọc đến Tây Nam, làm sao có khả năng giữ lại được đứa nhỏ trong bụng, đã vậy còn vô duyên vô cớ để lại Giang phủ, mười năm sau mẫu tử mới gặp mặt?
Vân Ỷ Phong nói: "Còn một khả năng khác, đó là sau khi đến Tây Nam, Tạ Hàm Yên đã sinh thêm một đứa với người khác."
"Ta nhất định sẽ điều tra cho rõ, về thân thế của Lăng Phi, về chân tướng chiến dịch cuối cùng của Lư Quảng Nguyên, và cả lí do vì sao tì nữ trong giếng kia mất mạng." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi thử phái người đi quanh vùng sông nước thanh tĩnh mà vợ chồng Giang Nam Thư từng ở xem, coi có tìm được manh mối gì không."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ừm."
Hắn ngồi xuống cạnh bàn, nói tiếp: "Hiện tại đã có thể kết luận, người âm thầm cấu kết với Giang Nam Chấn chính là Tạ Hàm Yên. Trước giúp hắn đả thương lão Chưởng môn, sau mượn tay hắn loại bỏ Giang Lăng Húc, cuối cùng để lộ chân tướng lão Chưởng môn bị tập kích, để Giang Nam Chấn khó mà còn chỗ dung thân ở Giang gia. Thậm chí ta nghi ngờ, người mật báo cho Hoàng thượng về quan hệ giữa Giang Nam Chấn và hai nhà Lư Tạ cũng chính là nàng. Mọi chuyện nhìn như hỗn loạn, song thực chất chính là bàn đạp âm thầm đẩy Giang Lăng Phi leo lên, đầu tiên là Chưởng môn Giang gia, tiếp đó là Minh chủ võ lâm, sau cùng là phục vụ cho kế hoạch trả thù nàng đã tính toán, đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm nay—quấy nhiễu giang sơn của Lý gia đến long trời lở đất, không ngày được yên.
Kẻ đứng trong bóng tối xúi giục Giang Lăng Thần và Mộ Thành Tuyết bắt cóc Giang Lăng Phi, hẳn cũng là cùng một hội, nếu không sao có thể biết được về trọng thương từ xưa, lại còn ba lần bảy lượt căn dặn không được làm gì ảnh hưởng đến tính mạng hắn như thế?
Vân Ỷ Phong vẫn có điểm chưa hiểu: "Nhưng cớ gì mà phải bắt Giang đại ca lại?"
"Ta đoán là do sợ hắn làm loạn." Quý Yến Nhiên ngồi xuống cạnh hắn, "Ngay từ đầu, Tạ Hàm Yên đã biết Huyết Linh chi ở đâu, trước đây Ngọc Anh có đến bộ tộc Cát Đằng, chứng tỏ là Gia Nhĩ Đằng cũng không nói láo, nếu ta ngoan ngoãn giao ra mười lăm thành trì ở Tây Bắc, ngươi sẽ có cơ hội sống sót. Thế nhưng trong trường hợp ta không chịu đáp ứng... nếu Lăng Phi ở đó, ngươi có nghĩ hắn sẽ thấy chết mà không cứu, vẫn giấu diếm cho mẫu thân, trơ mắt nhìn ngươi bỏ mạng không?"
Vân Ỷ Phong nói: "Sẽ không."
"Ta cũng đoán hắn sẽ không, Tạ Hàm Yên càng biết hắn sẽ không, cho nên mới phải bắt Lăng Phi rời khỏi Tây Bắc, để có thể tiếp tục kế hoạch." Quý Yến Nhiên nắm tay Vân Ỷ Phong, "Ngày mai chúng ta xuất phát đi."
Dù là Tây Nam hay chân trời góc bể nào, cũng phải tìm được người đã.
Yên Nguyệt Sa tạm thời bị phong toả, chỉ cho phép mình Nguyệt Viên Viên ra vào, mỗi ngày đến quét bụi dọn dẹp một chút. Giang Lăng Thần ngồi vào ghế Chưởng môn với tâm thế thấp thỏm, nhưng rốt cục vẫn cố gắng kiên trì dưới sự giúp đỡ của Đại ca và các vị thúc bá, thành Đan Phong có quân đội đóng giữ, nên cũng không ai dám đến sinh sự.
Đại tộc thế gia với cơ nghiệp trăm năm, cứ thế bị sóng gió thăng trầm xô đập, chật vật, nhưng vẫn chậm rãi đi tiếp.
Ngày rời đi, cũng là lúc hoa xuân Đồ Mi của thành Đan Phong nở rực rỡ nhất, trắng trắng đỏ đỏ, phủ khắp núi đồi.
Phi Sương Giao và Thuý Hoa một trước một sau, lao đi như tên bắn, hướng thẳng về Tây Nam.
-Hết quyển V. Sóng gió giang hồ-
-
vtrans by xiandzg
T/N:
- Cuối cùng cũng đến lúc giải quyết cho ra nhẽ ân oán năm xưa. Lết cùng nhau một quyển nữa thôi là chúng ta chia tay được rồi. Yiqi till the end aja ajaaa!!
- Tiết lộ về nhang nhang ở chương có thể bất ngờ với vài người, nhưng cũng có thể có người đã ngợ ra từ trước rồi. Kì thực không phải đến đây tác giả mới bẻ lái, mà xuyên suốt truyện đã có hint rồi (tỉ như c cũng có một, hay gần đây nhất là cách phản ứng của Lăng Phi với việc Nguyệt cô nương nhận tội nè...). Mình cũng là đọc lại đến lần thứ ba mới nhận ra được chút, chứ lần đầu mù mờ hóng không tới bến, đọc đến đoạn nhang nhang bên kíp thuốc nổ mà hẫng thấy mẹ...