Lão Ông nói: “Ta không yên tâm về tiểu thư nên không đi khỏi đây, khi ta muốn tới tìm tiểu thư nhưng cũng không cách nào rời khỏi đây được, sau đó ta trở thành người quản lý nơi này nên lại càng không thế đi đâu, chỉ có thế ở đây chờ”
“May mà ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng đợi được tiểu thư và tiểu thiếu gia rồi!"
Thu Mai lau nước mắt nói: “Lão Ông, năm năm nay ông sống thế nào?“
Lão Ông mim cười, đáp: “Ta trồng một ít lương thực ở sau núi, trong rừng cũng có một ít thịt rừng, mặc dù đường sá xa xôi nhưng ít ra không lo chết đói”
Thấy lão Ông gầy yếu, trong lòng Phương Thần cũng ngổn ngang nhiều cảm xúc
Hần nói: “Ông gia gia, ông yên tâm. Ta đã về Phong thứ bảy rồi, ta sẽ không để ông phải chịu khổ nữa”
Lão Ông nhìn Phương Thần, cười nói: “Tiểu thiếu gia đã về rồi, cuối cùng Phong thứ bảy này cũng có một chủ nhân rồi”
“Có tiểu thiếu gia ở đây, chắc chẳn Phong thứ bảy sẽ hưng thịnh lại như xưa!”
Phương Thần gật đầu thật mạnh, kiên định nói: “Ông gia gia yên tâm, ta sẽ chấn hưng Phong thứ bảy trở lại!"
Ba người kể cho nhau nghe về những chuyện trải qua trong suốt năm năm nay.
Tới khi vết thương của lão Ông đã đỡ nhiều, mấy người cùng nhau đi dạo ở thánh điện Phong thứ bảy.
Vẽ lý mà nói, đáng lẽ ra thánh điện của Phong thứ bảy phải bụi băm, xập xệ lắm nhưng nhờ có lão Ông cần mẫn quét dọn suốt năm năm qua, nên trông nó vẫn còn sạch sẽ, chỉ có điều khá thiếu hơi người
Đăng sau thánh điện của Phong thứ bảy có một phủ đệ là nơi ở của Thiên Dương Tử năm xưa, cũng là nhà của Phương Thần.
Trong nhà rất sạch sẽ, có thể thấy lão Ông vẫn thường xuyên quét dọn nơi này đế chờ bọn họ trở về.
Sau đó, Mộng Dao sai người chuyến đồ vào đây rồi cáo từ.
Nàng nói với Phương Thần: “Sắp tới ta phải bế quan tu luyện một thời gian, huynh nhất định phải tu luyện chăm chỉ, ba tháng nữa phải thăng đấy, biết không?”
“Ta không muốn thủ tiết từ khi còn trẻ đâu, nếu huynh bắt ta thủ tiết thì ta sẽ cầm sừng huynh!"
Mộng Dao bĩu môi, ra vẻ dọa dẫm, vừa quyến rũ vừa có đôi phần nghịch ngợm, khiến người ta xao xuyến.
Đương nhiên Phương Thần hiếu Mông Dao đang lo lẳng cho hẳn
Hản mỉm cười gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ thẳng.” Nghe vậy, Mộng Dao mới hài lòng mm cười
Đột nhiên nàng bước tới gần Phương Thần, hôn phớt lên má hân một cái
Phương Thần lập tức ngấn người
Mông Dao đỏ mặt xấu hổ, trông càng quyến rũ, rung động lòng người hơn
Nàng ngượng ngùng nói: “Đây coi như là chút cổ vũ nho nhỏ ta dành cho huynh, nếu huynh thẳng được La Vân thì sẽ có nhiều phần thưởng hơn”
Nói xong, Mộng Dao nghịch ngợm liếc mắt đưa tình với Phương Thần.
Không cho Phương Thần cơ hội nói chuyện, Mộng Dao leo thẳng lên linh thuyền bỏ đi.
Phương Thần vẫn còn đứng sững người tại chỗ, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, sờ bên má vừa được hôn, nở nụ cười ấm áp.
Mộng Dao không đi thẳng luôn mà mở miệng nói: “Khôn lão"
Một ông lão tóc trắng xuất hiện, cung kính nói: “Tiểu thư”
Mộng Dao nói: “Ông ở đây bảo vệ Phong thứ bảy, đặc biệt là ba người nhà Phương ca ca, ta không muốn bọn họ gặp. nguy hiểm, hiểu không?”
“Rõ”
Ông lão tóc trắng được gọi là Khôn lão cung kính gật đầu, sau đó thân hình lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mộng Dao biết, sau khi nàng tuyên bố Phương Thần là vị hôn phu của mình, chắc chản sẽ có nhiều phiền phức tìm tới hãn.
Đây là điều mà hiện tại nàng có thể làm cho Phương Thần, nếu như thực sự muốn ở bên Phương Thần thì trở ngại từ phía gia tộc mới là rào cản lớn nhất.
Nếu là trước đây, có lẽ Mộng Dao sẽ chấp nhận số phận, dù sao nàng cũng không sống nổi tới năm 20 tuổi
Nhưng Phương Thần xuất hiện đã cho nàng hy vọng sống sớt! Hơn nữa, lúc ở vòng thứ hai, nàng còn nhìn thấy ý chí kiên định dù cho bản thân nhỏ yếu của Phương Thần!
Điều này khiến nàng vô củng xúc động, đồng thời cũng không muốn chấp nhận số phận nữa! Nàng muốn chống lại tới cùng!
Mộng Dao quay đầu nhìn Phong thứ bảy một lần nữa rồi điều khiển linh thuyền biến mất ở cuối chân trời
Phủ đệ của La Vân ở Phong thứ hai. Ầm!
La Vân tung chưởng, đánh thẳng vào lồ.ng ngực của ba người bọn Tư Thành Nghiệp!
Bọn Tư Thành Nghiệp lập tức bản ra ngoài, không ngừng chảy máu, hơi thở thoi thóp.
“Lão đại, sao lại giết ta?”
Hần ta trợn tròn mắt, ngập tràn hoảng sợ và tuyệt vọng, cuối cùng tất thở, bỏ mạng.
La Vân vẫn vô cùng giận dữ: “Đồ ăn hại! Một lũ ăn hại! Chút chuyện vậy thôi mà cũng không làm được! Ta còn cần các ngươi đế làm gì!"
Vì Phương Thần liên tục đắc lợi, cộng thêm cái chết của La Ngạo khiến La Vân gần như phát điên.
“La sư đệ, ai chọc giận ngươi thế này?” Đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi vang lên
Ngay sau đó, một bóng người cao gầy đi vào đây, người này chính là Vu Nguyên Văn.