Nhất Kiến Chung Tình

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Sahara

Trên đảo Cát Bối xinh đẹp, năm cô nữ sinh mặc áo phao cồng kềnh đang đi dạo trên bờ cát vẫn còn nóng bỏng chân. Mục tiêu của các cô chính là đại dương mênh mông trong lành trước mắt.

“Trời ạ! Mọi người nhìn xem, toàn bộ đều là vỏ sò!”

Viên Hú Noãn mặc kệ bàn chân đau tái vì giẫm phải những mảnh vỏ sò trên cát, cô hưng phấn cúi người dùng hai tay bốc lên một nắm từ trong làn nước biển. Nhìn những chiếc vò sò đáng yêu trong tay, khuôn mặt xinh đẹp của cô như viết rõ hai chữ vui vẻ.

“Không sai! Chính là những cái vỏ sò chết tiệt này!!!” Chu Gia Nghi nảy sinh phản ứng trái chiều với Viên Hú Noãn, cô nhe răng trợn mắt lớn tiếng trách móc: “Chân của tớ đau muốn chết rồi!”

Viên Hú Noãn chớp mắt, nhìn vỏ sò trong tay rất lâu, trên môi hiện lên nụ cười dịu dàng.

“Cậu không cảm thấy rất đẹp à?”

“Không – cảm – thấy!” Chu Gia Nghi cường điệu lắc đầu. “Tớ chỉ thấy đau thấu trời đất!” Cô biết bản thân mình là một “tomboy” chính hiệu, trong xương cốt vốn dĩ là chẳng có lấy một tý tế bào tình thơ ý họa lãng mạn nào. Noãn Noãn thì khác, lúc nào cũng nhìn vạn vật của trời đất bằng ánh mắt cảm động.

“Mặc dù bờ biển này rất đẹp nhưng mình cũng biết thế nào là đau!” Lý Dung nhíu mày: “Kỳ lạ, vì sao họ không để chúng ta đi giày ra bãi biển chứ?”

Theo quy định ở đây, khi vào bãi biển, du khách đều phải để lại giày dép ở phòng bảo quản hành lý, tới lúc thủy triều rút mới được dùng.

Đới Nhã Vũ mỉm cười: “Tiểu thư của tôi à, vừa nãy không nghe nhân viên quản lý phòng bảo quản đồ nói sao? Họ sợ giày dép của chúng ta bị thủy triều lên sẽ cuốn đi, cũng sợ chúng ta đánh rơi giày dép ở bãi biển sẽ gây vướng víu người khác. Cho nên mới không để du khách đi giày dép xuống nước.”

“Mình nghĩ đấy không phải lý do.” Chu Gia Nghi phản đối: “Giày đi ở chân làm sao có thể dễ dàng rơi ra như vậy được chứ? Nhìn bộ dạng hiện giờ của chúng ta xem!” Cô ảo não nói, “Ai cũng như bà lão đi không nổi nữa rồi.”

Noãn Noãn thản nhiên cười: “Làm gì có. Mình cảm thấy đi như vậy rất đáng yêu mà.”

Đại dương xanh thẳm mênh mông đẹp như vậy, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi là tâm tình đã tươi sáng rạng rỡ lên rồi. Viên Hú Noãn thật sự không hiểu vì sao Gia Nghi lại không thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, mà chỉ một mực chú ý vào đám vỏ sò đang đâm vào chân cô ấy.

Có thể là vì bản thân cô khó khăn lắm mới có thể được đi ra ngoài chơi, vạn vật trên đảo Cát Bối này đều là những điều mới mẻ với cô. Cô được hít thở hương vị của biển cả, giang rộng hai tay đón chào tất cả những cảnh đẹp kia còn không hết, cho nên oán giận đối với cô mà nói là chuyện lãng phí thời gian vô cùng.

Từ nhỏ, Viên Hú Noãn đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc của dì, quy củ phép tắc hệt như nàng công chúa sống trong toàn tháp ngà voi. Dì Triệu Man Nhã giờ vẫn sống độc thân, dì là người sáng lập đồng thời là hiệu trưởng của trường phổ thông Man Nhã. Dì đối với bản thân vô cùng nghiêm khắc, đối với Viên Hú Noãn lại càng nghiêm.

Lần này, nhân dịp kỳ nghỉ hè lớp mười, Lý Dung lên kế hoạch du lịch quần đảo Bành Hồ, Cát Bối. Cô ấy cũng đích thân bảo đảm với dì Nhã sẽ chăm sóc Noãn Noãn thật tốt. Cuối cùng Noãn Noãn cô mới có thể bay ra khỏi cái lồng chim kia.

Bởi vậy cho nên cô cảm thấy cái gì cũng rất thú vị, cái gì cũng đẹp đẽ, sau lần này, chẳng biết tới khi nào cô mới được đi du lịch nữa.

Cô muốn ghi tạc những ký ức đẹp nhất vào trong đầu, sau này giữa những tháng ngày tẻ nhạt vô vị, cô có thể lôi chúng ra ôn lại.

“Chúng mình tới đằng kia chơi thuyền chuối đi, mình muốn trèo thuyền!” Hai chân vừa tiếp xúc với nước biển, Chu Gia Nghi đã lập tức quên cái chân đau mà đầu têu chơi trò mới.

“Không! Gia Nghi!” Hà Tư Nhàn, kẻ nhát gan nhất trong năm người lập tức biến sắc: “Mình không biết trèo thuyền đâu.”

“Không biết mới vui!”

Chu Gia Nghi kích động, cô kéo Hà Tư Nhàn không tình nguyện chạy về chỗ mọi người đang đứng xếp hàng.

“Kỳ nghỉ bắt đầu rồi!” Lý Dung hưng phấn chạy theo. Đới Nhã Vũ thong thả đi đằng sau, mục tiêu cũng là hướng thuyền chuối.

“Chờ mình với!”

Noãn Noãn vội vã buông nắm vỏ sò trong tay ra, đuổi theo mọi người.

Cô thề, trước khi rời khỏi đây nhất định phải nhặt đầy một bình vỏ sò mang về. Đây là kỷ niệm mùa hè mười bảy tuổi của cô cơ mà!

“Mình không muốn!” Hà Tư Nhàn sợ hãi đẩy trả cái kính lặn về tay Chu Gia Nghi. Cô thà chết cũng không chịu đi lặn, quá kinh khủng!

Càng kinh khủng hơn chính là, ở đây người ta chỉ cung cấp cho người lặn kính, chứ không cung cấp bình hô hấp, cho dù là tự mình chuẩn bị cũng không được.

Nhân viên công tác ở đây nói, đó là dựa vào lý do bảo đảm an toàn cho du khách.

Tuy rằng như vậy, nhưng người không biết bơi như như cô, mà không có bình hô hấp, thì làm sao dám xuống nước.

“Không được, cậu nhất định phải lặn!” Chu Gia Nghi lại nhét cái kính vào tay Hà Tư Nhàn.

“Mình thật sự không muốn.” Tư Nhàn vội vàng ném trả cái kính, giống như cầm phải củ khoai nóng giãy nảy cả người.

“Cậu phải lặn!” Chu Gia Nghi mau lẹ ném lại, nháy mắt chiếc kính nằm gọn trong tay Hà Tư Nhàn.

“Tiểu Nhàn, cậu đồng ý đi thôi. Đeo kính vào rồi mọi người cùng nhau lặn, nếu không, Gia Nghi sẽ không chịu bỏ qua cho cậu đâu.” Noãn Noãn an ủi, “Cậu xem, mình cũng không biết bơi, nhưng ở đây nhiều nhân viên cứu hộ như vậy, họ sẽ không để chúng ta gặp nguy hiểm gì đâu.”

Viên Hú Noãn nói như vậy một phần cũng là muốn tự động viên bản thân. Đây giống như là giấc mơ vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình có cơ hội được lặn.

Hà Tư Nhàn khổ não: “Nhưng mà, chắc chắn mình sẽ bị chìm xuống…”

“Cậu mà chìm được thì đúng là có ma!” Chu Gia Nghi vỗ vỗ vai Hà Tư Nhàn: “Cậu mặc áo phao rồi, nếu mà vẫn chìm được thì đúng là kỳ tích! Biết đâu lại được đăng báo!”

“Gia Nghi nói rất đúng!” Lý Dung cũng nhảy ra khuyên bảo, “Đi biển là phải chơi cho thỏa thích. Chẳng phải vừa rồi cậu cũng không muốn trèo thuyền chuối ư, thế mà vẫn chơi rất hào hứng đấy thôi? Giờ cũng vậy, chờ lát nữa lặn xuống dưới ngắm cá bơi lội, thế nào cậu cũng không muốn lên nữa cho mà xem. Chẳng lẽ còn muốn cãi nhau một trận cậu mới chịu đi!”

Noãn Noãn nở nụ cười.

Lý Dung chính là vậy, lòi nói lúc nào cũng gọn gàng dứt khoát, rất ra dáng chị cả trong nhóm.

Ngay từ khai giảng năm lớp mười, sáu người các cô đã rất hợp dơ với nhau, liền hợp thành nhóm “Lục mộng”. Thành viên bao gồm: Lý Dung “nói gió chính là mưa”, Chu Gia Nghi “rất đàn ông”, Đới Nhã Vũ “bĩnh tĩnh chững chạc”, Hà Tư Nhàn “nội tâm nhút nhát”, Cao Uyển Chân đại ngốc, và Viên Hú Noãn cô. Chỉ có Cao Uyển Chân vì bận rộn với sinh hoạt hè ở đoàn kịch nên lần này không đi cùng được.

“Lục Mộng”, sáu chị em tốt, tuy rằng không uống máu ăn thề, nhưng các cô đã thề cả đời này sẽ là bạn bè tốt, chút tình cảm thời thanh xuân hồn nhiên này sẽ vĩnh viễn bất biến.

“Thôi nào! Mình bảo vệ cậu!” Chu Gia Nghi men theo sợi dây chão, thoáng cái xuống dưới nước, cô giơ tay dắt Hà Tư Nhàn.

“Được rồi…” Hà Tư Nhàn đành phải ai oán hạ thuỷ.

“Đến lượt mình!” Noãn Noãn một tý kinh nghiệm cũng không có, nhưng vẫn hưng phấn theo sau các cô.

Đây là lần đầu tiên lặn trong cuộc đời cô. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn để hét lên thất thanh, nhưng cô thật sự không ngờ, nếu không biết bơi thì tiếp xúc với nước lại khó khăn như thế.

Cô nơm nớp lo sợ bám chắc dây chão. Mấy cô bạn đều đã hô toáng lên một cách rất sung sướng vì được chứng kiến cảnh đẹp nơi đáy biển. Chỉ có cô còn đang nín thở tập trung tư tưởng kéo sợi dây chão, không dám có một hành động bất cẩn nào.

Đúng là nói thì dễ làm thì khó!

Vừa nãy có sợ hãi thì cô cũng phải nén xuống, nhưng bây giờ đang ở trong làn nước biển rồi, động cũng không dám, rất sợ mất thăng bằng rồi mình sẽ bị chìm ỉm.

“Noãn Noãn đừng sợ! Mày mặc phao cứu sinh, không chìm xuống được đâu. Gia Nghi đã nói rồi, chìm xuống được chắc chắn là kỳ tích, nói không chừng còn được đăng báo…”

Cô thì thào tự nói với chính mình, nhưng ánh mắt lại bất lực nhìn bóng dáng các bạn.

Ai tới giúp cô đây! Cô không thể cứ ngâm mình giữa biển thế này được!

“Thả lòng một chút, kéo sợ dây, hai chân tự nhiên sẽ đung đưa, giống như bước đi vậy.”

Có một nói dịu dàng, ấm áp vang bên tai Noãn Noãn. Cô quay lại, thấy một người con trai cũng đang đeo chiếc kính lặn giống mình.

Chiếc kính đen này che kín tới tận mũi, cô chỉ có thể nhìn thấy được mái tóc ngắn ướt sũng, bờ môi bạc, chiếc cằm cong, toàn thân anh tràn ngập một phong độ rất đàn ông.

“Cần tôi giúp em không?”

Trong lúc cô còn đang thất thần quan sát, anh đã lên tiếng.

Giọng nói của anh không có một chút gì uy hiếp, ngược lại còn mang theo một cảm giác gì đó rất lạ, khiến cho người nghe cảm thấy an tâm.

Noãn Noãn vội vã gật đầu.”Cần!”

Vừa rồi, hình như cô có chút hoảng hốt.

Nhưng hoảng hốt cái gì? Chính cô cũng không rõ.

“Cần anh giúp không?”

Trong lúc cô còn đang thất thần quan sát, anh đã lên tiếng.

Giọng nói của anh không có một chút gì uy hiếp, ngược lại còn mang theo một cảm giác gì đó rất lạ, khiến cho người nghe cảm thấy an tâm.

Noãn Noãn vội vã gật đầu.”Cần!”

Vừa rồi, hình như cô có chút hoảng hốt.

Nhưng hoảng hốt cái gì? Chính cô cũng không rõ.

“Nào!” Anh dễ dàng nâng người cô lên, cánh tay anh tựa như kìm sắt, tràn đầy năng lượng, “Hít sâu một hơi rồi nín thở, ngụp mặt xuống dưới nước biển. Khi nào muốn hô hấp tiếp thì lại ngoi đầu lên.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn dường như lại dậy sóng.

“Nhưng em sợ…”

“Yên tâm, anh không để em làm sao đâu.” Anh ta dịu dàng cười, cổ vũ cô: “Đừng sợ, có thể em sẽ uống phải vài ngụm nước biển nhưng anh bảo đảm chuyến đi lặn này sẽ rất thú vị, không đi lặn sẽ rất tiếc đấy.”

Anh quan loa nói vài câu mà lại như ma pháp, không biết dũng khí của cô ở đâu lại ùa về.

Đúng vậy, cùng lắm thì uống phải nước biển mà thôi, dù sao cũng có anh ấy bên cạnh, nhất định cô sẽ không sao.

Anh nói sẽ không để cô xảy ra chuyện, những lời này khiến lòng cô nảy sinh thứ cảm giác trước đây chưa bao giờ có, giống như cô đang được đôi cánh của anh bảo vệ vậy.

“Vậy em… lặn xuống đây…”

Nói xong, Noãn Noãn yên tâm nhìn anh một cái, sau đó mới làm theo lời anh, hít sâu một hơi, nín thở, nhanh chóng ngụp đầu xuống làn nước biển.

Cảnh như mơ!

Nhất định là đang mơ!

Thế giới dưới màn nước biển quả thật vô cùng đẹp!

Noãn Noãn hưng phấn trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên lặn của mình.

Hóa ra, ở gần những con cá bơi qua bơi lại thế này rất thú vị. Mặc dù đúng như anh nói, cô không cẩn thận uống phải vài ngụm nước biển, thế nhưng cô cho rằng nó rất đáng.

“Có muốn sang bên kia xem san hô không?”

Anh dịu dàng nhìn khuôn mặt cô vừa nhô lên khỏi màn nước biển. Dù bị nước biển tràn vào miệng có chút khó chịu, nhưng cô vẫn cực kỳ vui sướng.

Anh bất giác mỉm cười.

Cô đúng là cô gái đến từ thành thị!

Làn da của cô trắng nõn, vừa nhìn đã biết là rất ít khi phải ra nắng. Dáng vẻ vui sướng của cô cũng chứng minh rõ đây là lần đầu tiên cô ra biển.

“Có!” Bao nhiêu mừng rỡ thể hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của Noãn Noãn.

“Được, chúng ta cùng qua đó.” Anh dặn dò, “Phải chú ý chân, san hô ở chỗ này khá dài, đầu rất nhọn, giẫm phải sẽ bị thương.”

Anh mang cô chậm rãi tiến về phía khu san hô.

Dưới sự giúp đỡ của anh, cô đã được nhìn thấy san hô dưới đáy biển, những đàn cá an nhàn bơi xung quang dặm san hô xinh đẹp.

“Em tự mình lặn tiếp được chứ?” Anh lại căn dặn cô, “Nhớ kỹ, lúc nào muốn di chuyển thì cứ bước đi như bình thường, đạp hai chân tự nhiên là được.”

“Anh phải đi rồi sao?” Noãn Noãn luống cuống. Cô hoàn toàn không phải cố tình tỏ ra như vậy, ánh mắt đã cho thấy rõ sự hốt hoảng của cô. “Anh đừng đi vội, em không dám ở trong nước một mình…”

Mặc dù anh là một người xa lạ nhưng không hiểu sao có anh ở bên cô lại có cảm giác rất an toàn.

Cao Thành chợt rung động. Giọng nói của cô rất giống Y Thanh, khiến sợi dây đàn ký ức của anh chợt rung lên.

“Được. Anh không đi, em đừng căng thẳng quá.” Anh trấn an cô, ánh mắt vẫn dịu dàng, tự vùi mình trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

“Cảm ơn anh.”

Noãn Noãn tươi cười rạng rỡ, yên tâm mò mẫm trong lòng biển, chơi vui đến quên cả trời đất. Tất cả đều là vì có anh ở bên cạnh.

~~~~ ~~~~

“Noãn Noãn! Cậu ở đâu rồi?”

Nghe thấy tiếng Lý Dung gọi, Noãn Noãn vội vã vung tay lên: “Mình ở đây!”

“Lên thôi! Chúng mình đi chơi khinh khí cầu.”

“Ừ.” Noãn Noãn có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi nơi này.

“Bạn em tìm em à, anh đưa em lên.” Anh nhìn vẻ lưu luyến không đành của cô, kỳ quái hơn là, chính anh cũng cảm thấy như vậy.

Hai người lên khỏi khu lặn rồi, các bạn trong nhóm Lục mộng cũng đã có mặt đầy đủ.

Noãn Noãn tháo chiếc kính lặn ra, Cao Thành cũng tháo kính. Anh cao hơn cô một cái đầu, hai người không hẹn mà cùng dừng ánh mắt trên người đối phương.

Anh chăm chú quan sát khuôn mặt thanh lệ như tranh của cô, hàng mi dài cong vút khẽ chớp động, chiếc mũi thẳng, đôi mắt trong trẻo tinh khôi.

Cô còn xinh đẹp hơn cả Y Thanh, cũng trẻ hơn Y Thanh, nhưng hai người lại có điểm chung là đều rất dịu dàng, khiến anh không ngừng bị thu hút.

Cô tựa như một đóa sen trắng thanh thuần.

Dưới ánh mắt chăm chú của Cao Thành, Noãn Noãn bỗng ửng đỏ mặt.

“Vừa rồi cảm ơn anh.”

Khuôn mặt anh góc cạnh khỏe khoắn, vóc dáng cao gầy. Tuy rằng cơ thể không mập nhưng dưới lớp áo lặn bó sát người lại lộ ra cánh tay và đôi chân săn chắc, làn da rám nắng tráng kiện.

Vừa rồi cô cố gắng tưởng tượng ra tướng mạo của anh nhưng không ngờ anh lại đẹp trai, phong độ đến thế, lại còn mang một nét gì đó rất “kiên cường”.

Đôi mắt anh thâm túy không gì sánh được, cô dường như có thể nhìn thấy rất nhiều câu chuyện trong đó. Mặc dù chỉ ở bên cạnh anh một thời gian ít ỏi nhưng cô có thể cảm nhận được anh là một người đàn ông dịu dàng.

“Đừng khách sáo.” Cao Thành nhận ra mình nhìn cô gái trước mặt quá lâu, anh giơ tay chỉ lên những khinh khí cầu bay trên vùng trời trong xanh.

“Em đi chơi khinh khí cầu cùng bạn đi. Nhớ lúc lên không trung rồi đừng có nhắm mắt đấy, phải mở mắt để còn ngắm nhìn biển xanh dưới này.”

Nói xong, anh xoay người, lại nhảy xuống khu lặn.

Noãn Noãn thoáng chốc cảm thấy mất mát, nhìn theo bóng dáng anh lặng lẽ biến mất.

Anh đi giúp người khác sao?

Giống như vừa rồi anh giúp cô sao?

“Này gì thế? Vừa rồi là ai thế? Anh ta bắt chuyện với cậu hả?” Chu Gia Nghi tò mò chạy đến bên cạnh Noãn Noãn, “Gặp được nhân duyên phải không?”

“Cậu đừng có nói nhảm.” Noãn Noãn nóng bừng mặt, ngộ nhỡ anh nghe thấy thì biết làm thế nào.

Trong lòng cô thầm trả lời lại Gia Nghi, coi như là bắt chuyện đi, dù sao cũng là cô sống chết không để người ta đi.

“Có người bắt chuyện làm quen cũng đâu kỳ lạ chứ.” Lý Dung nói: “Noãn Noãn vốn là cô công chúa nhỏ trong “lục mộng” của chúng ta cơ mà. Những cô gái Cự Giải tính tình cực kỳ ấm áp, vừa đơn thuần lại vừa hiểu lòng người. Đương nhiên là ai vừa gặp cũng đều thích rồi.”

“Còn cậu thì sao? Nữ vương Sư Tử?” Chu Gia Nghi không sợ chết trêu chọc lại Lý Dung, “Cậu mang khí chất kiêu ngạo của hoàng tộc đúng không, tất cả đám con trai có ý với cậu đều sợ mà chùn bước phải không?”

“Còn cậu thì là một tomboy Bạch Dương nóng tính chính hiệu, cần phải từ từ kiểm điểm lại bản thân nghe chưa?” Lý Dung lườm Gia Nghi một cái ác liệt, “Cậu chắc là cũng ý thức được không có lấy một tên con trai nào dám thích cậu đúng không?”

Chu Gia Nghi khó chịu cau mũi.”Mình mới không thèm mấy tên con trai thối đó có ý với mình.”

Lý Dung cười ha ha.”Chờ tới ngày cậu biến thàn bà cô già rồi sẽ không nói như vậy nữa đâu. Lúc ấy cậu lại chẳng mong mấy tên con trai thối ấy có ý với mình lắm ấy chứ!”

Trong lúc các cô tranh cãi vừa, chiếc thuyền nhỏ đã rời xa khu lặn rồi.

Ánh mắt Noãn Noãn không biết vô tình hay hữu ý vẫn còn dừng lại ở nơi đó, trong lòng dường như vẫn chưa hết dư âm.

Cô còn có cơ hội gặp lại anh hay không?

Ánh mắt Noãn Noãn không biết vô tình hay hữu ý vẫn còn dừng lại ở nơi đó, trong lòng dường như vẫn chưa hết dư âm.

Không biết anh tên gọi là gì? Anh là người ở đây là hay cũng là du khách?

Cô còn có cơ hội được gặp lại anh hay không?

Buổi tối, Noãn Noãn và bạn bè nghỉ tại một căn chòi gỗ tắm rửa, tâm tình ai nấy đều rất hào hứng chuẩn bị đi tham gia lửa trại buổi tối.

Hành trình hai ngày của các cô sẽ hoàn toàn ở trên đảo Cát Bối, ngày thứ ba mới tới bán đảo Mã Công ở Bành Hồ, rồi xế chiều sẽ quay về Đài Bắc.

Hai đêm này, các cô ở trong khu nhà gỗ Tinh Quang Sơn Trang.

Từ những căn nhà gỗ có những mái hiên lớn nhiều màu sắc đến bãi biển, đi bộ chỉ mất chừng năm phút đồng hồ. Ban đêm chỉ cần mở cửa sổ là có thể nghe thấy tiếng sóng xô bờ.

Đêm lửa trại là một trong những hoạt động của Tinh Quang Sơn Trang, du khách thuê phòng ở Tinh Quang Sơn Trang đền có thể tham gia miễn phí. Ngoài ca hát ra, còn có tiệc BBQ ngoài trời, hoạt động sẽ kéo dài cho tới mười hai giờ đêm, thỏa mãn thói quen cuộc sống về đêm của du khách Đài Loan.

“Thật là sung sướng!”

Chu Gia Nghi hét lên thỏa thích, bóc từng con tôm nướng bỏ vào đầy bụng, vỏ tôm đã chất thành ngọn núi trước mặt.

Năm người các cô vây kín một cái bàn, vừa uống bia, vừa ăn hải sản nướng. Không có người lớn quản thúc thật là điều tốt đẹp nhất thế giới, hai chữ thỏa mãn viết rõ trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của các cô.

“Đây là lần đầu tiên trong đời mình uống bia.” Hà Tư Nhàn nhấp môi một chút, lè lưỡi, “Nhưng mình cảm thấy mấy thứ rượu bia này chẳng có gì ngon cả. Mình muốn uống nước ngọt có ga cơ.”

“Đừng có thiếu chí khí như vậy có được không hả?” Chu Gia Nghi lườm Hà Tư Nhàn một cái.

Thật là ngốc hết thuốc chữa, ba ngày sau về nhà, dưới ánh mắt của bô mẹ còn sợ không được uống nước ngọt ư?

“Thiếu chí khí?” Hà Tư Nhàn mờ mịt sửng sốt.

Uống nước ngọt thì làm sao mà gọi là thiếu chí khí?

“Tiểu Nhàn, đừng để ý tới lời Gia Nghi, mình cũng muốn uống nước ngọt, mang giúp mình chai Sprite kia ra đây.” Đới Nhã Vũ mỉm cười huých nhẹ tay vào người bên cạnh, “Noãn Noãn, cậu có muốn uống nước ngọt không?”

Noãn Noãn cười, nụ cười rất đáng yêu dịu dàng.

“Mình cùng Gia Nghi và Lý Dung uống bia.”

~~~ ~~~

Tối nay đẹp quá.

Cô mong muốn thời gian mãi mãi dừng lại tại thời khắc này, chị em các cô cùng nhau ngắm sao, nói chuyện trên trời dưới đất, không phải đi ngủ sớm, cũng không bị dì Mạn nhắc nhở.

Đới Nhã Vũ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng ửng hồng của Noãn Noãn bằng ánh mắt đăm chiêu. Noãn Noãn dường như hơi khác ngày thường, cô ấy đang khẽ ngâm nga lời một ca khúc, dường như vô cùng hạnh phúc. Cô ấy cũng thật đáng thương, bình thường cô bị cô chú ở nhà cấm đoán nhiều thứ quá. Có lúc, Đới Nhã Vũ cảm thấy mình rất may mắn, có một gia đình vẹn nguyên hạnh phúc. Cảm giác này cô chỉ có sau khi quen biết Noãn Noãn.

Bố mẹ Noãn Noãn đã rời xa cô ấy từ khi cô ấy còn rất nhỏ. Bố thì đi Mỹ, mẹ là một họa sĩ tự do, phiêu bạt nay đây mai đó.

Noãn Noãn được cô ruột nuôi nấng, cũng chính là hiệu trưởng ai nấy gặp cũng đều kính sợ của trường Mạn Nhã. Nhiều năm nay, trong lòng cô ấy dù có tâm sự cũng không thể chia sẽ với ai.

Cho nên, Đới Nhã Vũ hoàn toàn có thể hiểu được sự phóng túng tạm thời đêm nay của Noãn Noãn. Mấy hôm nữa trở về Đài Bắc, Noãn Noãn sẽ lại phải tiếp tục cái cuộc sống quy củ của mình ở nhà dì Mạn. Đối với một thiếu nữ mười bảy tuổi mà nói, điều này đòi hỏi một sự chịu đựng vô cùng lớn.

~~~~

“Các vị khách quý của Tinh Quang Sơn Trang, chúng ta hãy cùng nổ một tràng pháo tay nhiệt liệt đón chào tiết mục đầu tiên đêm nay, tiết mục do anh Cao Thành vừa đàn vừa hát “Con đường cô đơn” (link mp)

Noãn Noãn và mọi người vô thức vỗ tay, cho tới khi cô nhìn thấy bóng dáng đang ôm cây ghi-ta kia đi ra vị trí trung tâm, ngồi xuống, cô mới mở tròn mắt.

Là anh ấy… Là người con trai đã giúp cô ở khu lặn chiều nay…

Cô hít một hơi thật sâu, cả khuôn mặt tỏa ra ánh hào quang rạng rỡ, nháy mắt, tim cô đập nhanh hẳn lên.

Như vậy có gọi là có duyên không?

Cô đúng là rất muốn gặp lại anh, nhưng mà nhanh như vậy… Cô không ngờ lại nhanh như vậy đã được gặp lại anh.

Giai điệu ngọt ngào êm đềm vang ra từ những ngón tay của anh lướt trên dây đàn. Sau khúc nhạc dạo đầu, anh bắt đầu cất tiếng hát.

Đã hẹn ước sẽ cùng em lưu lạc

Tôi thất hứa một mình lang thang

Khung cảnh ngoài ô cửa sổ không ngừng biến đổi

Nhắc nhở tôi là kẻ phản bội

Đã hẹn ước sẽ không để em rơi lệ

Tôi u mê không biết phân phải trái

Một mình bước đi trên con đường tuyết rơi

Nắm không vững một ly cà phê ấm

New York, Dallas, Los Angeles,

Mỗi con đường cô đơn đều đang rơi tuyết

Hoài niệm đợi chờ giấc mộng đã qua

Trên con đường cô đơn đều là đau đớn

Sunrise, Moonshake, Heartbreaker

Mỗi con đường cô đơn đều đang rơi tuyết

Khói thuốc bay trên tay, tình cảm lạnh nhạt

Con đường cô đơn biết nơi đâu là tận cùng?

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio