Nhất Kiến Chung Tình

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thì ra là thế.

Tỷ tỷ này tự cho là che dấu rất khá, nhưng vẫn lơ đãng thoát ra sự đau lòng.

Phúc Phúc mấy ngày nay vẫn luôn u sầu.

Lúc trước khi tỷ tỷ trở về, ngoài trừ vì vui mừng mà vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn, rối rít cảm tạ người đã cứu giúp nàng thì thỉnh thoảng cũng phát ra sự kỳ lạ nhưng trong lúc hỗn loạn nàng cũng không đế ý đến.

Mục Khuynh Tâm vẫn tự nhủ mình đừng qua đa tâm, nhưng đến lúc này nàng cũng đã hiểu hết mọi chuyện, thì ra…thì ra chuyện là như vậy.

Mang thai.

Nàng mất tích ba năm, chẳng những mất đi trí nhớ mà còn mang thai.

Kết quả này đối với một số người thì đúng là sét đánh ngang tai.

Một hoàng hoa khuê nữ băng thanh ngọc khiết, đột nhiên mất tích ba năm, vất vả lắm mới quay về nhà thì trong bụng lại có thêm một sinh mạng mới.

Bở vì đương sự hoàn toàn mất trí nhớ, hồn nhiên không biết trong ba năm qua đã xảy ra chuyện gì, cho nên những người khác cũng chỉ có thể suy nghĩ và tưởng tượng.

Mà có nhiều chuyện không thể dùng trí tưởng tượng là giải quyết được, huống chi còn là chuyện liên quan tới trinh tiết và trong sạch của nữ tử.

Nếu suy nghĩ theo phương hướng tốt thì Khuynh Tâm sau khi rơi xuống sơn cốc được một cao nhân lánh đời cứu giúp, chăm sóc cho nàng, hai người lưỡng tình tương duyệt nên tự định chung thân. Nhưng giả thuyết này, tỷ tỷ nàng lại là người đầu tiên phản đối.

Đạo lý thập phần đơn giản, bởi vì nàng biết cá tính của muội muội mình, trừ phi tình huống không cho phép nếu không sau khi tỉnh lại nhất định sẽ báo tin bình an với gia đình chứ không đến mức ba năm bặt vô âm tín.

Cho nên, sự tình chỉ có thể suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, sau khi rơi xuống sơn cốc, gặp phải ác nhân, hắn mê đắm mỹ mạo của nàng, cưỡng bức nàng mà nàng phải vất vả lắm mới tìm được cơ hội trốn thoát.

Nghĩ đi nghĩ lại thì giả thuyết này có vẻ thuyết phục hơn.

Cuối cùng tất cả những người quan tâm đến việc này cùng có chung suy nghĩ, vì tương lai của nàng, mặc kệ ba năm kia đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất là không nên truy cứu.

Chẳng những không truy cứu chân tướng sự việc, bọn họ thậm chí còn tình nguyện việc muội muội vĩnh viễn không nhớ lại những chuyện đã qua, cho nên tất cả cùng tạo ra một cảnh thanh bình giả tạo, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mỗi người đều đang trốn tránh sự thật,nhưng vẫn đến lúc phải đối mặt với sự thật, dù sao cái bụng của nàng sẽ càng ngày càng lớn, thời gian không dừng lại, chuyện cũng không thể giấu được.

Nhưng……

Tỷ phu tỏ vẻ hắn với cô em vợ cũng không quá thân thiết cho nên không có cách nào thảo luận đề tài này.

Tiểu tẩu tử cũng hai mắt rưng rưng lệ , biểu tình thật đáng thương nói nàng cũng không có biện pháp, chỉ cần nghĩ đến những chuyện bi thảm kia thì nàng lại không thể nào mở miệng được. Biểu tình của nàng lúc đó giống như nếu cứng rắn bắt buộc nàng thì nàng sẽ khóc trước muội muội.

Lẽ ra thì nha hoàn bên cạnh Khuynh Tâm cũng là một lựa chọn tốt.

Nhưng chưa gì Phúc Phúc đã quỳ xuống, bi thiết cầu xin, nói một hạ nhân như nàng không đủ tư cách để bàn luận việc của chủ tử.

Ai cũng nói mình không thích hợp, Lãnh Chi Thương còn chưa có cơ hội lên tiếng thì đã nghe huynh trưởng sinh đôi nhà mình cũng chính là tỷ phu kiệm lời của đương sự nói “ ngươi là bằng hữu của nàng”

Ngay lập tức thân tỷ tỷ của đương sự cũng nước mắt dài nước mắt ngắn lên tiếng “ Thương đệ, muội muội ta từ nhỏ không có nhiều bằng hữu, nhất là một người có thể chia sẻ tâm sự như ngươi, ngươi đối với nàng vừa là huynh vừa là bằng hữu, là người rất quan trọng”

Nha hoàn Phúc Phúc còn bổ sung “ tiểu thư đúng là rất tín nhiệm Thương thiếu gia”

Cả một đám hùa vào, Lãnh Chi Thương làm sao đấu lại?

Cho nên hắn đành nhận mệnh, trước tiên xử lý việc chỗ ở cho nàng, sau đó mới tìm thời gian thích hợp mà nói chuyện với đương sự. Nhưng mà tới lúc mấu chốt thì Lãnh Chi Thương lại cảm thấy chần chờ.

Dù sao việc này cũng liên quan tới sự trong sạch của nữ tử, danh tiết là điều quan trọng nhất của nữ nhân, người có tính cách yếu đuối đột nhiên phát hiện trong bụng mình vô cớ có thêm một sinh mệnh thì e là nước mắt đầm đìa, đi tìm cái chết…

Mà chuyện liên quan tới sinh mạng thì là chuyện lớn a…

Cuối cùng hắn quyết định, xem Khuynh Tâm không phải là nữ nhân bình thường, có vậy mới dễ nói chuyện.

Mà quả thật Mục Khuynh Tâm không phải là một nữ tử bình thường.

Tin tức mang thai chỉ làm nàng trầm mặc khoảng nửa canh giờ, sau đó thì gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, từ tốn đưa ra chỉ thị.

Nàng muốn như vậy……

Sau đó lại là nàng muốn thế kia……

Cũng bởi là ý của nàng cho nên hắn chỉ có thể hỗ trợ mà không được ý kiến gì.

Cứ vậy, trong thời gian ngắn, Mục Khuynh Tâm lưu loát đưa ra một loạt chỉ thị làm cho người ta khó hiểu, sau đó thì tiêu sái đi tới địa phương khác….

Nghe tiếng học bài, tiếng tranh cãi vang lên làm Mục Khuynh Tâm rốt cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Ban đầu là nhất thời hứng khởi nên muốn ra ngoài đi dạo, tìm hiểu dân phong văn hóa kỳ lạ của Miêu tộc. Đúng vậy, là Miêu tộc.

Sau khi nàng tiêu hóa xong tin tức mình mang thai thì đã nhanh chóng sắp đặt kế hoạch cho mình, nhất quyết từ chối sự sắp đặt của Lãnh Chi Thương mà lựa chọn Miêu tộc của hảo bằng hữu Miêu Nhân Hoàng làm nơi dưỡng thai sinh con.

Vì sự kiên trì của nàng, lại thêm có Lãnh Chi Thương hỗ trợ nên hai ngày trước nàng cùng nha hoàn thiếp thân đã đến đây, cũng bắt đầu làm quen với cuộc sống mới, không ngờ hôm nay ra ngoài tản bộ lại gặp nhiều chuyện thú vị như vậy.

Ở Miêu trại, chuyện gì cũng rất mới lạ, đột nhiên trên đường vang lên tiếng đọc bài lanh lảnh làm nàng cảm thấy thực ngoài ý muốn.

“Có lẽ là phu tử mà Y Mã nói” nha hoàn Phúc Phúc cực kỳ có trách nhiệm mà vội bẩm báo những tin tức nàng tìm hiểu được “ hôm qua ta đã nghe nàng nhắc tới, cách đây vài ngày có một thư sinh người Hán cùng nữ nhi bị lạc đường trong núi, may có người trong tộc cứu về đây, Miêu cô nương nghe nói bọn họ muốn tìm một nơi ẩn cư liền cảm động mà cho hắn ở lại nơi này, đổi lại hắn dạy cho mấy đứa nhỏ trong tộc kinh thư của người Hán”

Khi chủ tới Mục Khuynh Tâm vừa tới, Miêu Nhân Hoàng thân là tộc trưởng đã bố trí vài tiểu cô nương đến hầu hạ nàng, Y Mã là trưởng nhóm, không chỉ vì nàng tay chân linh hoạt khéo léo mà còn vì nàng biết một ít Hán ngữ cơ bản, có thể làm phiên dịch cũng có thể giải thích cho chủ tớ Mục Khuynh Tâm các phong tục tập quán của Miêu tộc, làm cho hai người nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.

“Xem ra ngươi và Y Mã có rất nhiều chuyện để tám với nhau a” Mục Khuynh Tâm bật cười, nhớ lại hình ảnh của hai nàng cứ tới tối là chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.

“Y Mã chưa từng rời khỏi Miêu tộc, rất tò mò cuộc sống của người Hán chúng ta, nên hay hỏi ta nhiều chuyện mà ta cũng cảm thấy rất hiếu kì với cuộc sống của Bạc Di Oa tộc, cho nên…cho nên khi rảnh rồi sẽ tâm sự với nhau…” Phúc Phúc có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích “ nhưng mà chúng ta cũng không có lười biếng a, đều làm hết những chuyện thuộc bổn phận của mình”

“Ta biết.” Tuyệt thế tiểu mỹ nhân mỉm cười nói:“Ở trong hoàn cảnh mới, có thêm bạn là chuyện tốt…”

Ánh mắt xinh đẹp nhịn không được mà nhìn về dãy núi ở phía xa xa, khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử lộ ra vẻ đăm chiêu, nhẹ giọng nói “ nếu không phải vì ta, ngươi không cần phải lưu lạc đến chỗ bộ tộc thiểu số xa xôi này”

“Tiểu thư trăm ngàn lần đừng nói như vậy.” Phúc Phúc lắc đầu, vội vàng nói “ Phúc Phúc là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư ở đâu, Phúc Phúc sẽ theo đến đó”

“Cũng do ta tùy hứng” Mục Khuynh Tâm thực ra cũng có thể có lựa chọn khác “ nếu ta lựa chọn bỏ đi đứa nhỏ này thì có lẽ mọi người đều thoải mái hơn”

“Tiểu thư sẽ không làm như vậy .” Phúc Phúc thông minh đột xuất “ từ đầu đại tiểu thư đã biết tiểu thư sẽ không chọn lựa như vậy, sẽ không bỏ đi đứa nhỏ”

“Đúng vậy, về chuyện này tỷ tỷ thực hiểu ta” Khuynh Tâm cũng thừa nhận.

Dù chuyện mang thai đối với nàng thực mơ hồ cũng đầy nghi vấn nhưng nếu đứa nhỏ đã có trong bụng nàng, như vậy nàng cũng sẽ không từ bỏ nó.

“Đứa nhỏ là vô tội , huống chi cha mẹ chỉ có ta và tỷ tỷ là con, may mắn đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, có thể kế thừa huyết mạch của Mục gia ta” đối với đứa con trong bụng, Mục Khuynh Tâm đã suy nghĩ rất nhiều chứ khôn phải là tâm huyết nhất thời dâng trào.

“Trừ bỏ đại tiểu thư, Thương thiếu gia cũng rất hiểu tiểu thư” vốn vẫn giữ kín trước giờ, lúc này Phúc Phúc cũng không ngại mà thổ lộ “ ban đầu đại tiểu thư muốn đưa tiểu thư đến Uyên Phong cốc, nhưng Thương thiếu gia đã nói nhất định không có khả năng, còn mất một phen giải thích lý do và nguyên nhân mới thuyết phục được đại tiểu thư”

Tưởng tượng hình ảnh Lãnh Chi Thương vì nàng mà ra sức thuyết phục tỷ tỷ, Mục Khuynh Tâm khẽ cười nói “ Thương ca ca thật là yêu thương ta, biết ta nhất định sẽ không đi theo tỷ tỷ và tỷ phu về Uyên Phong cốc”

Lý do rất đơn giản, nàng không thích làm phiền người khác.

Từ lúc có trí nhớ, nàng không biết mình có phải là quá tự tin hay không nhưng thực sự đều là nàng chiếu cố cho tỷ tỷ, từ sau khi song thân qua đời, nàng vừa quản lý sản nghiệp của Mục gia trong cả nước vừa chiếu cố mọi chuyện lới nhỏ trong nhà.

Cho nên, Mục Khuynh Tâm thực sự nghĩ không có việc gì nàng không làm được, chuyện gì cũng có cách giải quyết.

Tuy nhiên, liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cần chút thời gian và không gian để lắng đọng, suy nghĩ. Về chuyện mất trí nhớ và mang thai, tuy ngoài mặt nàng tỏ ra bình tĩnh, là vì nàng không muốn mọi người biết được cảm xúc của mình, điều đó không có nghĩa là trong lòng nàng không có gợn sóng.

Nếu thực sự đến chỗ của tỷ tỷ và tỷ phu, để cho bọn họ quan tâm, thậm chí còn biểu lộ sự đồng tình và lo lắng thì nàng không biết mình có thể lắng đọng bản thân để suy nghĩ hay không, cho nên nhất định là không có khả năng đến Uyên Phong cốc dưỡng thai.

“Kỳ thật ngẫm lại, Thương thiếu gia thực sự là người tốt” Phúc Phúc biết những lời này đã vượt quá bổn phận nhưng vẫn cố gắng biểu đạt ý kiến “ chẳng những điều kiện hay xuất thân đều tốt mà đối với tiểu thư cũng rất tốt, sau khi biết tiểu thư vì rơi xuống sơn cốc mà mất trí nhớ thì lập tức buộc, ách…không phải, là mời, hắn lập tức mời ngự y đã cáo lão hồi hương đến xem bịnh cho tiểu thư”

“Ân.” Mục Khuynh Tâm biết trải qua tai nạn lần này đã làm bạn bè và người thân lo lắng cho nàng nhiều, nên trong lòng rất cảm kích.

“Thương thiếu gia chẳng những là chiếu cố, còn rất hiểu tiểu thư cũng thực thân thiết với người”

“Cho nên?” Biết rõ Phúc Phúc muốn nói cái gì, Mục Khuynh Tâm cố ý hỏi.

“Cái kia…… Nếu như thân thiết như vậy, tiểu thư có thể suy nghĩ một chút, chẳng phải là lớn lên thì nam lấy vợ nữ gả chồng…” bị đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm, Phúc Phúc không tự giác mà nhỏ giọng lại, cho đến khi tắt hẳn.

Thực ra đây là nguyên nhân chính mà Mục Khuynh Tâm kiên trì đến tận nơi xa xôi này để dưỡng thai.

Ngoài trừ xa xôi, người Miêu tộc tính tình chất phác lương thiện, đối với việc nàng mang thai, chỉ thuận miệng nói “ vận mệnh trêu chọc, vừa có được đứa nhỏ thì phu quân đã rời bỏ nhân gian, nên nàng muốn tìm một nơi để an dưỡng và tránh sự đau lòng”, quan trọng hơn là Bạc Di Oa tộc vẫn còn theo chế độ mẫu hệ, nên rất tôn trọng những phụ nữ đang mang thai.

Ngoài ra, tộc nhân đối xử tốt với nàng còn vì bọn họ theo chế độ mẫu hệ, không giống như người Hán coi chồng là trời hay là nữ nhân thì không thể không lấy chồng…cho nên đối với việc nàng mất đi trượng phu cũng không ghét bỏ hay hối thúc nàng lấy chồng khác.

Lúc đầu kiên trì tới Miêu tộc là vì nghĩ tới nhiều năm trước đã từng hứa hẹn với Miêu Nhân Hoàng, nếu có cơ hội sẽ đến thăm nàng, trải nghiệm cuộc sống nhưng nguyên nhân thực sự chính là vì…Nàng không muốn vì thúc ép bản thân tìm kiếm đối tượng mà làm cho cuộc sống của mình bị bó buộc.

“Tiểu thư đừng buồn” thấy chủ tử im lặng, Phúc Phúc vội vàng nhận sai “ là Phúc Phúc không tốt, không nên nói những lời này”

“Không có việc gì.” Mục Khuynh Tâm nhẹ giọng nói “ ta biết ngươi không có ác ý, chỉ là không muốn phù sa chảy ra ruộng ngoài”

Phúc Phúc ra sức gật đầu

“Lời này ta chỉ nói một lần.” Mục Khuynh Tâm nói “ đừng nói là ta hoàn toàn không có ý gì mà trong lòng Thương ca ca cũng đã có người khác, ta và hắn, ngoại trừ tình cảm huynh muội thì không có khả năng nào khác, như vậy ngươi đã hiểu chưa?”

Phúc Phúc lại ra sức gật đầu

Thấy nha hoàn khẩn trương, Mục Khuynh Tâm đang muốn trấn an nàng thì…

“Nương –”

Tiếng gọi thê lương nghe như tiếng khóc truyền tới làm Mục Khuynh Tâm bàng hoàng, còn chưa nhìn rõ tình huống đã thấy một thân ảnh tròn tròn lao thẳng về phía nàng

“Không được!” Phúc Phúc nhanh tay lẹ mắt ôm quả cầu thịt kia lại

“Nương! Nương!” Bị ngăn lại làm quả cầu thịt càng la to hơn, hai chân ngắn ngủn ra sức giãy dụa, cố gắng rời khỏi tay nàng.

Đứa nhỏ này giãy dụa quá lợi hại, làm cho Phúc Phúc suýt chút nữa là không khống chế được hắn.

“Tiểu bằng hữu, ngươi nhìn cho rõ nha, ta không phải là nương của ngươi nha” vì mang thai cho nên nhìn thấy tiểu oa nhi, Mục Khuynh Tâm không tự giác mà mềm lòng.

Oa nhi nho nhỏ nghe vậy dừng giãy dụa, cái miệng nho nhỏ chu lên rồi khóc lớn “ không chịu nhận Chi nhi, nương không chịu nhận Chi nhi”

Tiếng khóc kinh thiên động địa kia đã làm mọi người chú ý, có mấy người đã chạy tới tìm hiểu tình hình, không lâu sau tiếng giảng bài trong phòng cùng dừng lại, tiếp theo là thanh âm kinh hô “ Chi nhi, sao lại khóc?”

Nhìn thấy thư sinh kia thì chủ tớ Mục Khuynh Tâm choáng váng

Mà thư sinh kia nhìn thấy chủ tớ Mục Khuynh Tâm cũng suýt hôn mê.

Làm sao có thể?

Sao lại là hắn?

Sao lại là nàng?

Lại nói ở Khánh huyện, nếu không bàn tới gia gản kếc xù tự hoa lâu trải dài khắp nước của Mục gia thì người nổi tiếng nhất chính là Diêu Thuấn Bình.

Nổi danh không phải vì diện mạo như Phan An, Tống Ngọc tái thế cũng không phải vì tài văn chương như nước chảy mây trôi, năm tám tuổi đã lấy được tư cách sinh đồ, trở thành người đỗ tú tài nhỏ tuổi nhất.

Xui xẻo!

Chỉ có thể nói là vận mệnh trêu ngươi mới làm cho Diêu Thuấn Bình trở thành nhân vật truyền kỳ nổi tiếng nhất Khánh huyện.

Trong khi người khác còn chật vật dùi mài kinh sử, Diêu Thuấn Bình đã thẳng tiến tới tư cách sinh đồ, hơn nữa việc thi đậu tú tái từ năm tám tuổi thì ai ai cũng nghĩ đường công danh của hắn nhất định sẽ rộng mở thênh thang.

Ai ngờ…

Lần đầu tiên đi thi khoa cử, vừa mới ra khỏi cửa đã bị té ngựa làm gãy chân, coi như vô duyên với tư cách cử nhân.

Ba năm sau, vì trời thu mát mẻ mà tiểu tú tài bị nhiễm phong hàn, bịnh tình trầm trọng, đến ngày thi cũng không thể ra khỏi cửa, lại thêm một lần nữa vô duyên với tư cách cử nhân.

Lại thêm ba năm, mĩ thiếu niên tú tài lúc này hoàn toàn khỏe mạnh, thuận lợi tới trường thi, ai ngờ vừa bước vào bên trong thì bị đau bụng, không thể rời nhà vệ sinh, tư cách cử nhân lại vỗ cánh bay đi.

Chờ thêm ba năm nữa, Diêu tú tài thân thể khỏe mạnh, chú ý việc ăn uống, cỡi ngựa cũng rất cẩn thận nên bình an đến được trường thi, không dè vừa bước vào trong thì tấm bảng trên cửa rơi xuống, tú tài ta theo trực giác ra tay đỡ lấy, kết quả cánh tay bị gãy, không thể cầm bút.

Kết quả này làm ai nghe thấy cũng há hốc mồm, nhưng vận mệnh chưa chịu buông tha.

Chờ đợi thêm ba năm, đến mùa xuân, triều đình lại mở khoa thi, ai cũng nghĩ Diêu tú tài có thể thuận lợi ứng thí, tìm lấy công danh đã bị muộn nhiều năm. Kết quả là dịch bịnh bùng nổ, triều đình vì ngăn chặn dịch bịnh phát sinh cho nên tuyên bố bãi bỏ khoa thi. Nghe nói có nhiều đổ phường vì chuyện này mà sạt nghiệp.

Lại thêm ba năm, mọi người lại đoán xem Diêu công tử như trích tiên kia rốt cuộc có thuận lợi tham gia hết khoa thi hay không?

Lúc này, các đổ phường chuyên nghiệp cũng vào cuộc, người ta đoán già đoán non, ngăn ngừa tất cả các khả năng ngăn cản Diêu thiếu gia đi thi. Nhưng trời già trêu ngươi, khách sạn nơi Diêu thiếu gia nghỉ chân bị cháy, thư sinh như trích tiên ấy bị hỏa hoạn làm cho bị thương, không thể tham gia khoa thi.

Diêu Thuấn Bình, chính là một người như vậy, một nhân vật truyền kỳ của Khánh chủ sự, nàng phải đứng ra bồi tội nên có từng gặp hắn một lần.

Trong trí nhớ, hắn bị người ta đánh choáng váng rồi nhét xuống dưới sàng, sau nhờ hỏa hoạn mà tỉnh lại, vì muốn cứu Miêu Nhân Hoàng cũng bị vây trong đám cháy như mình mà ngọc thư sinh trong truyền thuyết nhìn có chút chật vật.

Áo bào nguyệt sắc nhiễm khói đen, tóc tai tán loạn, nói chuyện …ách, không phải, phải nói là người nhã nhặn, bụng đầy thi thư nên nói chuyện cũng rất đặc biệt.

Còn về tướng mạo, dù hắn được đồn đãi là thanh dật ôn nhã nhưng trong mắt của đệ nhất mỹ nhân của giới tự hoa Mục Khuynh Tâm mà nói, không có ấn tượng gì quá lớn.

Nàng chỉ đơn thuần là bày tỏ sự áy náy vì để ra hỏa hoạn, thuận tiện chúc hắn sớm đề tên lên bảng vàng, công thành danh toại, chỉ vậy thôi…

Mục Khuynh Tâm không nghĩ sẽ có dịp gặp lại hắn.

Nàng càng không nghĩ tới lại gặp lại hắn ở nơi rừng núi hẻo lánh này, trong khi nàng đang muốn che giấu hành tung của mình.

“Nương! Nương!”

Tiếng khóc kêu bi thiết đã phá tan bầu không khí quỷ dị, nữ oa nhi bị Phúc Phúc ôm chặt khóc la không ngừng, hai cánh tay ngắn ngủn, mập mạp chìa tay về phía Mục Khuynh Tâm đòi ôm, nhưng đã bị Diêu Thuấn Bình ngăn lại.

“Chi nhi, đó không phải là nương nha” một thân bố y cũng không làm mất đi vẻ nho nhã, ôn nhuận như ngọc của Diêu Thuấn Bình.

Tiểu oa nhi vẫn ôm lấy cổ phụ thân, khóc lóc không ngừng.

“Thật xin lỗi, oa nhi này vừa mất đi mẫu thân, tưởng nhớ nương cho nên nhìn lầm Mục nhị tiểu thư, mong rằng Mục nhị tiểu thư sẽ thứ lỗi cho” vừa vỗ về con, Diêu Thuấn Bình vừa nói lời xin lỗi.

“Đứa nhỏ vừa mất đi người thân nhất, khó tránh khỏi đau lòng, đừng để ý” áp lực ban đầu nhanh chong tan biến, Mục Khuynh Tâm lại nói “ nhưng thực ra gặp Diêu công tử ở đây thật ngoài ý muốn, ta không nghĩ người mà Hoàng tỷ tỷ thu lưu lại chính là hai cha con ngươi, cho nên…đây chính là nữ hài tử của ngươi?”

“Đúng vậy, Tập Chi là nữ nhi của ta?” Diêu Thuấn Bình thẳng thắng.

Tưởng rằng mấy năm nàng mất tích đã xảy ra chuyện gì, Mục Khuynh Tâm theo trực giác nhìn về phía hắn, Phúc phúc thì tuy không chen vào cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng lại thủ thế ở phía sau Diêu Thuấn Bình.

“Mấy năm trước, sau khi từ biệt, không ngờ Diêu công tử đã thành thân, còn sinh nữ nhi” Mục Khuynh Tâm tự nhiên nói.

“Bởi vì ở Khánh huyện bị quán hiều người chú ý, có chút phiền toái cho nên năm ấy sau khi gặp qua Mục nhị tiểu thư thì sau đó không lâu đã theo bạn bè đi du ngoạn ở Giang Nam, cũng chưa về lại Khánh huyện, lời đồn về ta cũng giảm đi nhiều” Diêu Thuấn Bình chậm rãi giải thích những lời đồn ở Khánh huyện về hắn.

Có thể hiểu là thiếu gia hắn không muốn nổi danh là kẻ xui xẻo nữa, cho nên du ngoạn tha phương, rồi thành thân và sinh con ở bên ngoài.

Mục Khuynh Tâm trong lòng tự động phiên dịch những lời của Diêu Thuấn Bình, rất nhanh đã hiểu ý của hắn

“Bởi vì trước đó vài ngày, mẫu thân của Chi nhi đi xa…” mâu trung trong trẻo nổi lên một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh đã phục hồi tin thần rồi nói tiếp “ hai cha con ta thương tâm muốn chết nên mới tìm đến nơi núi rừng hẻo lánh để ẩn cư, không ngờ bị lạc đường, may mắn được người Miêu tộc cứu giúp hai cha con ta trở về…”

Miêu Nhân Hoàng cũng thật là, biết nàng đến Miêu tộc là dưỡng thai chờ sinh con cũng chính là muốn tránh xa thế giới của người Hán, thế nhưng ở trong tộc có một người quen biết mà cũng không nói cho nàng biết.

Mục Khuynh Tâm đang tính tìm cách nào để nói đến chuyện quan trọng, thu dọn cục diện này, còn về cách cư xử của Miêu Nhân Hoàng thì nàng cũng có chút bất đắc dĩ.

“Miêu cô nương thực sự là một người hảo tâm” Diêu Thuấn Bình đã cất lời khen “ tuy rằng thân là tộc trưởng, nàng không nhận ra ta, nhưng khi nghe nói ta là một thư sinh, lại không có chỗ để đi thì vẫn hảo tâm thu lưu ta và nữ nhi ở lại đây”

“Hoàng tỷ tỷ không nhận ra ngươi?” Mục Khuynh Tâm giật mình.

“Đó là đương nhiên.” Diêu Thuấn Bình lơ đễnh, mỉm cười nói:“Đêm đó nàng bị người ta khống chế, lại bị nhốt trong đám cháy, sợ là vừa tức giận vừa kinh hách, hơn nữa chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm, sao còn có thể nhớ tới Diêu mỗ là người chỉ mới gặp qua một lần”

“Điều này cũng đúng.” Mục Khuynh Tâm phụ họa , trong lòng cũng có cái nhìn khác đối với Miêu Nhân Hoàng.

“Bởi vì Miêu cô nương không nhớ rõ cho nên mới tích cực giữ ta ở lại đây dạy học, nghĩ lại…ta và nữ nhi quả thật cũng không có nơi khác để đi, cho nên quyết định trước tiên cứ ở lại nơi này…” nghĩ tới những gì đã trải qua, tuấn nhan của Diêu Thuấn Bình lại hiện lên chút ảm đạm.

“Thì ra là thế.” Đáp lại đồng thời, Mục Khuynh Tâm cũng đã có sự chuẩn bị

“Đời người vô thường, hợp rồi lại tan” Diêu Thuấn Bình cảm thán thấp giọng nói “ từ sau ngày đó, Diêu mỗ không nghĩ tới có một ngày, trong thời khắc đặc biệt này còn gặp lại Mục nhị tiểu thư ở Miêu tộc, thật đúng là làm cho người ta cảm thán”

A! Thư sinh a thư sinh……

Vì sao nói chuyện lại ẩn ý nhiều như vậy, đánh một vòng lớn là muốn khoe tài của mình sao?

Đệ nhất mỹ nhân của giới tự hoa vẫn bất động thanh sắc nhưng thật ra nội tâm đã sớm hoảng loạn.

Chẳng lẽ không thể nói trực tiếp một chút sao?

Như để thỏa lòng chờ mong của Mục Khuynh Tâm, thư sinh nho nhỏ cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính “ đúng rồi, Mục nhị tiểu thư, sao ngươi lại đến Miêu tộc này?”

Tốt lắm. Cuối cùng cũng đã hỏi tới. Mục Khuynh Tâm chần chừ, tính toán một lát rồi mới chính thức bước lên sân khấu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio