- Nếu đã hữu duyên thì trùng sinh đi, hảo hảo mà sống tốt...
Một lão cụ râu tóc bạc phơ ngồi trên bồ đoàn, tay bấm quẻ tính toán, thì thào nói...
lão vũ động hai cánh tay, kết ấn.
- Đi đi, sống một kiếp nhân sinh kinh diễm tuyệt thế mà ngươi hằng mong ước đi!.
...
Trong một căn phòng xa hoa tráng lệ có một thanh niên suy yếu nằm trên giường.
- Kỳ Phong, ngươi tỉnh lại đi!..
Trong cơn đau đớn và suy yếu, hắn nghe thấy âm thanh nức nở của một thiếu nữ. Ngay lúc đó, một mùi hương thơm ngát bay vào mũi hắn, làm hắn ngất ngây.
Rồi hắn gian nan mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là một căn phòng vô cùng tráng lệ, nếu nói là phòng ở thì chắc cũng không phải. Căn phòng khang trang này còn đẹp hơn cung điện trong phim ảnh kiếp trước của hắn nữa.
Rồi hắn nhìn sang, một thiếu nữ đang khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp làm người ta vô cùng thương tiếc, nàng dịu dàng lau người cho hắn nên cũng không nhìn thấy hắn đả tỉnh lại từ bao giờ.
Kỳ Phong ngẩn người, trong lòng có muôn vàn câu hỏi, nhưng một đoạn trí nhớ khổng lồ truyền vào não bộ khiến hắn la lên rồi choáng váng ngất xỉu.
- Phong nhi, ngươi làm sao vậy?. "Thanh lão" người mau tới đây xem Kỳ Phong...
Thiếu nữ hốt hoảng kêu lên!...
Thanh phong thoáng qua, một lão giả mặc tro bào xuất hiện bên giường.
Lão xuất thủ bắt lấy tay hắn, bắt mạch cho hắn sau đó dùng tay đặt lên ngực tên thiếu niên nằm trên giường.
Ngay lập tức một luồng không khí màu xanh lục thoát ra từ tay lão giả truyền vào trong người thiếu niên đang nằm trên giường.
- Không sao rồi Nguyệt nhi...
Lão giả mặc tro bào nói với thiếu nữ ngồi ở mép giường.
Cơn choáng váng qua đi, đầu óc Kỳ Phong dần thanh tỉnh, trong lòng hắn lại nổi lên sóng to gió lớn.
- Hắn vậy mà xuyên không, y như một giấc mơ vậy.
Bây giờ sẽ kể về những gì mà hắn đã trải nghiệm trước lúc xuyên không đến đây.
Ngày //.
Trong căn phòng cấp cứu của một bệnh viện trung tâm...
Các bác sĩ và y tá đang cấp cứu cho một thanh niên bị tai nạn giao thông.
Thanh niên cả người chảy rất nhiều máu và nhiều nhất là ở đầu, nhịp tim hắn đang vô cùng suy yếu, tình trạng của hắn đang vô cùng nguy cấp...
Thanh niên ấy tên là Kỳ Phong. Năm nay tuổi.
Một thanh niên tuổi trẻ đầy nhiệt huyết với cuộc sống, rất năng động mà không kém phần nội tâm.
Do gia cảnh khó khăn, hắn chỉ học hết cấp rồi nghỉ học phụ giúp gia đình.
Một thời gian sau, hắn chân ước chân ráo ra xưởng cơ khí học nghề. Cái nghề cơ khí lắm chông gai và khổ cực. Nhiều lúc hắn như gục ngã.
Nhưng vì gia đình, vì tương lai hắn vẫn cố gắng vượt qua...
Rồi thời gian cứ dần trôi, hắn cũng đã lớn, cũng đã biết yêu thương và nhung nhớ.
Nhưng ai sẽ chịu yêu hắn đây, hắn không tiền, không quyền, cũng không thế.
Cuộc sống này chính là vậy, chẳng có tình yêu nào tồn tại mà không có vật chất đi cùng.
Hắn cũng không oán trách cuộc sống này quá tàn nhẫn mà chỉ tiếc thương cho số phận mình.
Hắn cũng không dám mơ ước quá xa vời. Hắn nổ lực làm việc để mong có tiền cưới một cô gái xinh đẹp làm vợ. Rồi sống một cuộc sống bình thường như bao người.
Nhưng cuộc đời luôn có những điều ta không biết trước được.
Một buổi sáng đẹp trời và không mưa, hắn đi bộ qua đường thì bị một thanh niên điều khiển xe tay ga tông vào hắn làm hắn té đập đầu xuống đường.
Do chấn thương quá nặng và mất máu quá nhiều nên dù đã được đưa đến bệnh viện kịp thời nhưng hắn cũng không qua khỏi.
Một sinh mệnh tắt thở và một cái quan tài sẽ được bán ra.
Cứ nghĩ hắn chết đi thì linh hồn hắn sẽ siêu thoát về cực lạc hoặc sẽ là tan biến vào hư vô.
Nhưng không được như thế, bởi vì hắn oán hận không cam lòng mà chết đi nên không siêu thoát được.
Và nếu không siêu thoát được thì linh hồn hắn sẽ hóa thành ma quỷ lang thang trên cõi đời này.
Nhưng có lẽ ông trời rộng lòng thương.
Nên một phép màu đã đến với hắn.có lẽ ông trời không muốn hắn oán hận mà sa vào Ngã Quỷ.
Nên trong mơ màng linh hồn hắn xuyên không rồi nhập vào thể xác của một thanh niên vừa mới chết đi ở dị giới này...
Hắn lục lọi kí ức của bộ thân thể này rồi hắn cũng biết được mình đang ở đâu và thân phận của bộ thân thể hắn đang kí sinh này...
Chủ nhân của bộ thân thể này cũng tên là Kỳ Phong, năm nay tuổi, là thiếu chủ của tứ phẩm tông môn Thanh Vân Tông này...
Mấy ngày trước hắn lẽn vào Ám Nguyệt sâm lâm để thử đao thức mà hắn mới ngộ ra gần đây.
Trong khi hắn đang mãi mê đối chiến kịch liệt với yêu thú thì một hắc y nhân trốn ở bụi cây gần đó tung một chưởng trảm sơn phá địa về phía hắn.
- Phốc xuy!
Huyết nhục bắn tung tóe , thất giai yêu thú Quỷ Ảnh Lang trong nháy mắt bị diệt sát tới huyết nhục mơ hồ.
Còn hắn thì nằm thoi thóp ở dưới đất. Tay run run bóp nát một miếng ngọc phù. Ngay lập tức một trận pháp bao bọc lấy hắn, dịch chuyển về Thanh Vân Tông.
Tên hắc y nhân muốn xuất thủ ngăn cản nhưng không kịp, nên hắn vội vàng viễn độn trốn vào sâu trong Ám Nguyệt sâm lâm.
Cùng lúc đó, thanh niên đang được trận pháp đưa về Thanh Vân Tông tắt thở.
Một đời " Thiên Chi Kiêu Tử " vẫn lạc vì bị ám sát.
Rồi một đoàn linh hồn vô hình vô sắc, phá không nhập vào thể xác hắn. Linh hồn của một thanh niên ở địa cầu thế kỉ dung hợp với cỗ linh hồn đang tan rã của bộ thân thể này.
Cơn bất ngờ trôi qua thì trong lòng hắn vô cùng kích động, nhưng rồi hắn cũng thu liễm cảm xúc của mình lại.
Hắn gian nan mở mắt ra.
- Nước! Nước! ta khát quá.
Hắn khô khốc nói.
Như Nguyệt đang bước ra ngoài thì mừng rỡ, vội vàng quay đầu lại.
- Ngươi tỉnh rồi.
Nàng nói xong thì chạy thật nhanh đi rót cho hắn một cốc linh dịch thượng đẳng.
- Nước đây, ngươi uống đi!...
Hắn ngửa cổ uống hết ly nước...
Lúc này lão giả mặc tro bào vội vàng tiến tới hỏi thăm:
- Phong nhi, ngươi đã gặp chuyện gì.
Hắn sắp xếp suy nghĩ rồi thong thả kể lại cho lão già này nghe.
- Ta đang đối chiến với yêu thú ở vòng ngoài Ám Nguyệt sâm lâm thì bị một người mặc hắc bào ám sát.
- Ngươi có biết hắn là ai không?
- không. Hắn che giấu toàn thân, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài.
Khuôn mặt lão tràn đầy hối hận nói ra:
- Là do ta. Đáng lẽ ra ta phải ở bên cạnh hộ đạo cho ngươi. Nhưng ta lại bế quan nên ngươi mới gặp phải ám sát như vầy.
Kỳ Phong chỉ nhìn hắn nói ra:
- Không phải lỗi do Thanh lão người, là do ta tự trốn ra ngoài nên mới bị như vậy. Đây cũng là tự làm tự chịu.
Khuôn mặt lão thâm trầm nói ra:
- Ta sẽ báo thù cho ngươi.
Lão khom người chào Kỳ Phong rồi xoay người rời đi.
Kỳ Phong thì quay đầu nhìn thiếu nữ ngồi bên giường nói:
- Nguyệt tỷ, mấy ngày nay cực khổ cho tỷ rồi.
- Ngươi đừng nói vậy. Ta là sư tỷ của ngươi, đương nhiên phải chăm sóc cho ngươi rồi...
Nàng dịu dàng quan tâm hắn nói ra.
- Ta thấy cũng đở nhiều rồi tỷ cứ về nghỉ ngơi đi.
- vậy ngươi nghỉ ngơi sớm cho khỏe...
Lúc này thì trong phòng chỉ còn một mình hắn
Hắn đang nhớ lại kí ức của bộ thân thể này.
Quá kiêu ngạo!
Quả thực kiêu ngạo đến bất trị!
Cẩn thận hồi tưởng lại, Kỳ Phong cũng rất là khô héo lời.
Tiền nhân ở thế giới này, hắn là thiếu chủ của một tông môn hùng mạnh. Cha hắn là Võ Thần cao cao tại thượng nên thân phận hắn vô cùng tôn quý.
Mà bản thân hắn cũng không phải là thiếu chủ ăn chơi trác tán gì, ngược lại là hắn rất siêng năng cùng chăm chỉ luyện công. Hắn kế thừa huyết thống Thần giai nên thiên phú hắn cũng vô cùng cao. Mới tuổi đầu nhưng tu vi hắn đả là Võ Vương đỉnh phong rồi.
Nhưng có điều là tâm tính hắn quá kiêu ngạo, rất nóng nảy. Thuộc loại người một câu không hợp thì rút đao chém giết. Tính cách như vậy thì cho dù thiên phú có cao cũng khó thành ngọc quý.
Tu luyện chính là một con đường gian nan, kiêu ngạo chính là đức tính của cường giả, nhưng đôi lúc phải biết kiềm chế, không thể để kiêu ngạo lấp đầy đầu óc được.
- Mà thôi bỏ đi!!!, nếu ta đã chiếm cứ thân thể ngươi thì ta chắc chắn sẽ hoàn thành mộng tưởng của ngươi. Ta sẽ hoàn thành nhân sinh mà ngươi hằng mong ước, ta sẽ tỏa sáng ở thiên địa này. Tên của ngươi sẽ lưu vào sử sách, được truyền lưu muôn đời.
Kỳ Phong trong lòng trịnh trọng nói.
Hắn suy tư tới nữa đêm rồi cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.
...............................................