Nhất Kiếp Tiên Phàm

chương 101: thiên tài cùng thiên tài đấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đài lúc này, Kiếm Vô Ngân cùng Lam Linh khí thế ngút trời, vô hình khí tường ầm vang rung động.

Không thể không nói hai người rất mạnh, có điều Thiên Vân đã sớm dự đoán kết quả, lúc này hắn yên vị ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa rồi giao đấu bới Đinh Nhất Kỷ, Thiên Vân tiêu tốn không ít linh lực, lúc này chính là thời điểm tốt để bổ sung.

Trên đài ngươi tới ta đi, có thể nói ngang tài ngang sức, Thiên Vân thỉnh thoảng nhìn lên khoé miệng không khỏi giật giật.

Cái tên Kiếm Vô Song này cùng tên Lăng Hàn quả đúng người đồng đạo, thực lực cứ như vậy trống rỗng sinh ra, tu vi có dấu hiệu chuẩn bị đột phá tới nơi.

"Nguyệt Ảnh thương"

Lam Linh tung người lên cao, trường thương xoay tròn, trên bầu không trống rỗng sinh ra một viên mặt trăng, khí thế bàng bạc, uy áp ngợp trời.

Mặt trăng lấy vô địch khí thế, ầm ầm rơi xuống, phong bế toàn bộ lôi đài, tựa như muốn nghiền chết Kiếm Vô Ngân trong đó.

Kiếm Vô Ngân thấy cảnh này cũng không hề sợ hãi, cười nói.

"Lão bà, ngươi định mưu sát chồng tương lai hay sao?"

Nói thì nói như thế, có điều Kiếm Vô Ngân rất nhanh làm ra phản ứng, khí thế trên người y kéo căng, linh lực điên cuồng trút về phía tay phải, lúc này hắn quát lên một tiếng.

"Hư Vô Sinh Kiếm"

Lời vừa ra, chỉ thấy trước người y thình lình xuất hiện một thanh óng ánh kiếm ảnh.

Kiếm ảnh vừa ra, linh khí xung quanh cấp tốc bị hút vào, chỉ một chớp mắt không khí xung quanh đã không sót lại một chút linh tính nào.

Kiếm ảnh nháy mắt đã ngưng thực, theo tay hắn phất ra, kiếm ảnh theo đó điên cuồng phóng đi, ầm ầm lao về hướng mặt trăng trên cao.

"Hư Vô Sinh Kiếm? Lại có kẻ luyện được kiếm thuật này...!Giời ạ! Lạc Diệp Tiên Tông đã có hai ngàn năm không ai luyện thành kiếm này rồi đi.

Kẻ này, quá kinh khủng"

Toàn trường vào lúc này đứng phắt dậy, chằm chằm nhìn về hướng kiếm ảnh cùng mặt trăng, kinh hãi biến sắc.

"Tông chủ, ta muốn thu kẻ này làm chân truyền, mong tông chủ chấp thuận".

Binh đạo nhất mạch Triệu Vũ đứng dậy chắp tay, hướng Diêu Thanh Hồng nói.

"Đánh rắm! Triệu lão quỷ, ngươi năm lần bảy lượt thu đồ đệ, lần này ta muốn thu hắn.

Ngươi muốn nhường thì nhường, không nhường cũng phải nhường".

Pháp mạch Dương La lập tức vỗ bàn, gằn giọng nói.

"Đánh rắm! Lam Linh là ta ký danh đệ tử, hắn phải bái vào ta mới đúng".

Trịnh Hồng Nguyệt không hề yếu thế, lập tức quát.

Lúc này các vị trưởng lão, các vị mạch chủ bắt đầu nhao nhao lên, ai cũng muốn thu cái này Kiếm Vô Ngân làm đệ tử.

Diêu Thanh Hồng trực tiếp đánh gãy, lạnh giọng quát.

"Kẻ này ai cũng đừng tranh, vừa rồi Mạc lão truyền âm cho ta nói, lão nhân gia muốn đích thân dạy dỗ tiểu tử này, các ngươi muốn tranh vậy tìm lão tổ mà đòi hỏi"

Đám người còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, nghe tới Mạc lão tổ lập tức mặt xám như tro, chán nản ngồi xuống.

Thiên Vân đang khôi phục linh lực lúc này cũng nhìn lên, vẻ mặt biến đổi.

Hắn đã từng nhìn qua kiếm thuật này.

Kiếm này do một vị lão tổ tên Vô Sinh sáng tạo, mạnh kinh khủng.

Vô Sinh lão tổ sống cách thời đại này đã có năm lâu.

Có thể nói ông là vị lão tổ mạnh nhất Lạc Diệp Tiên Tông từng sinh ra, ở thời đại của người, tu sĩ cùng thế hệ đề không được một chút phản kháng.

Năm đó Nghịch tu con đường khí thế hung hung giết ra, có hiện tượng nhất thống toàn bộ tu tiên giới.

Vô Sinh lão tổ một mình chống lại một cái thời đại, giết cho Nghịch tu không dám làm càn.

Cũng chính ông đã tập hợp các vị lão tổ bốn phương, nghiên cứu ra Tĩnh Tâm đan, cuối cùng góp một phần lớn vào thế cân bằng hiện tại.

Mà thứ lực lượng để Vô Sinh lão tổ dựa vào chính là Hư Vô Sinh Kiếm.

Kiếm quyết này chia thành đường kiếm, tương ứng với nó là lần khai chi.

Chỉ có điều kiếm này quá mức thâm ảo, sau Vô Sinh lão tổ chỉ có một đệ tử lĩnh ngộ được.

Có điều, do đệ tử này quá mức chuyên tâm cảm ngộ Hư Vô Sinh Kiếm, dẫn tới tu vi tiến triển chậm chạp, cuối cùng tuổi già mà chết, tu vi năm đó cũng chỉ Phân Chi cảnh hậu kỳ mà thôi.

Hơn năm trôi qua, không một đệ tử nào có thể theo dấu tiền nhân, Hư Vô Sinh Kiếm từ trấn tông kiếm quyết trở thành kiếm thuật bất kỳ đệ tử nào cũng có thể học.

Chỉ cần là nội môn đệ tử, vào lầu hai liền có thể tìm thấy nó.

Có điều cho dù trở thành phổ thông kiếm thuật, lại chưa từng có người luyện thành.

Cũng không phải không có công pháp kèm theo, năm đó Vô Sinh lão tổ một lòng vị hậu nhân, các loại công pháp, điển tịch, bí thuật ông từng sử dụng đều lưu lại.

Có điều Vô Sinh lão tổ là tuyệt đỉnh thiên tài, hậu bối đời sau cho dù không tệ nhưng so sánh với ông ta, sao mà phế vật.

Từ đó Lạc Diệp Tiên Tông chỉ coi ông như truyền kỳ, chẳng ai dám nghĩ tái hiện uy phong năm xưa của người.

Phân Chi cảnh có thể lĩnh ngộ thuật pháp cho mình, chẳng qua nếu thật sự học được Hư Vô Sinh Kiếm ai không muốn học.

Cho dù bỏ đi đốn ngộ cũng có gì phải tiếc đây.

Trấn áp một cái thời đại a, ngươi có đủ tự tin làm được như Vô Sinh lão tổ hay không.

Thiên Vân sắc mặt âm trầm, nhìn lên đài cao, đáy lòng không khỏi siết chặt.

Hắn cảm nhận được uy hiếp chí mạng, lần này là nguy cơ sinh tử, quyết không phải cái gì nhỏ bé uy hiếp.

Thiên Vân đảo mắt một vòng, cố gắng tĩnh tâm, trong lòng quyết định, một khi gặp được Kiếm Vô Ngân, nhất quyết phải dốc hết toàn lực.

Nguyệt Ảnh treo cao bị Hư Vô Sinh Kiếm đánh tan, đề không nổi một điểm phản kháng.

Lam Linh biết bại cục đã định, lập tức nhảy lùi, rời khỏi lôi đài, sắc mặt khó coi, phun ra một búng máu.

Có thể thấy, nàng bị phản phệ không nhẹ.

"Sư tỷ.

Đã nhường rồi".

Kiếm Vô Ngân mỉm cười hướng Lam Linh chắp tay.

Lam Linh lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Ngân, không nói thêm gì, đáp xuống đất, khoanh chân điều tức.

Đám người đặt cược vào Lam Linh lúc này mặt xám như tro, chủ sòng cười không khép được miệng, có thể thấy y kiếm được nhiều thế nào.

Thiên Vân tuy thắng cược, tâm trạng lại chẳng vui chút nào, hiện tại hắn đang nghĩ cách giết chết Kiếm Vô Ngân.

Hắn sợ, sợ một ngày Kiếm Vô Ngân quay sang cắn hắn một cái.

Sát ý đối phương dành cho hắn rất nồng, nếu có cơ hội Kiếm Vô Ngân chắc chắn sẽ dốc sức giết hắn.

Trưởng lão thủ vệ lôi đài rất nhanh tuyên bố Kiếm Vô Ngân thắng.

Cặp đấu tiếp theo Mộc Vô Phong đấu Lý Thiện.

Cặp đấu này có thể nói duyên nợ không nhỏ, năm trước chính Lý Thiện đã loại Mộc Vô Phong, không biết năm nay ai sẽ là người chiến thắng đây.

Trận chiến Thiên Vân cùng Đinh Nhất Kỷ là thực lực nghiền ép.

Lam Linh cùng Vô Ngân Kiếm là thiên tài chiến với yêu nghiệt.

Vậy trận chiến của Mộc Vô Phong cùng Lý Thiện chính là thiên tài đấu với thiên tài, hai người thực lực ngang nhau, lại tranh đấu lâu năm, có thể nói trong ba trận đây mới là trận đáng để xem nhất.

Thiên Vân không có tham gia đặt cược, hắn không muốn làm xấu trận chiến này, hai người họ không nên bị những sự vật bên ngoài ảnh hưởng.

Mộc Vô Phong cùng Lý Thiện chắp tay mà đứng, khí thế trên thân điên cuồng tăng lên, lồng phòng hộ lúc này cũng méo mó vặn vẹo, tóc cùng áo bào bay phần phật.

"Lý sư huynh! Lần này ta mong ngươi tung hết sức, ta biết vòng trước ngươi thua Ngụy Phàm không phải do ngươi yếu, chẳng qua ngươi không lường trước hắn đã luyện Kim Thiền Thoát Xác tới đại thành mà thôi".

Mộc Vô Phong hướng Lý Thiên gật đầu, chiến ý cất cao.

"Mộc sư đệ có bao nhiêu thực lực cứ xuất ra, ta sẽ không bảo lưu".

Lý Thiện gật đầu, tay đưa ngang.

Một thanh kiếm theo nhẫn trữ vật bay ra, bị y nắm trong tay.

Mộc Vô Phong mỉm cười, trên tay cũng xuất hiện một thanh đao.

Đao này quanh thân lượn lờ hắc khí, khí tức vô cùng kinh khủng, trên thân đao thình linh có tới đạo phù văn.

Đám người dưới đài không khỏi giật mình, vòng trước Mộc Vô Phong rõ ràng chưa từng xuất toàn lực, thế mà vẫn giữ lại nhiều thủ đoạn như vậy.

Lý Thiện mỉm cười, kiếm thu về trước ngực, tay trái miết nhẹ lên thân kiếm.

Thân kiếm tựa như sáp mỏng thình lình trôi đi một tầng kim loại, phía dưới phù văn chi chít, vậy mà cũng có tới đạo phù văn.

Toàn trường sôi trào, Thiên Vân kinh ngạc híp mắt.

Lúc này hắn mới hiểu được, vì sao năm đó hai người này có thể đứng đầu.

Không nói khí thế hai người phát ra, chỉ cần nhìn cách hai người họ tôn trọng đối thủ, Thiên Vân làm không được.

Hắn có tự tin đánh ngã địch thủ, vậy cái gọi tôn trọng chỉ mang tính xã giao mà thôi.

Làm không được giống hai người này, tôn trọng chính là tôn trọng.

Hai người khí thế đã lên tới đỉnh điểm, lập tức tung hết toàn lực.

Hai đạo chói mắt quang mang theo tay hai người ầm ầm lao ra.

Kiếm của Lý Thiện tựa như liệt hỏa, thoáng cái đã biến thành đỏ hừng hực, một luồng khí lãng lan ra, lồng phòng hộ trận pháp kịch liệt run rẩy.

Đao trên tay Mộc Vô Phong tựa như lỗ đen, đem linh khí xung quanh hút khô, hai tay cầm chuôi đao, chém ra một đạo chói mắt đao mang.

"Diệt Tuyệt Thần Kiếm"

"Phá Giới Đao"

Hai người gầm lên, hai đạo chói mắt quang mang ầm ầm đụng vào nhau.

Trưởng lão thủ vệ lôi đài biến sắc, vội vàng móc ra trận bàn, linh lực điên cuồng rót vào, cố gắng ổn định lồng phòng hộ.

Đám đệ tử quan chiến chỉ thấy một trận lóa mắt, theo quán tính đóng chặt mắt lại, nhiều đệ tử tu vi yếu ớt trực tiếp ôm mắt, nước mắt rơi như mưa.

Thiên Vân híp mắt nhìn lại, không thể không nói hai người này quá mạnh.

Hai đạo quang mang trực tiếp triệt tiêu, Mộc Vô Phong thân hình nhất chuyển, nhảy mắt đã áp sát Lý Thiện.

Đao trong tay Mộc Vô Phong ông ông réo vang, đao theo tay chém thẳng về phía Lý Thiện.

Lý Thiện sắc mặt như thường, kiếm trong tay lấy góc độ quỷ dị xoán mạnh, vậy mà phá tan đao chiêu.

Lý Thiện tung người nhảy lên, chân đạp hư không, chém ra hai kiếm.

Hai đạo kiếm quang tuy uy lực không phải rất mạnh, có điều xuất kì bất ý, Mộc Vô Phong đón đỡ chậm nửa nhịp, tối hậu quan đầu, đành phải tung ra một đạo phù lục, phù lục vừa ra trực tiếp bốc cháy, một màn tường nước trống rỗng sinh ra.

Đạo kiếm quang đầu tiên chạm vào tường nước liền nổ tung, tường nước phá toái, đạo kiếm quang thứ hai bị Mộc Vô Phong vung đao cản lại, có điều vẫn khiến y lui về sau hai bước.

Trên cao Lý Thiện không hề dừng lại, kiếm trên tay bay lên, một hóa hai, hai hóa bốn, chỉ một chớp mắt đã phân thành đạo phi kiếm.

Lý Thiện giơ tay điểm một cái, kiếm quang lấy đủ loại góc độ đâm về Mộc Vô Phong.

Mộc Vô Phong tuy bị trúng chiêu lại không hề hoảng sợ, hắn nghiêm mặt thu đao về trước ngực, tay bấm niệm pháp quyết.

Phù văn trên đao lập tức sáng rõ, vằn vện chi chít.

Đao bắt đầu phân hóa, rất nhanh đã hình thành một cái lồng lớn.

Lồng bằng đao xoay tròn, Mộc Vô Phong đứng bên trong lồng tựa nhu con rùa già, mặc cho mưa gió bão bùng cũng chẳng thể tổn thương hắn mảy may.

Lý Thiện thấy thế vội vàng thu lại phi kiếm, tay bắt ấn rất nhanh, muốn tung một đòn toàn lực.

Có điều Mộc Vô Phong làm sao để cho Lý Thiện công kích lần nữa, chỉ thấy thân ảnh y chớp tắt, lấy tốc độ không thể hình dung lao tới, đao trong tay toàn lực chém ra.

Lý Thiện căn răng, tay cầm chuôi kiếm, chặn lại đao chiêu.

Phụt!

Thân thể Lý Thiện bay ngươc, trong không trung vội vàng xoay người, hắn vạch một cái lên trán, chỉ thấy một đạo khí tức khủng bố thoát ra.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh tiểu kiếm lớn bằng hai đốt ngón tay lao thẳng về phía Mộc Vô Phong.

"Diệt Tuyệt Thần Kiếm thức thứ , Thần Niệm Hóa Kiếm"

Toàn trường lập tức kinh hô, không ít tu sĩ vội vã lui về phía sau.

Diêu Thanh Hồng cùng các vị mạch chủ sắc mặt tái xanh, vội vàng phi tới lôi đài, tay bắt ấn ngăn lại một kiếm này ảnh hưởng.

Thiên Vân vừa thấy ngón trỏ Lý Thiện vạch vào trán, lập tức rút lui hơn trăm mét, sắc mặt cũng khó coi không kém.

Diệt Tuyệt Thần Kiếm không phải cái gì kiếm quyết khó học, ngược lại, muốn nhập môn vô cùng đơn giản.

Kiếm thuật này do một vi kiếm tu tên Diệt Tuyệt Kiếm Ma sáng tạo.

Người này sinh thời vô danh không ai biết tới, có điều lúc sắp chết thế mà làm ra một kiện đại sự.

Nghe kể lại người này tư chất không quá cao, Phân Chi cảnh ngộ ra mười chiêu kiếm đặt tên Diệt Tuyệt Thần Kiếm.

Tu vi cuối đời cũng chỉ Phong Thân Cảnh hậu kỳ, bởi vì vô tình đắc tội gia tộc có Sinh Hoa lão tổ, cả nhà toàn diệt.

Người này lúc đó thù hận che mắt, quyết tâm lĩnh ngộ kiếm đạo, hết đời thế mà ngộ ra hai chiêu kiếm.

Một kiếm tên Hóa Huyết Vi Kiếm, một kiếm tên Thần Niệm Hóa Kiếm.

Kiếm thứ càng giết người kiếm càng mạnh.

Nghe nói năm đó một mình ông ta huyết tẩy cả gia tộc Sinh Hoa lão tổ, đến lúc Sinh Hoa cảnh lão tổ xuất quan chạy tới, toàn tộc chết sạch, thây chất thành núi.

Năm đó cả tu chân giới nghe cái tên Diệt Tuyệt Kiếm Ma liền sợ mất mật, Sinh Hoa lão tổ tiến về cũng chịu không nổi hai kiếm liền vong mạng.

Sau khi giết toàn bộ gia tộc Sinh Hoa lão tổ, người này liền biệt tăm biệt tích.

Hơn trăm năm sau, một trận chiến lớn giữa Thuận Tu cùng Nghịch Tu nổ ra, người này lại lần nữa tái xuất.

Lần tái xuất này tạo thành tổn thương không thể vãn hồi đối với Nghịch Tu.

Nghe nói Diệt Tuyệt Kiếm Ma bước chân đi tới đâu, xác chết chất thành núi tới đó, máu tươi không ngừng chảy, chẳng khác nào huyết hải.

Nguyên Anh lão tổ gặp phải Kiếm Ma liền bị Thần Hồn Hóa Kiếm giảo sát.

Một mình y Phong Thân cảnh mai táng hơn mười vị Nguyên Anh lão tổ.

Có điều, sử dụng Thần Niệm Hóa Kiếm cũng là con dao hai lưỡi, người này bởi vì thần niệm thương nặng, cuối cùng chết trên chiến trường.

Diệt Tuyệt Kiếm Ma được xưng Kiếm Ma, lại cũng được xưng Kiếm Thánh.

Nhiều năm qua đi, truyền thuyết về ông vẫn còn vang mãi.

Chẳng qua Diệt Tuyệt Thần Kiếm luyện tầng đầu không khó, thế nhưng hai tầng phía sau lại khó khăn vô cùng.

Nhiều năm như vậy rất ít, rất ít tu sĩ có thể luyện thành hai kiếm này.

Nghe nói bởi vì kiếm thứ quá mức ma đạo, cuối cùng bị tu tiên giới hủy đi, chỉ còn kiếm thứ .

Cũng bởi vì kiếm bị xóa đi, thế nên kiếm thứ càng khó lĩnh ngộ.

Lý Thiện có thể luyện thành kiếm này, đủ biết tư chất hắn đáng sợ tới mức nào.

Nếu không phải Kiếm Vô Ngân có hệ thống trợ giúp, so sánh với Lý Thiện cũng chỉ là cặn bã mà thôi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio