Bên trong trận pháp tối om một mảnh, dùng mắt thường cũng chỉ thấy tối đa ba trượng.
Thiên Vân tuy thực lực cao tuyệt, có điều chưa tới Phân Chi, làm không được thần niệm ly thể, chỉ có cách dùng mắt thường quan sát.
Đúng lúc này cửa động khép kín, trên trần động có ánh sáng xanh phủ xuống.
Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy một quảng trường có hơn ngàn mét vuông, dưới sàn lát đá xanh, xung quanh có chi chít đồng nhân đứng thẳng.
Trên tay đám đồng nhân đều cầm một kiện pháp khí hình kiếm, khí thế trên người cùng Phân Chi Cảnh sơ kỳ không khác.
Thiên Vân chiến qua Phân Chi Cảnh không ít, cũng không có quá sợ hãi.
Chỉ có điều đối mặt với tên đồng nhân thực lực tương đương Phân Chi cảnh, ít nhiều cũng có cảm giác da đầu tê tê.
Một màn sáng màu xanh theo sau bao phủ, Thiên Vân ngưng thần quan sát, không khỏi kinh ngạc, màn sáng này vậy mà có cấp bậc Phong Thân cảnh trung kỳ.
Căn bản với thực hiện tại của Thiên Vân, cho hắn vung đao trăm năm chưa chắc đã phá hủy được nó.
Đúng lúc này đám đồng nhân mở mắt, thân ảnh chớp động, hình thành một loại trận pháp.
Thiên Vân đã từng nhìn qua loại trận pháp này, năm đó Đại Chu cùng Đại Việt giao chiến, loại trận pháp nhỏ kiểu này nhiều vô số.
Với kiến thức trận pháp hiện tại, Thiên Vân đủ tự tin một canh giờ có thể phá trận.
Có điều trận pháp này tạo ra không phải để phá, mà để dùng trong tu luyện thực chiến.
Thiên Vân lấy từ trong túi trữ vật ra một pháp khí hình kiếm, Dạ Vũ đao đã rao cho Diêu Thanh Hồng, hắn không còn cách nào khác chỉ có thể dùng kiếm làm đao.
Đám đồng nhân thân hình di động cực nhanh, chỉ vài cái chớp mắt đã hình thành trận pháp.
Thiên Vân tay nắm chắc kiếm, thân hình lập tức xông vào.
Đám đồng nhân này chỉ có thực lực ngang với Phân Chi cảnh, có điều phương diện thuật pháp là không thể sử dụng.
Thiên Vân cũng chỉ sử dụng một phần thực lực, cố gắng giữ ở thế cân bằng, tránh làm tổn thương đồng nhân trận.
Tuy đám đồng nhân này vô cùng cứng cỏi, có điều với sức mạnh của Thiên Vân, chỉ sợ nếu vận dụng quá nhiều sức sẽ gây tổn hại cho chúng.
Thiên Vân bản thân tu vi cùng thân thể đã tu tới cực hạn, không thể tiếp tục tăng lên.
Hắn hiện tại chỉ muốn tăng lên thân pháp, tăng lên tốc độ phản ứng.
Thân ảnh Thiên Vân giữa cả ngàn đồng nhân đi tới đi lui, thời gian đầu còn trúng chiêu không ít, có điều càng về sau thân pháp của hắn càng nhanh, số lần trúng chiêu ít đi thấy rõ.
Thân pháp của hắn hiện tại không còn bó buộc vào Vô Ngân Ảnh như trước, nó đã từ từ thoát ly, tự thành một loại độn pháp riêng biệt, có cảm giác cùng trận pháp tương liên.
Thiên Vân từ khi bước vào con đường võ đạo luôn giữ cho mình một mục tiêu, thân thể vô địch, tốc độ vô địch.
Suốt bao nhiêu năm nay hắn vẫn luôn kiên định phương hướng này, càng đi xa hắn càng cảm giác con đường của mình là đúng.
Mà hiện tại dung hợp những lý luận trận pháp vào Thiên Diễn Thuật, Thiên Vân có cảm giác độn pháp của mình trở nên khác biệt, vậy mà có thể trong lúc vô hình phán đoán được hành động kế tiếp của đồng nhân, từ đó thân ảnh di chuyển, tránh né.
Tu luyện không ngày tháng, mới đó đã tháng trôi qua, ngày hôm nay bên ngoài cửa động vang lên tiếng người gọi.
"Đại sư huynh, đã trôi qua tháng, hiện tại cách ngày Dược Vương Động mở đã rất gần, sư huynh mau chóng thu xếp ra ngoài a"
Bên trong hồi lâu không có người lên tiếng, hai vị sư đệ nhìn nhau, đều thấy rõ trong mắt đối phương lo lắng.
Đang tính đi mời Lý Hạo tới một chuyến, đúng lúc này màn sáng dập dờn, một thân ảnh có chút chật vật từ trong đi ra.
Người này tóc tai rối bời, y phục rách tứ tung, có điều trên người y không có vết thương, khuôn mặt tuấn mĩ còn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Lại không phải Thiên Vân còn ai.
"Bái kiến đại sư huynh".
Hai vị sư đệ thở phào một hơi, lập tức cúi chào.
"Hai vị sư đệ vất vả rồi, trong lúc ta bế quan, không vó vấn đề gì xảy ra chứ?" Thiên Vân nụ cười hiền lành, gật đầu hỏi.
"Tông chủ cho người mang tới cho sư huynh một chiếc túi trữ vật, chúng ta đã thay mặt sư huynh nhận lấy, sư huynh xem".
Một vị sư đệ đưa tới một chiếc túi trữ vật, nói.
Thiên Vân thần niệm vừa quét, chỉ thấy bên trong có hai thanh đao.
Một thanh đao màu đen, thanh còn lại màu lam.
Thanh đao màu đen chẳng phải Dạ Vũ đao đây sao.
Lại nhìn về thanh đao màu lam.
Chỉ thấy đao này tạo hình cùng Dạ Vũ Đao không khác, vỏ đao thế mà cũng có tới đạo phù văn.
Vậy mà còn là một hạ phẩm pháp khí.
Thiên Vân tâm thần vừa động, thanh đao lập tức loé lên, rơi vào trong tay hắn.
Nhẹ nhàng rút đao, chỉ thấy thân đao có tới đạo phù văn, khí thế bức người.
Đao này cùng Dạ Vũ Đao chỉ khác màu sắc, trên dưới tạo hình giống y như đúc.
Hai vị sư đệ xem đao, không khỏi hô to, đao tốt.
Thiên Vân tâm tình cũng vui sướng cực kỳ, mỉm cười nói.
"Từ nay ngươi sẽ có tên Tịch Diệt, bất kỳ kẻ địch nào nhìn thấy ngươi, vậy cứ để kẻ đó đi chết tốt"
Hai vị sư đệ âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, tâm tình bởi vì lời nói bá đạo của Thiên Vân làm hoảng sợ.
"Sư huynh! Gần đây còn có một tin đồn thường xuyên được đồng môn truyền ra.
Nghe nói Kiếm Vô Ngân người này đã bị đoạt xá, linh hồn hiện tại căn bản không phải Kiếm Vô Ngân.
Theo những gì tin đồn truyền ra, Kiếm Vô Ngân này ngụ trong ngoại môn năm tư chất thực sự rất kém, hơn hai năm trở lại đây mới bắt đầu thực lực tăng vọt, lại đánh bại một vị đệ tử nội môn, cuối cùng dùng danh nghĩa này gia nhập nội môn hàng ngũ.
Cũng có người từng tìm hiểu qua, vậy mà đúng như những gì tin đồn nói, quả thực Kiếm Vô Ngân này năm trong ngoại môn chịu đủ vũ nhục, năm trở lại mới ngóc đầu lên.
Tuy hiện tại cao tầng môn phái chưa làm ra phản ứng, có điều rất nhiều trưởng lão, mạch chủ đang âm thầm tìm hiểu thực hư".
Vị sư đệ trên cổ có hình xăm mãng xà ngẫm nghĩ một hồi, nói.
"Ồ! Lại có chuyện như vậy?" Thiên Vân thầm cười, có điều vẻ mặt lại không lộ cái gì, một bộ ngạc nhiên thần sắc.
"Đúng là như vậy, hiện tại rất nhiều người đang điều tra y, còn có người nghi ngờ y là ma tu đoạt xá trà trộn vào tông môn đây".
Vị sư đệ trên trán có nốt ruồi son gật đầu đáp.
Thiên Vân làm bộ nghi hoặc, có điều trong lòng hắn biết rõ mọi chuyện.
Trước khi tiến nhập Thiên Kiếm Đồng Nhân trận hắn đã rải đi một ít ngọc giản.
Ngọc giản này hắn tùy ý vứt tại nơi ít người qua lại, không gây quá nhiều chú ý, tránh để lộ hành tung bản thân.
Với kiến thức hắn có được từ mảnh vỡ hệ thống, đám người thân mang loại khí vận này thường là người xuyên việt, đoạt xá mà trọng sinh.
Thiên Vân lại mất công điều tra tư liệu Kiếm Vô Ngân, lúc này làm sao không biết y là cái dạng gì.
Tin đồn lúc ban đầu sẽ rất khó tin, chẳng qua mười người đồn, một trăm người cùng đồn ra thì sao? Nhân tính vốn đi theo số đông, chỉ cần nhiều người cùng đồn thổi, cho dù không đúng cũng thành đúng, đằng này Kiếm Vô Ngân đúng là đoạt xá mà vào.
Thiên Vân hiện tại có thể đoán được Kiếm Vô Ngân khẩn trương như thế nào, nếu vị Mạc lão tổ kia phát giác bất thường, không một chưởng chụp chết hắn mới là lạ.
"Ta hiện tại muốn rời đi, đa ta hai vị tháng qua nhiệt tình giúp đỡ".
Thiên Vân gật đầu, chắp tay muốn rời đi.
"Đại sư huynh chậm đã, tháng qua sư huynh đã dùng hết vạn linh thạch, đây là phần còn lại, sư huynh nhận lấy".
Vị sư đệ có nốt ruồi son trên trán lấy ra một cái túi, kính cẩn đưa lên.
"Ồ!" Thiên Vân tiếp nhận túi trữ vật, lại lấy ra một chiếc túi rỗng, rút ra vạn hạ phẩm linh thạch, đưa cho hai vị sư đệ.
"Đây là thù lao của hai vị sư đệ, dù sao tháng qua hai ngươi đã giúp ta không ít bận bịu"
"Cái này...!Đa tạ sư huynh"
"Đa tạ sư huynh"
Hai người vui mừng quá đỗi, cám ơn rối rít.
Thiên Vân phất tay, ý bảo không quan trọng, rất nhanh tế ra pháp khí hình lá, bồng bềnh mà đi.
Lạc Diệp Tiên Tông trong quảng trường là cấm Khai Linh cảnh tu sĩ phi hành, có điều nơi này là Bắc Hà Phong, mấy cái quy củ này không có tác dụng.
Thời gian tiến vào Dược Vương Động đã không còn xa, Thiên Vân cũng không có ý định tiếp tục bế quan.
Hắn trở về động phủ, phần lớn thời gian dùng để bồi tiếp muội muội, thời gian rảnh liền tìm Lý Hạo, trau dồi một chút kiến thức trận pháp.
Lý Hạo đã tiến vào Thiên Kiếm Đồng Nhân trận nhìn qua, lại không hề phát hiện một chút dấu vết đánh nhau nào, hắn có phần khó hiểu, không biết Thiên Vân tháng qua đã làm gì bên trong.
Có điều Thiên Vân không nói, hắn cũng lười đi hỏi, hắn không muốn gây ác cảm với đệ tử của mình.
Cứ như vậy, ngày nữa lại trôi qua, sáng hôm nay nghi sự điện phát ra một tiếng chuông ngân.
Thiên Vân vừa nghe tiếng chuông, lập tức từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng tu sửa một chút, nhanh chóng rời đi động phủ.
Sáng sớm, nghị sự điện người ngồi rất đông, các vị trưởng lão, mạch chủ toàn bộ đều có mặt.
Hôm nay ngồi trên ghế chủ vị không phải Diêu Thanh Hồng, mà là một lão giả râu tóc bạc trắng, có điều dung nhan không hề già nua, nhìn qua chỉ khoảng tuổi mà thôi.
Diêu Thanh Hồng cùng chư vị mạch chủ xếp thành hàng, ngồi bên phía tay trái, các vị trưởng lão cùng hộ pháp ngồi phía tay phải.
Đám chân truyền hôm nay chỉ có thể đứng sau sư phụ của mình, ba người Thiên Vân, Kiếm Vô Ngân, Trương Hạo Nhiên chắp tay đứng bên dưới đại điện.
Thiên Vân vừa nghe sư tôn nhắc nhở qua, ông lão đang ngồi trên ghế chủ vị kia chính là một trong ba vị lão tổ Lạc Diệp Tiên Tông, đạo hiệu "Thiên Tùng Tử".
Thiên Vân tuy không hề phát giác một chút linh lực hay uy áp gì tỏa ra từ người ông lão, có điều khi ông lão nhìn lướt qua bản thân, Thiên Vân liền có cảm giác toàn thân phát lạnh, lông tóc dựng đứng.
"Thanh Hồng cũng đã nói qua cho các ngươi về Dược Vương Động một lần, ta sẽ không cùng các ngươi nói thêm cái gì lời thừa.
Có điều lần này cùng những lần trước có chút khác biệt.
Chuyến đi lần này bên phía ma môn có xuất hiện tu sĩ Quỷ Linh Tông".
Thiên Tùng Tử nói tới ba chữ Quỷ Linh Tông, hơn mười chân truyền đệ thi nhau hấp khí, sắc mặt ai cũng tái đi thấy rõ.
Thiên Vân đa đọc qua không ít điển tịch, hiểu biết cũng không ít.
Các tu tiên quốc gia, kể cả nghịch tu hay thuận tu đều có bóng dáng ma tu.
Ma tu phần lớn là những kẻ cùng hung cực ác, tu luyện các loại công pháp ma đạo, lấy huyết làm dẫn, tăng trưởng tự thân.
Đám ma tu này thực lực rất cường đại, thân thể càng luyện tới cảnh giới không thể tưởng tượng.
Có điều đám này vẫn không phải mạnh nhất, xét về độ khủng bố, phải kể tới những tông môn truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ.
Truyền thuyết kể rằng, vào thời kì thượng cổ, thế giới này vốn to lớn hơn hiện tại gấp trăm vạn lần.
Có điều thiên ma xâm lấn, thôn phệ nhân gian đạo thống.
Trận chiến này kéo dài cả vạn năm, cuối cùng thế giới vỡ nát, đạo thống đứt đoạn, hình thành cục diện hiện tại.
Thời kì ấy không ít tu sĩ thuận theo ma đạo, hình thành một loại hệ thống khác gọi là ma tu.
Mà trong đám ma tu này, Quỷ Linh Tông là nhóm tu sĩ đầu tiên gia nhập con đường ma đạo.
Tông này được ma giới công nhận, là con đường gần nhất tiến nhập ma giới, đạo thống cũng chưa từng đứt đoạn qua.
Bởi vì thiên đạo có quy tắc, tu sĩ bước vào cảnh giới Tứ Tiết bắt buộc phải rời đi mảnh thế giới này.
Chính vì có quy tắc, ma đạo mới không có khả năng nghiền ép tiên đạo.
Chỉ có điều bước ra ngoài mảnh thế giới này, người tu tiên cùng ma tu sẽ thành cái dạng gì, không ai hay biết.
Phần lớn tu sĩ đạt tới Tứ Tiết cảnh giới, đều không có truyền trở lại bất kỳ tin tức gì.
Nghịch tu hay thuận tu, tuy rằng tranh đấu nhiều năm, có điều một khi dính líu tới ma tu, cả hai cũng chỉ còn cách hợp sức mà đánh.
Nhất là khi gặp ma môn truyền thừa từ thời thượng cổ, hai bên thậm chí không tiếc hết thảy, vì hậu nhân mà đánh đổi tất cả.
Ma môn tu sĩ căn bản đã không còn là con người, trong một số điển tịch ghi chép lại, đám này lúc giao chiến thậm chí có thể biến thành ma vật, mạnh mẽ vô cùng, nhiều ma tu thân thể gần như bất tử, giết cũng không chết.
Ba người Thiên Vân kẻ nào cũng một bộ khẩn trương, âm thầm suy tính.
"Các ngươi nếu không muốn tiến vào Dược Vương Động, hiện tại có thể lựa chọn rời đi, ta sẽ đề cử tử sĩ tiến vào".
Thiên Tùng Tử nhìn thẳng vào ba người Thiên Vân, ngữ khí nhàn nhạt nói.
Tiến vào Dược Vương Động đối với Thiên Vân là tình huống bắt buộc, hắn không có ý muốn từ bỏ.
Có điều hai người Trương Hạo Nhiên cùng Kiếm Vô Ngân còn cách cảnh giới Phong Thân rất xa, hơn nữa tư chất bọn họ cực cao, việc tiến vào Dược Vương Động là không cần thiết, hiện tại hai người bắt đầu có ý muốn rút lui.
Thiên Vân đối với Trương Hạo Nhiên lựa chọn không hề quan tâm, có điều Kiếm Vô Ngân lựa chọn thế nào, hắn rất muốn biết.
Thời điểm hiện tại Kiếm Vô Ngân đang đứng trước hai đầu lan quan.
Nếu lựa chọn không tiến vào Dược Vương Động, hắn chỉ sợ sẽ bị Mạc lão tổ phát giác bất thường, một chưởng chụp chết.
Hệ thống mạnh mẽ cũng chẳng thể giúp hắn vượt hai cái đại cảnh giới thoát nạn.
Nếu lựa chọn tiến vào Dược Vương Động cũng không tốt đẹp gì, tuy thực lực hắn mạnh, có điều bên trong ma tu nhiều lắm, người mang khí vận cũng không ít, Kiếm Vô Ngân thực lực mạnh hơn cũng chưa chắc toàn thân trở ra.
Càng kinh khủng hơn khi bên cạnh y có Thiên Vân nhìn chằm chằm, chỉ cần y hơi sơ ý cái mạng cũng không còn.
Có điều tiến vào Dược Vương Động, phần sống vẫn khả quan hơn một ít.
"Đệ tử muốn tiến vào Dược Vương Động".
Kiếm Vô Ngân hít sâu một hơi, trả lời.
"Đệ tử cũng giống như thế".
Thiên Vân cũng lập tức đáp.
"Đệ tử muốn xông Dược Vương Động một lần".
Trương Hạo Nhiên cũng không muốn buông bỏ.
"Tốt! Mạnh Huyền trưởng lão, lần này ngươi dẫn đội đi, nhớ thông tri cho chúng biết một ít chuyện cơ mật".
Thiên Tùng Tử gật đầu cười, lại quay sang một trung niên tu sĩ nói.
Trung niên tu sĩ này mày rậm, mắt to, khổ người vạm vỡ cực kỳ, khí huyết càng là biến thái.
Thiên Vân cảm ứng qua, chỉ thấy người này giống một tòa núi lớn, bản thân lại chẳng khác gì một con thú nhỏ.
"Vậy mà gặp thể tu mạnh bực này...".