Thiên Vân biến sắc, cái trán gân xanh gồ lên, hiển nhiên bị tổn thương không nhẹ.
"Quạt này có chủ".
Thiên Vân lẩm bẩm nói.
Linh khí hay pháp khí, chỉ cần tu sĩ luyện hoá thành công, nếu tu sĩ không chết, dấu vết khắc lên sẽ không bao giờ tan biến.
Bất kể tu sĩ nào thu được pháp khí hoặc linh khí, nếu thần hồn không thể nghiền ép chủ cũ, căn bản cướp không được, thu về tay cũng chẳng thể dùng.
Nếu mạnh mẽ cướp đoạt, nhẹ thì thần niệm bị nuốt, nặng hơn thậm chí thần hồn bị hút khô, trở thành linh khí, pháp khí một đạo khí linh.
Hiện tại thần hồn của Thiên Vân, căn bản cùng Phân Chi cảnh tu sĩ đã không kém, đạo thần hồn bên trong quạt có thể hấp thu lấy thần niệm của hắn, rõ ràng không phải tu sĩ Phân Chi cảnh hay Trúc Cơ cảnh có thể làm được.
Thiên Vân thở dài, tiếc nuối thu chiếc quạt lại, dự định sau này sẽ tính tiếp, nếu thực sự không thể luyện hoá, chỉ còn cách sử dụng Hạ Thi Phệ Linh Kinh hấp thu.
Thiên Vân lại rò xét một chút, bên trong chiếc nhẫn còn có một bộ nội giáp.
Giáp này cũng là pháp khí, chẳng qua phù văn rất ít, cả thảy có đạo.
Với trình độ thân thể hiện tai, nội giáp này đối với hắn căn bản vô dụng.
Thiên Vân trực tiếp bỏ qua nó, móc ra cuốn công pháp, nhìn một chút.
"Long Huyết Luyện Thể"
Thiên Vân vẻ mặt hơi biến, vội vàng lấy ra nhìn một lần, hai mắt hắn bỗng dưng vụt sáng.
Khi còn là võ giả, Thiên Vân đã từng tu luyện môn công pháp luyện thể này, có điều công pháp này đứt đoạn, hắn luyện đến tầng thứ hai, liền không thể tiến thêm nữa.
Thiên Vân đã từng có suy nghĩ bỏ qua môn công pháp này, chẳng qua từ lâu nó đã hoà thành một thể với hắn, trong lúc chiến đấu, bản năng cứ theo đó mà kích phát.
Với thể chất hiện tai, hai tầng Long Huyết Luyện Thể căn bản tăng lên không được bao nhiêu, có điều tăng một phân cũng là tăng, nó vẫn giúp Thiên Vân không ít.
Hắn cũng không thể ngờ, vào thời điểm này lại lấy được bản đầy đủ.
Thiên Vân sắc mặt vui mừng, ngẫm nghĩ một chút, thân ảnh chớp động, lập tức đi tới tàn thi hai tu sĩ Huyền Thiên Tông.
Ngưng thần quan sát một chút, vẻ mặt khó coi cực điểm.
Không sai, hai người này thế mà mang dòng máu Đại Việt, hơn nữa tinh thuần cực kỳ, Thiên Vân chỉ hơi vận chuyển Long Huyết Luyện Thể, lập tức máu huyết của hai người bị dẫn lên.
"Ài! Đại Việt bao năm nay xuống dốc, có lẽ một phần cũng bởi đám người này a.
Bán đi tổ tiên, bán đi dân tộc, cam tâm làm một đầu chó săn, thâm chí không tiếc giết hại đồng bào.
Tiên đạo như vậy, các ngươi thấy vui sao?" Thiên Vân buồn bã quay đi, tâm trạng mỗi lúc một kém.
Kì thực Thiên Vân cũng không phải người ngu, tất nhiên đã từng nghĩ tới chuyện này, có điều trong lòng vẫn ôm một chút hi vọng, hi vọng quốc gia này sẽ không giống những quốc gia khác, bởi vì truy cầu thành tựu mà bán đi dân tộc.
Có điều tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông, chuyện gì đến ắt sẽ đến, muốn tránh cũng tránh không được.
Lại trở về trên tàng cây cao, Thiên Vân cố gắng đè xuống bản thân cảm xúc, móc ra túi trữ vật của gã nam tu Huyền Thiên Tông.
Trong túi trữ vật này linh thảo có hơn gốc, đủ các thể loại, linh thạch hạ phẩm chất thành một ngọn núi nhỏ.
Thiên Vân không biết vì sao người này lại giàu như vậy, có điều dựa vào tác phong làm việc của hai người, hắn cũng lờ mờ đoán ra một ít.
Thu túi trữ vật lại, Thiên Vân lần nữa móc ra một chiếc nhẫn khác.
Nhẫn trữ vật này là của nữ đệ tử Huyền Thiên Tông.
Vừa rót thần niệm vào trong, Thiên Vân chỉ thấy một mảnh lóa mắt, linh thạch trung phẩm vậy mà có hơn vạn khối, bên cạnh còn có một bộ chiến giáp.
Chiến giáp này phù văn chi chít, đếm sơ sơ cũng có đạo phù văn, bên cạnh còn đặt một ít bình bình, lọ lọ cùng hai miếng ngọc giản.
Thiên Vân vẻ mặt chuyển thành mừng như điên, vội vàng lấy chiến giáp ra nhìn một chút.
Chiến giáp toàn thân màu tím, trước ngực có ghi hai chữ "Tử Cực".
Thiên Vân ngẫm nghĩ một chút, thần niệm chậm rãi tiến vào trong, đã có giáo huấn một lần, lần này hắn cẩn thận cực kỳ, chỉ cần phát hiện biến cố liền lập tức rút lui.
Để Thiên Vân mừng rỡ chính là, chiến giáp này vậy mà không có chủ nhân, thần niệm một đường đi vào căn bản không gặp bất kỳ cản trở nào.
Hắn vui mừng quá đỗi, lập tức luyện hóa giáp này.
Có điều giáp này cấm chế phù văn quá mức phức tạp, với trình độ trận pháp cấm chế hiện tại, căn bản Thiên Vân không luyện hóa được ngay.
Hắn thở dài, lại lần nữa đen chiến giáp cất kỹ, dự định trở về lại luyện hóa cũng chưa muộn.
Lại lấy ra một ít bình lọ, ngưng thần quan sát.
Đám bình lọ này đa số chứa đựng đan dược, phần lớn dùng để chữa thương, số ít dùng để đề thăng tu vi, có điều những đan dược này chỉ nghịch tu mới sử dụng được, đối với Thiên Vân căn bản vô dụng.
Hắn cười nhạt, toàn bộ thu vào, cho dù không thể ăn vào, có điều chuyển hóa thành linh tính, vẫn rất tốt đây này.
Lấy ra hai miếng ngọc giản, Thiên Vân bắt đầu cẩn thận rò xét.
Một ngọc giản vẽ địa đồ Dược Vương Động, địa đồ vô cùng chi tiết, so sánh với địa đồ tông môn đưa cho hắn, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Viên ngọc giản thứ hai ghi lại một môn thuật pháp.
Pháp này có tên "Khu Trùng Thuật".
Thiên Vân căn bản lười đi nuôi linh thú, linh trùng.
Hắn không có nhiều thời gian đến thế, khí vận của hắn quá bết bát, tư chất cũng chẳng ra làm sao, những thứ không thực sự giúp mình tăng lên tu vi, hắn sẽ không học.
Túi trữ vật của nữ nhân này cùng gã nam tu không khác mấy, bên trong chứa đầy các loại thảo dược, linh thạch, hiển nhiên bọn họ đánh cướp được không ít.
Thiên Vân toàn bộ thu sạch, những thứ hắn không thể dùng, đợi khi nào tìm một cái phường thị, bán đi liền tốt.
Lại lấy ra hai cái túi trữ vật, cùng hai chiếc nhẫn.
Nhẫn và túi trữ vật này là của gã đệ tử Vô Thủy Tông cùng nữ nhân Hợp Hoan Tông.
Hai người này chỉ có thể dùng từ "nghèo rớt mồng tơi" để hình dung.
Linh thạch trung phẩm cả hai gộp vào mới được khối, linh thạch hạ phẩm hơn vạn khối, ma tinh khối, linh dược thảo dược gốc, có điều niên kỷ quá thấp, chỉ khoảng năm lâu.
Thiên Vân cảm thán, lại nghĩ tới sự giàu có của hai tu sĩ Huyền Thiên Tông, không khỏi cảm thán nói.
"Một năm ăn cướp bằng ba năm làm.
Quả thực người ta nói không có sai"
Đã kiểm kê xong toàn bộ thu hoạch, lúc này Thiên Vân mới một lần nữa tìm hiểu Long Huyết Luyện Thể.
Long Huyết Luyện Thể có cả thảy bốn tầng.
Mỗi một tầng tương ứng với cách gọi nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn.
Thiên Vân hiện tại đang dừng ở tiểu thành.
Công pháp này chia thành hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là phàm tu, giai đoạn thứ hai là tiên tu.
Cũng có nghĩa, pháp này phải luyện từ khi còn là phàm nhân, tới khi nhập tiên đạo, mới có thể luyện hai tầng tiếp theo.
Thiên Vân nhìn tới đây không khỏi âm thầm cảm thán, nếu như trước kia hắn không luyện xong hai tầng đầu, căn bản lấy được công pháp này cũng vô dụng.
Giai đoạn thứ hai cùng giai đoạn thứ nhất, độ khó căn bản không cùng một đẳng cấp.
Giai đoạn đầu chỉ yêu cầu người luyện mang dòng máu Đại Việt, cũng có nghĩa trong người mang huyết mạch Long Quân cùng Âu Cơ là được.
Thế nhưng giai đoạn thứ hai lại khác, nó đòi hỏi người luyện phải không ngừng tẩy luyện huyết mạch, một lần nữa phản tổ.
Thiên Vân nhìn thấy hai chữ phản tổ, khóe miệng không khỏi giật giật.
Con dân Đại Việt đã trải qua không biết bao nhiêu đời, huyết mạch tuy còn, có điều đã loãng đến không thể lại loãng, phải tu tới khi nào mới đại thành đây?
Nhìn miếng ăn đưa tới trước mặt, muốn cắn một cái lại cắn không được, Thiên Vân trong lòng một mảnh khó chịu.
Thở ra một hơi dài, hắn thu công pháp vào túi trữ vật, tựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Hai canh giờ sau, Thiên Vân lần nữa mở mắt, kiểm tra tình hình thân thể một phen, thấy đã không có vấn đề, lúc này mới đứng dậy, bắt đầu suy tính con đường tiếp theo phải đi.
"Ta hiện tại cách trung tâm không phải rất xa, có điều nếu cứ thẳng tiến mà đi, phía trước sẽ là Bạch Cốt Sa Mạc.
Nơi này yêu thú nhiều lắm, tuy rằng thảo dược không ít, thậm chí có tỷ lệ bắt gặp Kim Thiền Quả, chẳng qua nguy hiểm quá lớn, nếu gặp một đầu tam phẩm yêu thú, chỉ sợ ta chỉ có con đường chết"
"Đi vòng qua phía Đông có lẽ sẽ an toàn hơn một chút, dù sao bên đó chưa từng bắt gặp yêu thú cao cấp, tuy rằng thảo dược rất có khả năng bị người hái sạch, thế nhưng bảo mệnh vẫn quan trọng hơn"
Nghĩ đến đây, Thiên Vân lập tức chuyển thân, nhắm thẳng hướng Đông mà đi.
Cứ đi như vậy không biết bao nhiêu lâu, Thiên Vân cảm thấy mệt mỏi liền tìm nơi dừng chân, khỏe mạnh lại tiếp tục lên đường.
Đao trong tay y lúc nào cũng trong tình trạng ra khỏi vỏ, tâm thần kéo căng.
Hiện tại hắn không quá đề phòng yêu thú, đoạn đường này yêu thú rất ít, cũng rất yếu, tùy tiện chém một cái liền tốt.
Thứ hắn cảnh giác lúc này chính là nhân loại tu sĩ, cho dù thuận tu hay nghịch tu, nếu không phải người Đại Việt, khó tránh khỏi một trận ác đấu..