Độc Cô Tuyệt tự xưng "Độc Cô Cầu Bại" lại không võ giả Đại Chu nào phản đối cũng là có lý do.
Lúc này đây hắn đứng đối diện với Cổ Hoặc Kim, một kẻ được coi có vô địch chi tư lại không hề tỏ ra yếu thế.
Quanh người hắn bắt đầu có gió thổi tới, áo bào màu đen phần phật bay múa, kiếm trong hộp vang lên từng tiếng ngâm dài.
Độc Cô Tuyệt tay phải xòe ra, bên trong hộp kiếm một thanh kiếm gỗ bay tới, kiếm gỗ rất bình thường lại cho người nhìn cảm giác kiếm không đơn giản, sắc bén chẳng khác gì thần binh lợi khí.
Cổ Hoặc Kim cũng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ ngoại trừ mình còn có kẻ thích dùng mộc kiếm.
Cổ Hoặc Kim cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi, không có quá nhiều khúc mắc.
Mộc kiếm trên lưng Cổ Hoặc Kim cũng tự động ra khỏi vỏ, kiếm vừa ra khỏi vỏ đã run lên bần bật, có loại vui sướng, có loại chờ mong.
Khí thế trên người Cổ Hoặc Kim cũng điên cuồng tăng lên.
Không khí quanh người y bắt đầu vặn vẹo, bắt đầu méo mó.
Tựa như đứng trước một đống lửa, thứ ngươi nhìn thấy phía sau nó, đã không còn rõ ràng nữa.
Độc Cô Tuyệt giống như trung tâm một trận gió xoáy, cuồng phong ập vào mắt, khí tràng cường đại.
Cổ Hoặc Kim lại như vô biên biển lửa, hừng hực thiêu đốt.
Độc Cô Tuyệt đúng lúc này, động.
"Rít"
Kiếm gỗ chém ra một vệt quang mang, thân hình hắn theo đó mà động, tốc độ có thể nói rất nhanh.
Cổ Hoặc Kim híp mắt, kiếm trong tay quét ra một đường vòng cung.
Khinh công của y cũng rất cao, ngay tức thì biến mất.
"Ầm"
Hai đạo kiếm khí chạm vào nhau nổ vang, thân hình hai người chẳng biết lúc nào đã đi tới không trung, đối nhau đâm ra một kiếm.
Độc Cô Tuyệt khoé miệng hơi nhếch, kiếm trong tay quỷ dị đổi đâm thành xoắn, quấn lấy mộc kiếm của Cổ Hoặc Kim.
Cổ Hoặc Kim có hơi bất ngờ, lại không có hoảng loạn.
Y thế mà thu tay, lòng bàn tay đánh vào đuôi kiếm.
Kiếm gỗ thế đi không đổi, người y lùi lại một bước, thân pháp nhanh như chớp, đánh tới sau lưng Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt cũng có chút bất ngờ, thế nhưng y cũng là kẻ già đời, kiếm gỗ lấy quỷ dị góc độ đập vào mũi kiếm của Cổ Hoặc Kim.
Mộc kiếm bị một kích bay ngược.
Còn chưa hết, Độc Cô Tuyệt thế mà tung người lên cao, kiếm trong tay xoay tròn, đâm về phía Cổ Hoặc Kim phong kín đường lui.
Không thể không nói, kiếm pháp này rất cao siêu, thân pháp này cũng nhanh phi thường.
Độc Cô Tuyệt có thể nói kinh nghiệm chiến đấu rất cao, người bình thường không trải qua sinh tử khó có thể làm được đến bước này.
Cổ Hoặc Kim làm sao để Độc Cô Tuyệt được như ý, y vậy mà cong ngón búng ra, một luồng kiếm khí phát sau mà tới trước, chặn ngang một kiếm.
Vẫn còn chưa hết, ngón trỏ cùng ngón giữa thế mà lấy chỉ làm kiếm, vạch một cái, một đạo kiếm mang cứ thế mà ra, thủ đoạn này đơn giản không phải nhân loại cỏ thế làm được.
Độc Cô Tuyệt biến sắc, vội vàng chuyển thân dùng hộp kiếm đỡ lấy kiếm mang, thân hình cũng là bay ra xa, may cho hắn còn chưa có bị thương.
Cổ Hoặc Kim khẽ vẫy, mộc kiếm bị đánh văng lần nữa trở về tay.
"Kiếm pháp của ngươi rất không tệ, vậy mà có thể phá đi kiếm chiêu của ta.
Đáng tiếc nó lại có nhược điểm chí mạng, chỉ cần ta xuất thủ đủ nhanh nó không thể làm gì được ta".
Cổ Hoặc Kim lắc đầu đáng tiếc nói.
"Không sai, chỉ có điều đó chưa phải tất cả những gì ta có".
Độc Cô Tuyệt thu kiếm vào hộp, từ trong hộp lại xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm.
Nhuyễn kiếm vừa dài vừa mỏng, nếu người dùng không thể khống chế tốt, rất có thể sẽ ngộ thương người khác.
Có điều người xử kiếm là Độc Cô Tuyệt, làm sao có thể không khống chế tốt đây.
Kiếm tới tay, người liền lao tới, kiếm quang lấp loé từng tiếng ngâm vang chói tai vang lên không dứt.
Lúc này đây Độc Cô Tuyệt cả người uốn éo tựa không xương, kiếm trên tay chẳng khác gì rắn độc, chỉ đợi Cổ Hoặc Kim gặp sơ hở mà đâm tới.
Từng tiếng kiếm ngâm réo rắt làm cho màng nhĩ người nghe đau xót.
Đám người dưới núi chỉ thấy từng đợt ánh kiếm chớp tắt, khó có thể nhìn rõ ai với ai.
Độc Cô Tuyệt lợi dụng ánh mặt trời phản chiếu, khiến nhuyễn kiếm vốn đã khó nắm bắt nay càng khó nhìn thẳng.
Võ giả bước tới cảnh giới này, thiên thời địa lợi đôi khi còn thắng cả lực lượng bản thân.
Thiên Vân nhìn Độc Cô Tuyệt xử kiếm không thể không bái phục, thầm nghĩ.
"Kẻ này có thể dùng cảnh giới Tuyệt Đỉnh chiến Hoá Cảnh cường giả như Cổ Hoặc Kim đến nay không bại, quả nhiên không đơn giản"
"Ca, huynh nói ai sẽ thắng trận đấu này".
Thu Phượng nhìn Độc Cô Tuyệt xuất kiếm có chút nhức mắt, quay sang hỏi.
"Cổ huynh sẽ thắng".
Thiên Vân lòng tin mười phần, đáp.
"Ta thấy Độc Cô Tuyệt cũng không kém a, tại sao huynh lại chắc chắn như vậy?".
Thu Phượng nhíu mày hỏi.
"Độc Cô Tuyệt rất mạnh không sai, chỉ có điều hắn tu vi không đủ cường, tốc độ còn chưa đủ nhanh, cho dù kiếm pháp đăng phong tạo cực, cuối cùng vẫn là thua".
Thiên Vân bĩnh tĩnh giải thích.
Hắn đã từng đấu với Dương Thanh Long, hắn biết trong lúc giao đấu nếu cảnh giới không đủ, kinh nghiệm không đủ, tốc độ không đủ, dù ngươi có làm gì cũng khó mà lật bàn.
Điều quan trọng nhất chính là tên Cổ Hoặc Kim này khí vận quá biến thái, người như này không có vô địch chi tư mới là lạ.
Cổ Hoặc Kim gần như chiếm toàn bộ ưu thế, tu vi cao hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, kinh nghiệm chiến đấu càng hơn không biết bao nhiêu lần.
Độc Cô Tuyệt tuy mạnh, cuối cùng cảnh giới cũng chỉ dừng ở Tuyệt Đỉnh cao thủ, so với Hóa Cảnh vốn không cùng một cấp độ.
Độc Cô Tuyệt nội lực có cao tới đâu đi chăng nữa, cuối cùng nó vẫn là nội lực, không phải linh lực.
Độc Cô Tuyệt kiếm chiêu có thể phá tất cả các loại chiêu thức khác, chỉ có điều Cổ Hoặc Kim xuất thủ quá nhanh.
Giang hồ có câu "võ công thiên hạ, không gì không phá, duy khoái bất phá" lại không phải nói chơi.
Thân là tiên nhân chuyển thế, Cổ Hoặc Kim tầm mắt vốn đã vượt xa tất cả mọi người có mặt ở đây, Độc Cô Tuyệt dù kinh nghiệm chiến đầu có cao cũng không thể đánh đồng.
Chiếm đủ các loại ưu thế như vậy, Cổ Hoặc Kim còn có thể thua, vậy nói trắng ra hắn quá phế vật rồi.
Nhìn về phía chiến trường, Cổ Hoặc Kim tuy bận vẫn ung dung, ứng đối không hề có chút tốn sức, mặc cho Độc Cô Tuyệt thi triển tất cả bản lãnh, hắn lại vẫn cứ mỉm cười không nhanh không chậm khắc chế.
Cổ Hoặc Kim rõ ràng không hề xử xuất toàn lực, Độc Cô Tuyệt dù nhiều lần nhìn ra điểm yếu của hắn lại vô pháp gây thương tổn.
Đám võ giả, quan binh đứng tại chân núi phía Bắc nhìn về đỉnh núi cũng có chút sốt ruột.
Tuy nhìn về cục diện rõ ràng Độc Cô Tuyệt đang nắm thế chủ động, thế công tựa như vũ bão Cổ Hoặc Kim chỉ huy kiếm ngăn cản, không thể chạm vào người Độc Cô Tuyệt mảy may.
Chỉ có điều nếu Độc Cô Tuyệt không thể làm bị thương Cổ Hoặc Kim, đến lúc thể lực y cạn kiệt, chỉ sợ cũng sẽ cầm chắc thất bại.
Người quan chiến còn hiểu, người trong trận sao lại không nghĩ ra đây.
Độc Cô Tuyệt cũng là biệt khuất cực kỳ, hắn cho rằng bước vào Quy Chân đã không sai, có thể tùy ý giết chết Hóa Cảnh cường giả.
Nhưng hắn đã nhầm, Cổ Hoặc Kim này quá khó chơi, tuổi còn nhỏ nhưng kinh nghiệm chiến đấu không kém gì hắn, cảnh giới lại càng không thể đánh đồng, hơn nữa công kích cũng quá nhanh.
Nhiều lần Độc Cô Tuyệt đã bắt được sơ hở, muốn một kiếm đâm tới lại bị Cổ Hoặc Kim xuất kì bất ý biến chiêu ngăn cản.
Trận chiến mỗi lúc một nhanh, bóng kiếm lập lòe, từng tiếng kiếm ngâm không ngừng vang lên.
Trời cũng đã tối, trăng bắt đầu hiện, thân ảnh Độc Cô Tuyệt hơi ngưng, nhịp thở gấp gáp.
Cổ Hoặc Kim không có truy kích, mỉm cười nhìn đối thủ.
"Ngươi tự cho rằng sáng tạo ra một môn kiếm pháp liền có thể vô địch thiên hạ, cuối cùng lại vì nó mà bó mình trong cái gọi là tận cùng".
Cổ Hoặc Kim nhàn nhạt cười, thanh âm sang sảng nói.
"Con đường võ học làm gì có cái gọi cực hạn, ngươi nghĩ rằng chỉ cần đạt tới cảnh giới vô kiếm liền là cực hạn của kiếm pháp, như vậy chẳng khác gì đã tự chặt đứt con đường của mình.
Ngươi tự cho rằng mình vô địch, tự đóng cửa không ra ngoài, cuối cùng lại biến thành ếch ngồi đáy giếng.
Lúc đầu ta còn hi vọng đây sẽ là trận chiến giúp ta đột phá, chỉ có điều ngươi làm ta quá thất vọng".
Cổ Hoặc Kim thất vọng lắc đầu, xoay người muốn rời đi.
Đám võ giả phía dưới nhìn nhau, tuy bọn họ nghe không rõ những gì Cổ Hoặc Kim nói, thế nhưng bọn họ vẫn có thể lờ mờ hiểu được.
Từ đầu đến cuối Cổ Hoặc Kim luôn bảo trì thong dong, ngược lại Độc Cô Tuyệt luôn cố hết sức, tuy y chưa từng bị thương, nhưng nhìn điệu bộ thở dốc kia, có thể thấy y đã không đủ thể lực cũng như nội lực để tiếp tục chiến đấu nữa.
Không thể tin được, thất vọng, chán nản, mất hết dũng khí.
Đây là tâm tình của đám võ giả, quan quân Đại Chu lúc này.
Ngược lại đám võ giả Đại Việt không ngừng hoan hô, không ngừng gọi tên "Cổ Hoặc Kim"
"Hừ! Ta còn chưa có thua, ngươi đứng lại".
Độc Cô Tuyệt vẻ mặt chuyển lạnh, nhìn về phía doanh trại Đại Chu, hắn cắn răng quát lớn.
"Ngươi không phải đối thủ của ta".
Cổ Hoặc Kim ngoảnh đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, chậm dãi nói.
Lời hắn nói rất tùy ý, rất bình dị, thế nhưng rơi vào tai Độc Cô Tuyệt lại chẳng khác gì một lưỡi kiếm, lưỡi kiếm đâm sâu vào tim hắn, đánh rơi tín niệm của hắn.
Độc Cô Tuyệt hai mắt huyết hồng, gằn lên từng chữ.
"Ngươi hơn ta một đại cảnh giới, còn chưa có làm ta bị thương, nói gì đến việc thắng thua"
Đám binh sĩ cũng như võ giả Đại Chu nghe thế không khỏi nhíu mày, nhưng lúc này lại có người hô vang.
"Đã không cùng cảnh giới, lấy cái gì phân định thắng thua, công bằng ở đâu, Độc Cô Cầu Bại không có thua..."
Cũng không biết có phải bọn họ muốn vớt chút mặt mũi, cả đám lúc này không ai bảo ai, hô vang.
"Đã không cùng cảnh giới, lấy cái gì phân định thắng thua, công bằng ở đâu, Độc Cô Cầu Bại không có thua..."
Cổ Hoặc Kim cười nhạt, cũng không nói gì thêm, thế nhưng đám võ giả Đại Việt không khỏi bất bình, gầm lên.
"Thắng liền thắng, thua liền nhận thua, đám người Đại Chu các ngươi mồm thì ra rả đạo lý, cuối cùng cũng chỉ là loại hèn nhát.
Là ai muốn ước chiên? Là ai nói trước?"
"Là ai muốn ước chiến? Là ai muốn dùng đầu Thoát Hoan làm vật đánh cược?"
"Là ai muốn ước chiến? Là ai muốn dùng đầu Thoát Hoan làm vật đánh cược?"
"Là ai muốn ước chiến? Là ai muốn dùng đầu Thoát Hoan làm vật đánh cược?"
Đám võ lâm cao thủ Đại Việt lúc này đồng thanh hô vang, nội lực tựa như hải dương sóng biển, không ngừng quanh quẩn.
Trong lều chủ soái, Thoát Hoan vẻ mặt tái nhợt, vội vàng gọi một ít thân tín tới, nhân lúc mọi người còn đang không ngừng tranh cãi, chui vào một cái ống đồng, lại sai thủ hạ lăn rời đi.
"Hừ! Cái tên Độc Cô Tuyệt này quá phách lối, nếu hắn không tới ta đã có thể tiêu diệt Đại Việt rồi".
Thoát Hoan nằm bên trong ống đồng, khổ sở không thể tả, hận hận nói.
"Tướng quân nói đúng, nếu không phải vì cái tên Độc Cô Cầu Bại này, ngài chỉ cần dăm bữa nửa tháng liền đánh tới Dương Kinh".
Một tên thủ hạ vừa lăn ống đồng, vừa vuốt mông ngựa.
"Không sai! Không sai! Lần này trở về gặp hoàng thượng, đại nhân phải vạch tội tên tặc tử này".
Một tên khác gật đầu nói nhỏ.
Thoát Hoan chui ống đồng rời đi không một ai biết, cả đám vẫn còn chú ý tới trận chiến trên Phù Vân Đỉnh, chỉ ít người chứng kiếm có vài gã binh lính lăn một ống đồng đi xa.
Độc Cô Tuyệt giờ khắc này không khỏi xoắn xuýt, công sức tạo dựng hình tượng lẽ nào lại bị hủy.
Hắn cắn răng, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt, vậy mà lúc này lựa chọn bước vào Hóa Cảnh.
Cổ Hoặc Kim kinh ngạc, lại lắc đầu, lại gật đầu, không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Ở dưới núi nhìn lên, chỉ thấy quanh người Độc Cô Tuyệt cuồng phong gào thét, kiếm bên trong hộp tự động lao ra quay xung quanh.
"Độc Cô Cầu Bại bước vào Hóa Cảnh, lần này Cổ Hoặc Kim phải chết, sát nhập Đại Việt vào Đại Chu..." Một gã tướng lãnh tu vi nhất lưu, thấy Độc Cô Tuyệt đột phá Hóa Cảnh lúc này liền hô vang.
"Độc Cô Cầu Bại bước vào Hóa Cảnh, giết Cổ Hoặc Kim, sát nhập Đại Việt vào Đại Chu..."
"Độc Cô Cầu Bại bước vào Hóa Cảnh, giết Cổ Hoặc Kim, sát nhập Đại Việt vào Đại Chu..."
Đám binh sĩ cùng võ giả khác cũng bắt đầu điên cuồng lên, trăm miệng một lời, khí thế kinh người..