Vặn nhẹ nắp bình, một mùi hương thấm mát ruột gan từ bên trong lan ra.
Hướng miệng bình nhìn qua, chỉ thấy bên trong là một loại chất lỏng màu trắng sữa, linh khí ẩn chứa bên trong vô cùng nồng đậm.
Thiên Vân lấy hết dũng khí, một hơi uống sạch.
Tẩy luyện thân thể là một việc vô cùng thống khổ, không ít tu sĩ bởi vì chịu không nổi dày vò mà hóa điên, thậm chí tự sát.
Chỉ có điều bản thân Thiên Vân đã từng trải qua vô số lần thống khổ, ngay cả phân tách thần hồn hắn cũng đã làm, tẩy luyện thân thể thì tính là cái gì.
Lúc này một dòng nước mát theo cuống họng chảy vào bụng.
Còn chưa chờ Thiên Vân kịp chuẩn bị, một cỗ nhiệt hoả bất chợt đánh tới, thân thể bắt đầu nóng lên.
Da thịt tựa như ngâm vào nước sôi, lập tức chuyển sang đỏ ửng.
Thiên Vân biết trước sẽ không tốt lành gì, có điều khi luồng nhiệt hoả ập tới hắn cũng nhịn không nổi rên lên một tiếng thống khổ.
Trong cơ thể Thiên Vân lúc này vô số tạp chất bị ép ra.
Nhất là ở lục phủ ngũ tạng, vô số độc tố theo máu di chuyển tới các lỗ chân lông, lại từ lỗ chân lông chui ra ngoài.
Thiên Vân nhắm chặt hai mắt, cố gắng khống chế dược lực chạy tới các cơ quan, tạng phủ, không để sót bất kỳ nơi nào.
Hai canh giờ qua đi, lúc này thân thể Thiên Vân bị bao phủ bởi một tầng chất nhầy đen đặc, mùi hôi thối bốc lên tanh tưởi.
Thiên Vân không có thời gian đi lau, tiếp tục khống chế dược lực chạy theo các đường kinh mạch, dung nhập cốt tủy.
Tẩy đi độc tố là một việc tương đối đơn giản, tuy rằng thống khổ nhưng vẫn chưa phải là khâu quan trọng nhất.
Lúc này dược lực men theo kinh mạch, huyệt vị, thẩm thấu vào cốt tủy mới gọi là sống không bằng chết.
Thiên Vân lấy một cái khăn trắng há miệng ngậm thật chặt.
Thân thể hắn run lên bần bật, gân xanh gồ lên, vằn vện chẳng khác nào dễ cây.
Cảm giác của Thiên Vân lúc này chẳng khác gì bị vô số cây đao đâm vào khung xương, loại đau đớn ấy khó có thể diễn tả thành lời.
Tuy rằng rất đau đớn, có điều Thiên Vân tập mãi thành quen, hắn không có tự tổn thương chính mình, ý chí vẫn vô cùng kiên định.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng quá trình tẩy luyện cũng kết thúc.
Thiên Vân sức lực đã cạn kiệt, sắc mặt tái nhợt.
Làn da của hắn bắt đầu khôi phục như thường, gân xanh bắt đầu lặn sâu.
Hắn nâng tay đánh cho mình vài đạo thủy cầu, lúc này mới có cảm giác dễ chịu một chút.
Cúi đầu nhìn lại thân thể, chỉ thấy da thịt trắng sáng, càng dẻo dai hơn không ít.
Thiên Vân cũng không có lập tức xuất quan, hắn lấy ra một bình ngọc khác, đổ ra một viên đan dược.
Thình lình đúng là Bồi Nguyên Đan.
Hạ Thi Phệ Linh Kinh lập tức hút khô linh tính, chỉ thấy trong đan điền một quả cầu linh tính màu xanh theo viên Bồi Nguyên Đan hoá thành bụi phấn mà xuất hiện.
Thiên Vân hít một hơi thập sâu, bắt đầu toàn lực chuyển hoá đoàn linh tính thành linh lực.
Gốc đạo thụ màu vàng tựa như đất cằn lâu ngày gặp cơn mưa, vô số linh căn toàn lực hấp thu những luồng linh lực vừa được chuyển hoá.
Gốc đạo thụ màu vàng bắt đầu tăng trưởng, mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một cao.
mét...! mét...
Một tiếng ầm ầm vang lên bên trong khí hải đan điền, linh lực còn sót lại lập tức bị hút khô, trên thân gốc đạo thụ màu vàng thình linh xuất hiện thứ đoạn.
Khí hải đan điền run rẩy kịch liệt, vô số linh căn theo đó sinh ra, bắt đầu điên cuồng đâm vào các huyệt vị, các tạng phủ.
Đám linh căn này tựa mạch máu, điên cuồng cung cấp chất dinh dưỡng, thân thể Thiên Vân theo đó tăng trưởng, càng lúc càng mạnh.
Vẫn còn chưa hết.
Trên gốc đạo thụ màu vàng đạo thần hồn trước nay không động, cũng vào lúc này mở mắt.
Đạo thần hồn này hiện tại đã thành một thể với gốc đạo thụ màu vàng.
Lúc này nó ngẩng đầu, nhìn về phía thức hải.
Theo ánh nhìn này, vô số linh căn mọc nơi vết nối bắt đầu dài ra, tiến thẳng về phía thức hải.
Linh căn rất nhanh đã tiến tới đạo thần hồn đang ngồi xếp bằng trong tiểu viện, không nói không rằng đâm thẳng vào cổ tay.
Đạo thần hồn trong thức hải xuất hiện một chút thống khổ, có điều rất nhanh đã chuyển thành thoải mái.
Đạo thần hồn này mắt thường có thể thấy được lớn hơn một vòng, hơn nữa vẫn còn tiếp tục lớn lên.
Một ngày trôi qua, Thiên Vân lúc này đã thu công, sắc mặt hắn có phần ngưng trọng, tự lẩm bẩm.
"Thần hồn cùng thân thể của ta đã tới cực hạn, pháp lực cũng đã gần tới bão hòa tình trạng, hiện tại việc cần làm là bước vào Phân Chi cảnh.
Có điều mặc dù tư chất của ta đã tốt hơn một chút, nhưng nếu muốn bằng bản thân thực lực cưỡng ép đột phá, chỉ sợ cơ hội chưa tới hai thành.
Ta hiện tại tuổi tác đã cao, chỉ sợ không có cơ hội đốt phá lần nữa"
Bản thân Thiên Vân từng đọc qua không ít điển tịch, muốn như thế nào đột phá Phân Chi hắn hiểu rất rõ.
Có điều một bước này cực kỳ khó khăn, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ cũng coi như thất bại.
Càng làm cho tu sĩ khó xử chính là, một khi thất bại tu vi sẽ bị đánh rớt, một lần nữa tu luyện tới đỉnh phong mới có thể đột phá.
Hơn nữa đột phá một lần so với một lần khó, đa số tu sĩ đã thất bại một lần coi như vĩnh viễn dừng bước tại Khai Linh cảnh, cơ hội tiến vào Phân Chi cảnh gần như bằng không.
Thiên Vân cho dù gan lớn bằng trời cũng không dám lỗ mãng đột phá lúc này.
Phân Chi đan phẩm chất kém nhất cũng có thể giúp tu sĩ nhiều thêm hai thành cơ hội, Thiên Vân bằng mọi cách phải lấy cho mình một viên, nếu không đừng nghĩ tới việc tiến xa hơn.
Đã nghĩ thông suốt, Thiên Vân lúc này mới thở ra, bắt đầu củng cố cảnh giới.
Nội môn thi đấu đã đến rất gần, không khí ngày càng khẩn trương lên.
Trong một tòa tiểu viện thuộc về Binh đạo nhất mạch có hai thanh niên đang ngồi đối diện với nhau.
Một người tướng mạo rất bình thường, bộ dạng hèn mọn kinh cẩn châm trà rót nước cho người ngồi đối diện.
Người ngồi đối diện tướng mạo tuấn tú, tuy không phải đặc biệt đẹp mắt, có điều trên thân tỏa ra khí tức dương cương, nam nhân vị khá nặng.
Người này thình lình chính là vị kia Mã sư huynh, lần trước còn có xích mích với Thiên Vân đây này.
"Mã sư huynh, danh sách đệ tử thi đấu đã có, cái tên Thiên Vân kia cũng tham gia".
Gã đệ tử tướng mạo bình thường, cầm một quyển trục hai tay đưa tới cho Mã sư huynh xem.
"Lý Đào, danh sách này là chấp sự đường phát ra sao? Tại sao tên Thiên Vân này lâu như vậy vẫn chưa Phân Chi?" Mã sư huynh quét một lượt hơn cái tên, rất nhanh đã nhìn thấy danh tự Thiên Vân.
"Mã sư huynh không biết đó thôi, tên này tư chất cực kém, không biết vì lý do gì đã lâu như vậy còn ngụp lặn tại Khai Linh cảnh.
Ta đã dò hỏi qua, quả thực tên này chưa đột phá Phân Chi, nghe nói hắn muốn nhân cơ hội này kiếm một danh ngạch tiến vào Dược Vương Động đây này".
Lý Đào có chút mỉa mai nói.
"Hừ! Làm gì có lý đó.
Loại này phế vậy có tư cách gì tiến vào nội môn đệ tử? Nếu dùng tài nguyên của nội môn đệ tử đưa cho bất kỳ cái nào ngoại môn đệ tử, trong vòng năm không nói chắc chắn có thể Phân Chi, thấp nhất cũng phải Khai Linh đoạn.
Kẻ này hơn năm vẫn còn ngụp lặn tại Khai Linh đoạn, thật đúng là phế vật".
Mã sư huynh hừ lạnh, không tự chủ được vỗ bàn một cái.
"Đúng đúng.
Nếu tài nguyên này dùng trên người Mã Vĩnh sư đệ, có lẽ giờ này hắn đã đạp vào Phân Chi cảnh".
Lý Đào một bộ nịnh bợ gật đầu nói.
"Hừ! Đệ đệ ta tuy tư chất kém một chút, thế nhưng ở hàng ngũ ngoại môn hắn cũng là có số có má.
Chỉ cần cho hắn một viên Phân Chi đan, không dùng tới một tháng hắn liền có thể đột phá tới Phân Chi cảnh.
Hắn chỉ dùng tài nguyên của ngoại môn đệ tử có thể luyện tới Khai Linh đoạn, vì lý gì tên phế vật Thiên Vân này ba năm rồi còn chưa thể đột phá? Tông môn cũng quá thiên vị rồi".
Mã sư huynh nghe nhắc tới đệ đệ, càng là bốc hỏa.
Hai người kì thực không biết, tài nguyên Thiên Vân dùng thực ra ngang bằng với đệ tử chân truyền.
Cũng may hai người không biết, nếu biết có lẽ đã trực tiếp phun máu, tức quá mà chết.
Các chi mạch cũng bởi vì lần nội môn thi đấu này rục rịch chuẩn bị, cũng không thiếu người nhìn về cái tên Thiên Vân lộ vẻ cổ quái.
Trong đám người này có rất nhiều người từng xảy ra mâu thuẫn với Thiên Vân trong chấp sự đường lần trước.
Thậm chí có nam tu bởi vì người trong mộng thường xuyên nhắc tới Thiên Vân mà quay sang cừu hận hắn.
Đương nhiên người biết tới Thiên Vân vẫn rất ít, nhiều khi lướt qua thấy tên hắn cũng bỏ qua.
Không có cách, Thiên Vân tu vi quá kém, đề không nổi trong họ một điểm hứng thú.
Mấy ngày này Cống Hiến Đường người ra, người vào vô số kể.
Đa phần bọn họ tới đây mua phù lục, pháp khí, thậm chỉ một vài đệ tử tới đây dùng số điểm cống hiến khổng lồ đổi lấy linh khí hạ phẩm, có thể nói vì lần thi đấu này mà xuất hết tiền vốn.
Thiên Vân không có tâm tình đi tới mua sắm cái gì, hắn căn bản không hứng thú mấy thứ ngoại vật này.
Đối với người chủ tu thân thể như hắn, mấy thứ rườm rà này phát động quá mất thời gian, đơn giản cứ tiến tới chém một cái liền tốt.
Thời gian để đi dạo, mua sắm không bằng đọc một chút sách, luyện một chút đao pháp còn tốt hơn.
Cứ thế kì hạn năm ngày đã tới, hôm nay nội môn thi đấu chính thức mở ra.
Đến quảng trường chấp sự đường công cáo, phóng mắt nhìn, chỉ thấy một khoảnh đất rộng hơn trăm trượng, vuông vức làm bằng đá cẩm thạch xuất hiện trong tầm mắt.
Trước quảng trường có một bức tường lớn sừng sững, bên trên treo một tấm biển thật lớn, đề mấy chữ "Nội Môn Thi Đấu"
Đi theo dòng người vào quảng trường, bên tai Thiên Vân tràn ngập các loại âm thanh.
" năm trước Lý Thiện sư huynh một kiếm quét ngang quần hùng, đoạt được vị trí số một, không biết năm nay ai có thể dành được vị trí này?"
"Ta nghe nói Lý Thiện sư huynh đã đột phá tới Phân Chi hậu kỳ, chín mươi phần trăm sẽ lại là Lý sư huynh, kiếm đạo của Lý sư huynh quá kinh khủng, ngay cả Vân Hà thánh nữ cũng từng tán dương hắn"
"Theo ta cũng chưa chắc.
Nghe nói Mộc Vô Phong sư huynh năm đó thua dưới tay Lý Thiện, vậy mà không có nản lòng thoái chí.
Sau trận đánh ấy hắn liều mình xông vào Vạn Cốt Lâm, nghe nói thực lực của Mộc sư huynh hiện tại vô cùng khủng bố, có tin đồn hắn đã từng tự tay giết một đầu Thanh Lân Xà Yêu nhị phẩm đỉnh tiêm thực lực"
"Lại có chuyện này? Mộc Vô Phong cũng quá mạnh đi.
Nhị phẩm đỉnh cấp yêu thú, chỉ sợ Phân Chi cảnh đỉnh tiêm gặp được cũng phải bỏ chạy mất dạng, nguồn tin của ngươi chính xác sao?"
"Không biết nữa, có điều chính mắt ta nhìn thấy Mộc sư huynh nộp cho Cống Hiến Đường một phần Thanh Lân Xà Yêu da.
Nghe nói Cống Hiến Đường còn vì y mà chế tạo một kiện linh khí phòng ngự, ta thấy tám phần mười là sự thật"
"Ta thấy hai người bọn họ chưa chắc đã có thể dành vị trí thứ nhất, các ngươi quên vị kia Lam Linh ma nữ rồi ư?"
Đám người nghe tới hai từ Lam Linh, sắc mặt lập tức tái đi, nhiều kẻ còn có ý định đánh trống lui binh.
Xem ra vị này Lam Linh ma nữ thực lực cũng vô cùng khủng bố.
Tiếng bàn tán vang không ngớt bên tai, Thiên vân càng nghe càng cảm thấy vị trí đầu bảng xa tầm với.
Không có cách, đám sư huynh, sư tỳ này nhập môn trước hắn rất lâu, lại đều là thiên tài hàng ngũ.
Vấn đề thân thể có lẽ họ cũng đã bù đắp rất tốt, chỉ e lợi thế của hắn cũng không quá lớn.
E ngại quy về e ngại, có điều Thiên Vân trong lòng vẫn là nắm chắc bảy thành.
Hiện tại hắn đã là song trọng Khai Linh đoạn, thân thể lại luyện tới đỉnh phong, muốn tiến cũng không thể tiến thêm được nữa.
Hắn không tin có người luyện thân thể tới cực hạn, hắn càng không tin có người cũng cùng lúc sở hữu hai gốc đạo thụ giống bản thân.
Thiên Vân thân thể tuy không nói dưới Phân Chi cảnh mạnh nhất, thế nhưng nằm trong mười vị trí đầu, hắn có nắm chắc.