Cả đời này, trên thực tế, Tư Hân Nhiễm cũng chưa từng trải qua đau khổ gì.
Chi duy có một lần, chính là ngày cô ta ra đời lại là ngày giỗ của mẹ cô ta, thế nhưng cô ta cứ mơ hồ trải qua sinh nhật.
Nhận được quà tặng gì đó cũng đều sẽ tránh ngày đó.
Cô ta chưa từng gặp cha mẹ, lúc biết mẹ, cô ta đã năm sáu tuổi rồi.
Biết được bà ấy đã rời khỏi thế giới này thế nào.
Tư Hân Nhiễm còn nhỏ, trốn trong phòng khóc suốt đêm, gần nửa năm cũng không chịu gặp Tư Kính Vũ.
Sau đó đi trên đường, nhìn thấy bông hoa lớn và bông hoa nhỏ ở bên nhau, cô ta nhớ tới mẹ, sau đó đau đớn rơi nước mắt, nói với anh mình: “Anh, hoa cũng có mẹ, thế nhưng Hân Nhiễm và anh lại không có.
”
Thế chim mẹ ấp trứng, lòng cô ta cũng rất đau đớn, chim cũng có mẹ, thế nhưng mẹ của cô ta lại chết rồi.
Ví như như thế này.
Trông suốt hơn nửa năm, cô ta đau lòng bởi vì cây côi, hoa cỏ, hay động vật đều có mẹ, thế nhưng cô ta lại chẳng có mẹ.
Cô ta cũng thường xuyên nằm mơ thấy mẹ mình rồi khóc tỉnh lại vào ban đêm.
Cho nên, Tư Hân Nhiễm quá hiểu sự đau đớn của Cố Kiều Niệm lúc này.
Cô ta lau nước mắt, vỗ vỗ lưng của Nguyên Giang Vãn: “Cô ơi, là anh Cung Dịch tới, cô buông chị ấy ra đi, để anh Cung Dịch nhìn chị ấy một chút, anh ấy thật sự cho lắng.
”
Hiển nhiên thần trí của Nguyên Giang Vãn có chút hỗn loạn.
Lúc bà ấy nghe thấy tên Cung Dịch, phản ứng lại một chút, nhìn về phía anh, sau đó mới khôi phục tinh thần, vôi vàng nói: “Con đã đến rồi, mau đến dỗ dành con bé, dỗ dành con bé…”
Trong lúc nói chuyện, Nguyên Giang Vãn từ từ buông lỏng Cố Kiều Niệm.
Cung Dịch không nói tiếng nào.
Chỉ là hô hấp có chút nặng nề.
Anh nửa ngồi xổm ở bên cạnh Cố Kiều Niệm, đưa tay ôm cô vào lòng,
Trán Cố Kiều Niệm đặt trước ngực anh, ôm chặc lấy Cung Dịch.
Từ trước đến giờ Cung Dịch chưa từng thấy Cố Kiều Niệm như thế.
Đau lòng.
Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói vào tai cô: “Chị còn có tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cả đời này.
”
Cố Kiều Niệm ôm Cung Dịch chặc hơn nữa.
“Chị à, bệnh tình của chị chỉ vừa khá hơn một chút, bây giờ lại bị ướt, cứ giao nơi này lại cho Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc đi, tôi đưa chị đi thay quần áo trước được không?” Cung Dịch nhẹ giọng dụ dỗ Cố Kiều Niệm.
Không đợi Cố Kiều Niệm nói chuyện.
Tiếng cười đột nhiên truyền tới.
“Ha ha ha, tao nuôi được một con hồ ly tinh xuất sắc nhỉ? Thiến Thiến, con nhìn bọn họ một chút… ha ha ha một nữ ba nam đấy? Còn chung đụng với mỗi một người hài hoà như thế! Cố Kiều Niệm, mày lợi hại thật đấy!”
Cũng không biết có phải Cố Đức Hạo bị mất trí rồi không.
Giùng giằng ngồi dậy.
Sưng mặt sưng mũi chỉ về phía Cố Kiều Niệm, vừa cười vừa nói năng loạn xạ.
Cung Dịch hơi liếc mắt.
Ánh mắt và khí thế kia, gần như có thể giết chết một lượng lớn sinh vật sống chỉ trong tích tắc.
Cố Đức Hạo vẫn rụt cổ lại một chút.
“Ban đầu ông đây không nghĩ sẽ làm bẩn tay mình, thế nhưng sao ông cứ mãi tự tìm đến cái chết thế!” Nghiêm Trình Thành nghe xong, cũng không thể áp chế nổi lửa giận trên người, vén tay áo lên muốn ra tay.
Tại sao cú đá vừa rồi lại không thể đạp chết tên súc sinh này chứ?
“Nghiêm Trình Thành.
”
Cung Dịch lạnh lùng ngăn cản Nghiêm Trình Thành.
Nghiêm Trình Thành nhíu mày nhìn về phía anh, sau đó dường như biết điều gì đó.
Cưới nhướng mày với Cố Đức Hạo, từ từ lui về.
“Tư Hân Nhiễm, đưa dì Nguyên về lại xe đi, trời lạnh như thế, em cũng không sợ đóng băng dì ấy sao?”
Sau đó Cung Dịch còn nói.
Tư Hân Nhiễm nào có chứng kiến được khí thế muốn ăn thịt người thế này của Cung Dịch chứ, lập tức gật đầu, đỡ Nguyên Giang Vãn định rời đi.
Nhưng Nguyên Giang Vãn lại không muốn đi: “Cung Dịch, dì thật sự không sao>”
“Dì Nguyên à, nến dì thật sự nghĩ cho Thi Nhân, thế thì quay về đi, con sẽ lập tức đưa cô ấy về.
” Cung Dịch nhìn về phía Nguyên Giang Vãn.
Nguyên Giang Vãn chần chừ một lát, mặc dù trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, thế nhưng vẫn chuẩn bị rời đi.
Lúc bà ấy xoay người đã nhìn thấy Cố Thiến Thiến đang cười vô cùng vui vẻ.
Nguyên Giang Vãn nhíu mày một cái.
Đẩy tay Tư Hân Nhiễm ra, tiến lên, trược tiếp tát Cố Thiến Thiến hai bạt tai.
Mọi người kinh ngạc nhìn sang.
Cố Thiến Thiên cũng kinh ngạc nhìn bà ấy: “Bà đang làm gì đấy?”
“Cô vừa cười cái gì đấy? Là việc cha mẹ cô độc ác phạm tội giết người buồn cười, hay là việc bọn họ làm khiến người ta phỉ báng rất buồn cười?” Nguyên Giang Vãn hỏi: “Trông dáng vẻ con người, nhưng lại chẳng có chút liêm sỉ nào sao?”
Khoé miệng Cố Thiến Thiến co rúc một cái: “Là việc Cố Kiều Niệm gặp quả báo rất buồn cười, không được sao?”
“Cô ấy gặp quả báo? Cô ấy gặp quả báo gì, mở to mắt chó của cô ra mà nhìn cho rõ ràng, cô cho rằng người bây giờ ở bên cạnh cô ấy, người bảo vệ cô ấy là ai?” Nguyên Giang Vãn một tay nắm tóc Cố Thiến Thiến, tay còn lại chỉ về phía Cố Kiều Niệm: “Chỉ là một người trong số những người hiển vinh thế này, cho dù cô có cố gắng cả đời cũng chỉnh dính được một góc, cô còn chê cười cô ấy? Trước tiên phải xem dáng vẻ của bản thân mình là thế nào đi!”
Tư Hân Nhiễm cũng bắt đầu ba hoa: “Cô à, cô ta đang ghen tị với chị đấy, chị con dáng vẻ xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, diễn xuất lại có thể nói là có thể lấy được giải ảnh hậu cấp quốc tế luôn đấy.
Rồi cô nhìn lại cô ta đi, mà thôi tốt nhất là cô đừng xe, sẽ làm bẩn mắt của cô đấy, muốn gì cũng không có gì, cả người hôi hám.
Nếu so sánh cô ta với chị, cũng đang làm nhục chị con đấy.
”
Nói xong, Tư Hân Nhiễm kéo cánh tay đang nắm tóc Cố Thiến Thiến của Nguyên Giang Vãn ra, cẩn thận xoa xoa bà ấy, sau đó đến trước mặt gương mặt ảm đạm của Cố Thiến Thiến, nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng.
“Hừ, không để ý tới đồ bẩn thỉu, chúng ta đi thôi!”
Tư Hân Nhiễm nói xong, nắm tay Nguyên Giang Vãn đi thẳng ra ngoài.
Cố Thiến Thiến chưa tuèng bị người khác mắng chửi và làm nhục trước mặt nhiều người như thế.
Cô ta giận tới mức đên lên.
Chỉ hận không thể nhào tới cắt đứt cổ của Tư Hân Nhiễm và Nguyên Giang Vãn.
“Cô quay lại đây cho tôi! Ai ghen tị với chị ta? Tôi kém hơn chị ta chỗ nào, tại sao tôi phải ghen tị với chị ta!”
Tư Hân Nhiễm quay đầu, đang chuẩn bị mở miệng.
Lúc này.
Ở trong long Cung Dịch, Cố Kiều Niệm đã được nạp điện một chút, cảm xúc cũng dần vững vàng, buông lỏng Cung Dịch, đứng lên.
“Cô không ghen tị với tôi?”
Cố Kiều Niệm lạnh lùng lên tiếng.
Cố Thiến Thiến nhìn sang.
“Cô không ghen tị bởi vì truyền thông gọi cô là em gái của Cố Kiều Niệm sao? Cô không cảm thấy ghen tị đến mức nổi điên vì danh tiếng và độ nổi tiếng của tôi, cho dù tôi đối xử với cô tốt như thế, cô vẫn một lòng nghĩ tới việc đẩy tôi vào hố lửa sao?”
Cố Kiều Niệm từ bên cạnh Cung Dịch đi tới.
Cố Thiến Thiến nhìn cô.
Cắn chặc răng.
“Sao thế? Nhìn thấy tôi khóc lóc bởi vì mất cha mẹ, cô vui vẻ lắm đúng không?” Khoé miệng Cố Kiều Niệm kéo ra.
Cố Thiến Thiến từ từ cảm nhận được khí thế đáng sợ từ trong ánh mắt của cô, từ sâu trong lòng không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
“Tôi… Cố Kiều Niệm, người hại chết cha mẹ chị không phải tôi, tôi đã làm theo yêu cầu của chị, giúp chị tìm được cha mẹ chị!” Cố Thiến Thiến nói.
“À.
”
Cố Kiều Niễm đưa lưỡi liếm liếm bờ môi khô khốc.
Rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mặt không cảm xúc nhìn Cố Thiến Thiến: “Vậy thì thế nào? Sẽ có thể cản được việc tôi hành hạ cô sao? Với sự vui vẻ vừa nãy của cô, tôi cũng không thể bỏ qua cho cô dễ dàng như thế được… Thiến Thiến.
”
Cố Thiến Thiến đã nghe Cố Kiều Niệm gọi cô ta là Thiến Thiến vô số lần.
Cô ra cho rằng, lần đó ở nhà, từ Thiến Thiến cô gọi khi bỏ thuốc cô ta đã đủ đáng sợ.
Thế nhưng ngay khi việc này diễn ra.
Cố Thiến Thiến lại giống như bị vùi lấp vào trong địa ngục.
.