Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

phơi ra ánh sáng chuyện yêu đương của bọn họ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Cô Ấy Bảo Tôi Đừng Động Vào Chị

Trong lòng ông đã rõ ràng Cung Dịch mới là người bị hại trong chuyện này.

Sao có thể khai trừ anh được?

Hơn nữa...

Cung Dịch mới chính là ông chủ thật sự của đoàn phim.

Ai có thể đuổi anh đi chứ?

Cố Kiều Niệm nhìn về phía Cung Dịch.

Không hổ là người đàn ông của cô, cái gì cũng có thể nghĩ cho cô.

Cung Dịch có rất nhiều cách để gây khó dễ cho Vũ Tuyết.

Nhưng anh lại chọn cách trà xanh mà Vũ Tuyết am hiểu nhất để công kích cô ta.

“Nói bậy!”

Đạo diễn thấp giọng mắng.

“Cậu có sai gì chứ, vì sao phải đuổi việc cậu?”

“Đạo diễn, ý của ông là lỗi của tôi sao?” Vũ Tuyết khiếp sợ hỏi.

Đạo diễn không nhìn cô ta.

“Vũ Tuyết, chúng ta đã quen biết nhau hai ba mươi năm rồi, tôi là kiểu người gì chắc cô cũng biết rõ.

Chuyện này, tôi không muốn nhắc lại nữa, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, Cung Dịch bây giờ cũng đang ở top đầu, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến fan của cậu ấy tức giận, bây giờ những đám fan nhỏ đó không giống như năm xưa của chúng ta.

Nếu cô bắt nạt thần tượng của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tung hết mọi chuyện lên mạng cho mọi người đều biết, đến lúc đó mới thật sự là nỗi ô nhục thật sự!”

“Tôi đã nhìn Cung Dịch ra mắt, cậu ấy vẫn luôn kêu tôi là cô giáo, tôi sẽ không để cậu ấy phải chịu thiệt thòi.

Nếu sau này có ai bóp méo chuyện này mà tung ra ngoài, tôi nhất định sẽ không ngại phải trả cái giá gì mà để mọi người biết được chân tướng.” Cố Kiều Niệm cũng lạnh lùng nói: “Cô Vũ, chị nên biết điều một chút, tôi có năng lực làm ra chuyện này.”

Sắc mặt Vũ Tuyết trắng bệch.

Trước mắt, Cung Dịch và Cố Kiều Niệm chắc chắn là nam nữ nghệ sĩ nổi tiếng và được yêu thích nhất.

Nếu fan của hai người họ đoàn kết lại, muốn đổi trắng thay đen là điều vô cùng dễ dàng!

“Các người...!Các người hợp lực bắt nạt tôi ư?” Vũ Tuyết than thở khóc lóc.

Chu Chu cười lạnh một tiếng: “Cô Vũ, chị đừng giả vờ nữa, mọi người trong đoàn phim đều biết mỗi sáng Cung Dịch đều đến phòng trà rót một ly nước sôi.

Có lẽ chị cũng nghe nói nhỉ? Toàn bộ CCTV trên lầu hai đều tốt, chỉ có mỗi CCTV của phòng nước trà lại đúng lúc hư, CCTV đã bị phá! Ai ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quấy rồi không được liền bắt đầu cắn người khắp nơi! Uổng công trước kia tôi còn thích chị như vậy, chị khiến mọi người quá thất vọng!”

“Cô!” Vũ Tuyết đứng lên, hai mắt trừng lên.

Nào còn bộ dạng ôn nhu hào phóng của hai ngày trước nữa?

“Được rồi, đừng nói nữa!” Đạo diễn như muốn nổ não: “Vũ Tuyết, tay cô bị thương như vậy, xử lý như thế vẫn chưa đủ, mau tới bệnh viện xử lý đi.”

Nói xong, đạo diễn đứng lên, nhìn Cố Kiều Niệm ròi nhìn Cung Dịch: “Hai người mau trở lại phim trường đi.”

“Đạo diễn...” Cung Dịch còn muốn nói gì đó.

Đạo diễn không kiên nhẫn nói: “Chuyện sa thải không cần nhắc lại!”

“Vâng.” Cung Dịch ngoan ngoãn đáp.

Vũ Tuyết nhìn sang, tức đến nổ phổi.

Sau đó đạo diễn âm trầm rời đi.

“Hai người các người...” Vũ Tuyết chỉ vào Cố Kiều Niệm, sau đó chỉ sang Cung Dịch.

“Cô Vũ, đã gây rắc rối cho chị rồi.” Cung Dịch nhìn sang Cố Kiều Niệm:“Tôi sẽ giải quyết hậu quả chuyện ở đây, chị cứ về trước đi.”

Cố Kiều Niệm nhìn thoáng qua Cung Dịch, rồi nhìn sang Vũ Tuyết, cô không nói gì cả, sau đó dẫn Chu Chu rời đi.

Nếu chuyện này do Cung Dịch mở ra, vậy cứ để anh giải quyết đến nơi đến chốn đi.

Cố Kiều Niệm vừa đi, Cung Dịch đứng dậy, chậm rãi đi về phía Vũ Tuyết.

Truyện Xuyên Nhanh

Vũ Tuyết và trợ lý của cô ta đều sửng sốt.

“Cậu làm gì vậy?” Vũ Tuyết cảnh giác rụt người lại.

Cung Dịch đi tới trước mặt Vũ Tuyết.

Anh khôi phục lại dáng vẻ của mình trước khi đạo diễn và Cố Kiều Niệm đến đây.

“Chơi vui không?”

Cung Dịch hỏi một câu.

Vũ Tuyết theo bản năng nhìn sang CCTV.

Cung Dịch chú ý thấy, lập tức cười: “Chị thật sự cho rằng CCTV trong phòng trà lại trùng hợp hỏng vậy sao?”

Vũ Tuyết và trợ lý của cô ta lập tức cứng đờ.

Sau đó, trợ lý lặng lẽ đút tay vào trong túi, trợ lý của Cung Dịch ôm tay cô ta lại, lấy điện thoại cô ta vừa chạm vào, mặt không chút biểu cảm, trực tiếp đập nát.

Vũ Tuyết và trợ lý hoảng sợ.

Bọn họ nhìn xung quanh, muốn xin giúp đỡ.

Nhung đại sảnh lầu hai vừa rồi có không ít người, lúc này lại không có một ai.

“Hai người, tôi đề nghị hai người nên nghe ông chủ tôi nói chuyện đàng hoàng, đừng có giở trò, nếu không lát nữa lúc hai người xuống lầu, có thể sẽ xui xẻo mà té ngã, sau đó gãy tay gãy chân.

Tin tôi đi, chuyện này không dễ chịu chút nào.”

Trợ lý Cung Dịch nói.

Bình thường anh ấy rất ít nói, dáng người không cao, diện mạo cũng bình thường, ném vào đám đông gần như không có cảm giác tồn tại.

Nhưng lúc này, vẻ mặt vô cảm ấy hiện lên sự tàn nhẫn khiến người ta có cảm giác ớn lạnh truyền từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.

“Các ngươi đừng quá kiêu ngạo! Ở đây có camera đấy!” Trợ lý của Vũ Tuyết che chở cô ta, nơm nớp lo sợ nói.

Cung Dịch cụp mắt xuống, phát ra tiếng cười lành lạnh.

Vũ Tuyết bỗng hiểu ra.

“CCTV ở phòng trà, là do cậu làm hỏng?”

“Nếu không thì là ai?” Cung Dịch lên tiếng, sau đó nhìn xung quanh: “Không chỉ CCTV trong phòng trà, toàn bộ CCTV ở đây, tôi nói là hỏng, vậy thì chắc chắn là hỏng rồi.”

“Rốt cuộc cậu là ai?” Vũ Tuyết trầm giọng nói.

“Bây giờ mới hỏi, đã muộn rồi.” Cung Dịch liếc nhìn cô ta.

Vũ Tuyết cảm giác được một sự áp lực vô hình nhưng mạnh mẽ.

Cả đời này cô ta tiếp xúc qua không ít nhân vật lợi hại, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được một khí thế đáng sợ như vậy.

“Chị thật không biết tốt xấu.” Cung Dịch nói tiếp: “Niệm Niệm đã liên tục dỗ dành tôi để tôi đừng động vào chị, còn chị thì sao? Tự mình tìm đường chết đưa tới cửa, còn muốn vu khống cô ấy, lòng lang dạ sói cũng chỉ đến thế.”

“Cậu..

Cậu gọi Kiều Niệm là cái gì? Các người...!chẳng lẽ các người?”

Vũ Tuyết sửng sốt!

Cô ta vẫn luôn cho rằng là Cố Kiều Niệm dính lấy Cung Dịch vì muốn xào CP để nổi tiếng mà thôi.

Không ngờ rằng, hai người này thật sự ở bên nhau?

Cung Dịch nhìn Vũ Tuyết giống như nhìn một người chết.

“Chị thật may mắn, hôm nay tôi đã đồng ý với cô ấy sẽ không động vào chị.”

Cả người Vũ Tuyết cứng đờ.

Nỗi sợ hãi tràn ngập khắp người cô ta.

“Đưa cô Vũ đến bệnh viện, điều trị thật tốt.” Cung Dịch nhìn về phía trợ lý.

“Đã rõ.”

Sau đó Cung Dịch rời đi.

Vũ Tuyết lập tức đứng dậy muốn đi: “Tôi không cần các người đưa tôi đến bệnh viện!”

Nhưng trợ lý của Cung Dịch lại không cho.

“Thưa cô, tôi khuyên cô nên nghe lời ông chủ tôi nói, đừng cự tuyệt ý tốt của anh ấy, anh ấy điên lên rồi...!Lỡ như cô Cố không ngăn được thì cô sẽ rất thảm.”

Trợ lý mỉm cười.

“Tôi biết cô có chút lai lịch, nhưng mà, chỉ là một chút, cô đừng hy vọng chút lai lịch đó của cô có thể làm được gì, nếu so với ông chủ của tôi, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.”

Hơi ngừng lại một chút, trợ lý nở một nụ cười càng hiền lành hơn.

“Hy vọng cô đừng tìm việc cho tôi, đừng giãy dụa vô ích.”.

: Phơi Ra Ánh Sáng Chuyện Yêu Đương Của Bọn Họ

Vũ Tuyết nhìn ý cười hiền hoà đầy mặt của người đàn ông trước mắt.

Sống lưng ớn lạnh từng đợt.

Cô ta nghĩ không ra, sao đột nhiên mọi chuyện lại trở thành như vậy?

Lúc trước cô ta đã xem qua bản điều tra bối cảnh của Cung Dịch, rõ ràng anh chỉ là một tên bình thường không xu dính túi!

Cố Kiều Niệm cũng không có lai lịch gì, cùng lắm chính là mấy tháng này có hợp tác nhiều một chút với Hoàn Ảnh mà thôi.

"Các người đã làm tay tôi bị thương thành như vậy, mà còn muốn mạng của tôi sao?" Vũ Tuyết hỏi.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi, quả thật là tôi muốn đưa cô đi bệnh viện, không phải lúc nãy ông chủ của tôi đã nói rồi sao? Cô Cố không cho đụng vào cô."

Vũ Tuyết cắn răng một cái.

"Ngược lại tôi muốn nhìn một chút các người có bản lĩnh này hay không, giữa ban ngày ban mặt mà dám lấy mạng tôi!"

"Bản lĩnh thì có đấy, thế nhưng cô Cố không cho." Trợ lý đáp lại.

Vũ Tuyết: "..."

Không bao lâu, Vũ Tuyết lên xe.

Chính là ngoài ý muốn.

Cuối cùng xe thật sự đi đến bệnh viện.

Trợ lý của Cung Dịch bận trước bận sau, còn đưa cô ta nhập viện điều trị.

"Bác sĩ nói, quả thật là bỏng có chút nghiêm trọng."

Trợ lý cầm báo cáo kiểm tra của Vũ Tuyết trở về.

"Nói thừa, đây chính là nước sôi nóng đấy!" Trợ lý của Vũ Tuyết hét lên.

Trợ lý của Cung Dịch nhìn về phía cô ta: "Ở đây là bệnh viện, xin cô đừng làm ồn."

Trợ lý của Vũ Tuyết: "..."

"Mặc dù rất nghiêm trọng, thế nhưng ý của ông chủ tôi là không thể làm lỡ buổi quay của đoàn phim được, hôm nay bệnh viện sẽ xử lý khẩn cấp cho cô một chút, ngày mai cô vẫn nên quay lại trường phim để quay."

"Chúng tôi đều đã bị thương thành thế này rồi, quay chụp cái gì nữa?" Trợ lý của Vũ Tuyết khiếp sợ hỏi.

"Hết cách rồi, cô Cố thích quay phim cùng cô Vũ, ông chủ nhà chúng tôi cưng chiều cô ấy cưng chiều đến coi trời bằng vung, thế nên chỉ có thể để cô chịu ấm ức rồi."

"Cô ta thích thì tôi nhất định phải diễn sao?" Vũ Tuyết tức giận hỏi.

"Cô Vũ, cô nổi tiếng chuyên nghiệp, chút vết thương này không lấy mạng của cô được, sau khi quay lại đoàn làm phim chúng tôi cũng sẽ cung cấp nhân viên y tế chăm sóc theo cô, đảm bảo sẽ không để miệng vết thương của cô bị lây nhiễm." Trợ lý dừng lại một chút: "Đương nhiên cô cũng có thể không cần diễn, thế nhưng... tôi nghĩ nhất định cô sẽ không muốn thấy trên hot search ngày mai treo mục cô gây rối nam chính của đoàn phim, cùng với kiêu ngạo không coi ai ra gì chứ?"

"Cậu đe dọa tôi?" Vũ Tuyết cắn răng hỏi.

Trợ lý của Cung Dịch gật đầu: "Đúng thế đấy."

Vũ Tuyết: "..."

"Tôi còn có chuyện khác phải xử lý nên đi trước, ngày mai gặp lại."

Không cho Vũ Tuyết cơ hội nói chuyện, trợ lý của Cung Dịch trực tiếp rời đi.

"Lẽ nào lại có cái lý đó!" Vũ Tuyết nổi trận lôi đình.

"Rốt cuộc Cung Dịch có bối cảnh như thế nào vậy?" Trợ lý của cô ta thì lại rất hoang mang.

"Có thể thấy được loại phụ nữ như Cố Kiều Niệm, có khả năng là có địa vị lớn gì đó?" Vũ Tuyết cắn răng, sau đó cô ta nghĩ đến việc gì đó: "Cô lập tức sắp xếp một tài khoản tin cực hot của chúng ta, bùng nổ chuyện Cố Kiều Niệm với Cung Dịch thật sự đang yêu đương ra ngoài!"

Bọn họ là đỉnh lưu không phải sao?

Fan người nào có thể chấp nhận được thần tượng yêu đương chứ?

Cô ta không tin không trị được đôi cẩu nam nữ này!

Rất nhanh, tài khoản tin nóng hổi nào đó đăng một tin gây sốt.

“Hết hồn, Cố Kiều Niệm với Cung Dịch vậy mà thật sự ở bên nhau?”

Bây giờ đầu năm này, gây sốt chỉ mặt gọi tên thế này, mười phần thì có tám phần là tin thật.

Vũ Tuyết cố chịu tay đau nhức, nhìn chòng chọc vào bình luận Weibo này.

Thế nhưng...

Mọi việc không phát triển theo hướng cô ta mong đợi.

"Ha ha ha ha ha má nó, cưng cũng gặm dưa nữa à?"

"Người đâu, lại đến một tên gặm dưa điên này."

"Cưng mới biết hả? Còn tổ chức hôn lễ rồi cơ!" Bức ảnh này là sân khấu hợp tác của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch, là một tấm ảnh hai người trêu đùa với nhau.

"Lại một tên bắt đầu gặm dưa trong nghề, vãi nhái, chẳng theo chuẩn mực gì cả!"

"Lỗ tai nhỏ lắng nghe này, đằng ấy nói nhiều một chút đi!"

"Không phải chứ, so với cái dự đoán của mị không giống lắm, tối hôm qua mị nghe được ở dưới gầm giường của bọn họ là cãi nhau chia tay rồi, lý do là em trai quá lâu!"

"Dự đoán của mị đúng rồi, cố tình là thật!"

Sắc mặt Vũ Tuyết trắng bệch.

"Những người này đang làm cái gì thế?"

Trợ lý của Vũ Tuyết của nhíu mày: "Hình như bọn họ không hề tin... nhưng cũng có người tin, chị nhấn vào trang chủ xem... đều là fan CP của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch!"

"Mau đáp lại bọn họ, nhấn mạnh không phải nói đùa, bọn họ đang ở bên nhau!" Vũ Tuyết vội vàng nói.

Trợ lý vội vàng gật đầu.

Một lát sau.

Tài khoản tin nóng hổi trả lời dòng bình luận của “Cưng cũng gặm.”

"Tôi gặm cái gì chứ? Bọn họ thật sự ở bên nhau đó!"

Ai biết được, dòng trả lời này vừa đăng, tình huống càng thêm mất khống chế.

"Tất cả mọi người hiểu một chút này, ngay từ lúc bắt đầu cố tình gặm dưa, mị cũng như thế, mỗi ngày ôm điện thoại gõ mười ngàn lần, CP của mị thật sự ở bên nhau rồi."

"A? Đằng ấy làm thật ư? Nếu không hay là đổi một tài khoản gặm CP đi?"

"Nếu bọn họ thật sự có chuyện này, đến bây giờ còn có người không biết sao?"

"Hở... cố ý là cái gì? Cầu phổ cập tin!"

"Thời buổi đặc biệt không phổ cập khoa học ha ha, hiểu thì sẽ tự nhiên hiểu."

Vũ Tuyết thấy dòng cuối cùng, trực tiếp vứt điện thoại đi.

Mục đích cô ta tạo tin gây sốt này là vì muốn đánh sâu vào vòng fan của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.

Không ngờ là... còn chưa gặm được thì bị thu hút rồi?

Hơn nữa, rõ ràng chính là thật, nhưng sao những tên ngu ngốc này lại không tin?

Vũ Tuyết tức điên.

Bên kia phòng trang điểm.

Bởi vì tay của Vũ Tuyết bị thương, cảnh buổi sáng căn bản là không quay được.

Cố Kiều Niệm không quay lại trường quay, mà đang ở phòng trang điểm của Cung Dịch chờ anh.

Sau một phen khiến Vũ Tuyết nhục nhã, Cung Dịch trực tiếp đi đến phòng trang điểm của mình.

Lúc anh đi vào, Chu Chu đã ở đây.

Nhìn thấy Cung Dịch tiến vào, Chu Chu lập tức cầm đồ của mình lên: "Em chờ chị trên xe, chị đừng lâu quá đấy."

"Được."

Cố Kiều Niệm gật đầu.

Lúc Chu Chu rời đi thì đóng cửa lại.

Đầu tiên là Cố Kiều Niệm thở dài một hơi, sau đó đi tới trước mặt Cung Dịch, đưa tay ra nắm lấy tay anh, rồi nhìn trái nhìn phải.

Nước không dễ kiểm soát, trên mu bàn tay Cung Dịch cũng bị văng dính một chút. Lúc này có chút đỏ đỏ.

Cố Kiều Niệm vừa nhìn đã đau lòng không thôi, cô vội vàng cầm tay bị phỏng qua: "Có đau không?"

"Đau."

Trên thực tế, Cung Dịch không hề có cảm giác mình bị văng nước đến.

Nhưng vì không muốn bị mắng, anh vẫn bày ra một trận bán thảm.

"Ả đàn bà này!" Cố Kiều Niệm tức giận tới mức cắn răng: "Tôi thật không ngờ tới cô ta không biết xấu hổ như vậy, vậy mà ngăn em trong phòng trà!”

"Tôi cũng không ngờ." Cung Dịch nói.

Cố Kiều Niệm nâng mắt nhìn anh: "Cậu cũng thật là, trực tiếp kêu người đến ấn chặt cô ta thì tốt rồi, cậu xem đi, bản thân còn bị thương!"

"Chị giận hả?" Cung Dịch hỏi.

"Đương nhiên là tôi giận rồi!" Cố Kiều Niệm rũ mắt, sau khi thoa cao trị bỏng giúp anh, còn thổi nhẹ nhẹ: "Sớm biết vậy bảo cậu băm cô ta thì tốt rồi, cũng không đến mức làm cậu bị bỏng."

Đáy mắt Cung Dịch tràn đầy ý cười.

Sau đó anh kéo tay Cố Kiều Niệm, ôm vào lòng.

Cung Dịch nhẹ nhàng xoa cái ót của Cố Kiều Niệm: "Tôi không sao, chị đừng trách tôi, cũng đừng giận tôi là được."

Như vậy...

Lần sau... tôi mới còn dám nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio