“Là bà?”
Cố Đức Hạo quay lại, nhìn Dương Tuyết với vẻ mặt khó tin.
“Bảo sao lúc nãy không thấy bà ho he gì! Thì ra là bà!”
“Anh Hạo! Không phải em! Là Chu Chu nói lung tung!” Dương Tuyết vừa nói vừa đứng dậy lùi sát vào tường, đi dần ra phía cửa.
“Con nhỏ đó muốn gây xích mích quan hệ của chúng ta, á!!!”
Cố Đức Hạo túm tóc Dương Tuyết, giơ tay cho bà ta một cái tát: "Chuyện này chỉ có bà, tôi và Trương Ngọc Mai biết, không phải bà thì còn có thể là ai nữa hả!”
"Cố Đức Hạo! Ông đánh tôi? Ông dám đánh tôi! Cái đồ vô lương tâm này, tôi hầu hạ ông cả một đêm, còn giúp ông mua tài khoản blogger viết bài, thế mà ông lại đánh tôi chỉ vì vài câu khích bác của một con ả! Đồ tệ bạc!” Dương Tuyết ăn một cái tát, bà ta sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức gào lên, xông vào cào cấu Cố Đức Hạo.
Trong bài viết dài dằng dặc của Chu Chu, đoạn vừa rồi chỉ là phần mở đầu.
Tối qua, khi Chu Chu liên lạc với luật sư, luật sư đã khuyên cô ấy không nên đưa nghi án bắt cóc chưa có chứng cứ xác thực vào bài thanh minh.
Vì vậy, cuối cùng cô ấy đã thêm phần bắt cóc vào bài viết ở tài khoản phụ của mình.
"Ngoài ra, về thân thế của Kiều Kiều, có một chuyện mà tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi mỗi khi nghĩ đến, đó là em gái của cô ấy, con gái ruột của hai vợ chồng xấu xa kia.
Khi cô ta châm chọc Kiều Kiều, cô ta đã nói rằng ngày trước bố mẹ cô ta là những kẻ buôn người, Kiều Kiều là đứa bé bị bọn họ bắt cóc từ trong núi ra, thậm chí bọn họ còn gϊếŧ bố mẹ ruột của cô ấy rồi chôn xác họ.
Sau khi nghe những lời này, mỗi đêm Kiều Kiều đều tỉnh dậy trong cơn ác mộng, mặt ướt đẫm nước mắt, khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.
”
Không chỉ dừng lại ở đó.
Chu Chu cũng viết về việc Cố Kiều Niệm đã bị chèn ép như thế nào trong những năm qua và tiêu chí lựa chọn kịch bản của vợ chồng Cố Đức Hạo chỉ là tiền.
Đến phần kết, Chu Chu còn viết thêm: "Những dòng cuối cùng này là để gửi cho một nhà ba người lương tâm bị chó tha kia, Kiều Kiều bị các người chèn ép, đày đọa nhiều năm như thế, hôm nay coi như đã được giải thoát rồi! Tôi cũng sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật về từng chữ mà tôi viết ra trên đây, tốt nhất các người đừng có làm ra vẻ trà xanh khóc lóc phủ nhận làm gì, tôi dám viết bài này để mọi người cùng đọc thì chắc chắn trên tay đã có bằng chứng xác thực rồi! Khuyên các người một câu, từ nay về sau, làm người dương gian thì đừng có chơi mấy trò âm giới thất đức, thấy mình xui xẻo ít quá hả?”
Bài viết dài dằng dặc này được viết rất sinh động và đầy lôi cuốn.
Cư dân mạng hít drama đọc một hơi từ đầu đến cuối, cảm giác nhập tâm rất mạnh mẽ.
Một số phương tiện truyền thông bảo vệ phụ nữ và trẻ em đã lần lượt chuyển tiếp bài viết này.
"Nếu chủ bài viết không nói là người thật việc thật thì tôi còn tưởng mình đang xem phim truyền hình ấy chứ, có ai kiểm tra xem chuyện bắt cóc là thật hay giả chưa?”
"Mẹ nó chứ! Em gái xinh đẹp như thế nuôi cả gia đình bọn họ, cho bọn họ sống trong nhà sang, mua cho bọn họ xe thể thao xịn, phải tôi thì tôi đã bưng người ta lên mà cúng rồi.
”
"Tôi đã bảo mà, thì ra Cố Kiều Niệm diễn xuất thần nhập hoá như thế mà sau này lại chỉ quay mấy bộ phim rác là do chọn kịch bản chỉ nhìn tiền chứ không quan tâm đến diễn viên phụ với e-kíp sản xuất, như thế thì không nát mới là lạ!”
"Kiều Kiều nhớ phải lấy máu lập hồ sơ đấy, lỡ những gì cô em hờ nói là giả thì có lẽ bố mẹ chị cũng đang tìm chị đấy, không chừng sau khi lập hồ sơ xong sẽ đối chiếu tìm được người!”
Trên mạng có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Cũng có những lời chỉ trích Cố Kiều Niệm không màng công ơn nuôi dưỡng, làm căng quá mức!
Sau đó lập tức bị cư dân mạng chửi cho to đầu.
Cố Đức Hạo vừa sập một phòng xong, ông ta đánh Dương Tuyết một trận, sau đó ông ta dừng lại, tiếp tục đọc bài viết của Chu Chu.
Khi nhìn thấy Cố Thiến Thiến tiết lộ chuyện ông ta là kẻ buôn người, phòng thứ hai lại sập tiếp, hai mắt ông ta tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu.
Ông ta lập tức lái xe trở lại bệnh viện.
Cố Thiến Thiến thấy ông ta thì định phủ nhận ngay nhưng Cố Đức Hạo chẳng nói chẳng rằng gì mà lập tức xông tới cho cô ta một cái tát.
"Tao chỉ nói với mỗi mình mày chuyện tao chôn bố mẹ con ranh Cố Kiều Niệm kia trong khe núi! Mày còn định chối không phải mình hả?!”.