"Chị quên nói cho em một chuyện." Nguyệt Ly vừa mới nằm xuống không bao lâu thì chợt nhớ tới chuyện này, đáng lẽ ra cô nên nói cho cô ta biết rằng Hạ Thần muốn cầu xin tha thứ sau đó mới dội cho cô ta một gáo nước lạnh, khiến cho cô ta tuyệt vọng.
Nhưng mà, bây giờ mới nói cũng có kế hoạch khác, đây chính là gieo hy vọng cho cô ta, đợi đến khi cô ta phát hiện ra sự thực, nhất định sẽ càng thú vị, không biết lúc đó vẻ mặt của cô ta sẽ như thế nào đây?
"Chị họ, chị nói đi." Thanh âm của Cố Phương Phương vẫn suy yêu như trước.
"Em họ, em phải chăm sóc thân thể thật tốt, nếu không sao có thể đấu cùng với Tôn Thiến kia?" Hiện tại, phải để cho Cố Phương Phương đấu với những người con gái khác của Hạ Thần đến chết đi sống lại, cô ở bên cạnh xem chuyện vui, tiêu diêu tự tại biết bao.
"Chị họ, em..." Cố Phương Phương ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
"Được rồi, em họ, thiếu chút nữa thì lạc đề, chị muốn nói cho em một tin tốt đây, Hạ Thần gửi ở chỗ chị một cái đồng hồ rất quý giá, muốn chị đưa cho em làm quà tạ lỗi đó."
"Có thật không?" Vừa vui vừa sợ lại có chút hoài nghi. Cũng không trách được Cố Phương Phương lại cảm thấy như vậy, ai bảo Hạ Thần phong lưu như thế, cô ta cho rằng Hạ Thần hẳn là đã quên cô ta đi tìm những người con gái khác, không ngờ Hạ Thần vẫn nhớ đến cô.
Nguyệt Ly nghe thấy thanh âm kích động của Cố Phương Phương, rất muốn mắng cô ta một tiếng "Đồ đê tiện". Hai ngày trước còn phản bội cô ta, lên giường với người con gái khác, hiện tại chỉ cần tặng một cái đồng hồ, còn nhờ người khác đưa hộ, một chút thành ý cũng không có, nhưng mà lại có hiệu quả. Kì thật bản chất của Cố Phương Phương là một người cực kì hám tiền.
"Phải rồi, chị họ, chiếc đồng hồ hồ đó bề ngoài có đắt tiền hay không?" Cố Phương Phương cẩn thận hỏi.
Qủa nhiên là vậy, Nguyệt Ly nhếch miệng tạo ra một nụ cười trào phúng: "Tất nhiên là đắt tiền rồi, là do Hạ Thần mua đó, sao có thể không đắt tiền chứ?"
"Cũng đúng." Cố Phương Phương khẽ gật đầu: "Chị họ, bao giờ chị về nhà?"
"Có lẽ sẽ muộn một chút."
"Được, em đợi chị."
"Không còn việc gì nữa, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó, chị cúp máy đây."
"Được."
Nguyệt Ly ngáp một cái, trở về giường ngủ một giấc.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại không ngừng vang lên, nhìn màn hình, mấy cuộc điện thoại đều là của Minh Minh gọi tới, còn có cả tin nhắn. Nguyệt Ly vội vàng nghe điện thoại: "Minh Minh, mình tới ngay đây."
"Nhanh lên một chút." Thanh âm của Minh Minh có chút không vui, nói xong liền cúp máy.
Nguyệt Ly không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, chạy ra ngoài.
May mắn, vừa kịp lúc, cô chính là người được đọc tên.
Đợi lãnh đạo phát biểu xong, tặng hết phần thưởng, hiệu trưởng lại lên nói vài câu tổng kết, cuối cùng đại hội thể thao của trường cũng kết thúc.
Trở về kí túc xá, Nguyệt Ly thu dọn đồ đạc đi về nhà.
Minh Minh nói: "Chỉ có một ngày nghỉ mà cậu cũng về sao? Đi đi về về không thấy phiền toái?"
"Một ngày cũng phải về, một ngày có thể làm được rất nhiều chuyện."
Minh Minh khẽ gật đầu: "Vậy cũng đúng, cậu về đi." Sau đó lại cười mờ ám, bổ sung nói: "Làm được chuyện gì, khi trở lại nhất định phải kể cho mình đó."
Nguyệt Ly bật cười, nói: "Đương nhiên rồi."
Vừa rồi cô nới câu kia chẳng qua là thuận miệng mà thôi, cố ý khiến cho Minh Minh suy nghĩ lung tung.
"Vậy đi nhanh về nhanh, thuận buồn xuôi gió nha." Minh Minh vẫy tay chào.
"Được rồi, tạm biệt."
Khi Nguyệt Ly râ đến cổng trường thì vừa vặn gặp phải Hạ Thần vừa bước xuống xe.
Nguyệt Ly vốn muốn tránh mặt anh ta nhưng anh ta lại gọi cô lại: " Liễu Nguyệt Ly, em vội vã chạy đi đâu?"
"Không có gì, tôi chỉ muốn đuổi theo xe bus." Nguyệt Ly thản nhiên nói, cô không muốn gặp Hạ Thần, một khắc cũng không muốn "Rảnh rỗi chúng ta nói chuyện sau, giờ tôi đi trước."
"Đợi một chút." Hạ Thần tiến lên một bước, ngăn cô lại "Anh nhờ em đưa đồng hồ cho Phương Phương, em đã đưa chưa?"
"Còn chưa đưa, đang chuẩn bị trở về sẽ đưa."
"Vậy thì tốt, em đi đi."
Nguyệt Ly không hề do dự quay người rời đi.
Cố Phương Phương nhận được điện thoại của Nguyệt Ly, biết rằng cô sắp về liền rời giường, rửa mặt, thay quần áo một phen. Thương tâm cũng đủ rồi, đã có cái đồng hồ giá trị xa xỉ kia, cũng là thời điểm nên bớt giận rồi.
Dì Trương nhìn Cố Phương Phương ăn mặc và trang điểm xinh đẹp, buồn bực nói: "Phương Phương, cháu không giúp gì làm việc nhà, ăn mặc như vậy là muốn đi đâu vậy?"
"Không phải, gần đây cháu không được khỏe, tâm trạng cũng không tốt cho nên mới thay quẩn áo, là muốn thay đổi tâm trạng mà thôi." Từ trong đáy lòng Cố Phương Phương vẫn sợ dì Trương. Nhớ tới dạy bảo lần trước, dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, cô ít gây chuyện một chút thì tốt hơn "Đợi ăn cơm xong cháu sẽ rửa bát."
"Ngoài rửa bát ra thì còn phải quét dọn một lượt đó, cháu đừng có lười biếng." Dì Trương cảnh cáo xong thì liền đến phòng bếp nấu ăn.
Còn có một chút thời gian, Cố Phương Phương trở về phòng lựa chọn đồ trang sức. Con gái luôn thích mình xinh đẹp đặc biệt là gần đây cô có yêu cầu rất cao với bản thân, đương nhiên là muốn cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, mỗi một chỗ đều phải thật xinh đẹp mới được.
Tinh tế chỉnh trang lại một lần cũng tốn không ít tâm tư, tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu chiếc đồng hồ vàng, những đồ trang sức này cũng đều để phối với đồng hồ vàng nên cô mới đeo chúng.
Vì trên đường về bị tắc đường nên Nguyệt Ly về đến nhà hơi muộn một chút. Trước khi về còn cố ý đên siêu thị mua một số đồ ăn vặt chính là vì muốn buổi tối cùng ăn với Liễu Dật.
"Dì Trương, cháu đã về rồi." Bước vào nhà, Nguyệt Ly chào hỏi với dì Trương.
"Được rồi, tiểu thư Nguyệt Ly nghỉ một lát đi, cơm cũng sắp được ăn rồi." Dì Trương trả lời.
"Dạ."
Nguyệt Ly mang đồng đồ ăn vặt về phòng mình, không được một lát, tiếng gõ cửa vang lên: "Chị họ, em là Phương Phương, có thể vào hay không?"
"Đương nhiên là có thể." Nguyệt Ly cười nói.
Vào phòng, Cố Phương Phương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Chị họ, cái đồng hồ mà chị nói Hạ Thần tặng cho em ở đây vậy?"
Nguyệt Ly nói: "Để chị lấy cho em."
Cô vừa trở về cô ta đã đến đòi đồng hồ vàng, dù sao cô cứ cầm cũng phiền toái, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì cô cũng không đền được, lúc này đúng lúc vật về với chủ. Nguyệt Ly lấy từ trong cặp ra một hộp quả tinh xảo, đưa cho Cố Phương Phương: "Của em đây, em cầm đi."
Cầm hộp quà, Cố Phương Phương cảm kích nói: "Cảm ơn chị, chị họ."
Nguyệt Ly ngoài cười nhưng trong không cười, anh mắt hiện lên một tia xem thường: "Không có gì."
Nhưng lúc này Cố Phương Phương làm sao có thể chú ý tới những biểu hiện đó của Nguyệt Ly, hiện tại cô ta chỉ chú ý đến hộp quà trong tay mà thôi.
"Phải rồi, Hạ Thần có nói gì không?" Cố Phương Phương đột nhiên nhớ ra, hỏi.
"Có, chính là hy vọng em tha thứ cho anh ta, anh ta cũng đã cam đoan sẽ không tái phạm nữa, em tha thứ cho anh ta đi." Nguyệt Ly cười, nói những lời của Hạ Thần ra, tuy nhiên vẫn có chỉnh sửa một chút.
"Anh ấy thực sự nói như vậy sao?" Biết Hạ Thần có lòng hối cải, cô cũng có thể tha thứ cho anh ấy, nhưng mà, còn phải quan sát một thời gian mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
"Đương nhiên rồi, anh ta còn tặng món quà quý giá như thế này làm quà tạ lỗi, em tha thứ cho anh ta đi."
"Em..." Cố Phương Phương hơi do dự "Tuy rằng trong lòng em đã tha thứ rồi nhưng mà vẫn muốn xem biểu hiện của anh ấy thế nào đã."
Nguyệt Ly không thể không bội phục Hạ Thần, chỉ cần một cái đồng hồ là có thể thu phục trái tim người đẹp, còn không cần tự mình đến tặng, mà Cố Phương Phương dường như không hề để ý đến điều đó.
Cô ta đã nói như vậy rồi, Nguyệt Ly cũng rất thức thời nói: "Giữa bạn trai và bạn gái khó tránh được những lúc có hiểu lầm, cần phải biết thông cảm cho nhau."
"Cảm ơn chị, chị họ, sau này em thành công nhất định sẽ không quên chị."
"Chị cũng nhất định không quên em." Sẽ không quên những việc mà trước kia cô đã gây ra cho tôi.
Lúc ăn tối, mẹ Liễu có bữa tiệc xã giao cho nên không trở về, ba Liễu lại đi công tác, Cố Phương Phương bận ngắm nghía đồng hồ vàng, Liễu Dật lúc này vốn nên trở về rồi nhưng lại chưa thấy bóng dáng đâu.
Nguyệt Ly hỏi dì Trương: "Dì Trương, đáng lẽ ra Liễu Dật phải về rồi chứ, sao còn chưa thấy đây?"
Dì Trương nói: "Thiếu gia gọi điện thoại về, nói có một trận đấu bóng rổ cho nên sẽ về muộn một chút."
Nguyệt Ly hiểu rõ, bắt đầu động đũa ăn cơm.
Ăn cơm xong Liễu Dật còn chưa trở về, lúc này trời đã tối rồi, Nguyệt Ly không khỏi có chút lo lắng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyệt Ly, dì Trương an ủi: "Tiểu thư, cháu đừng lo lắng quá, thiếu gia không phải là trẻ con, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thả lỏng tâm tình một chút đi."
"Aizz..." Nguyệt Ly thở dài "Dì nói cũng đúng nhưng mà trong lòng không kìm được lo lắng."
"Sẽ không có chuyện gì đâu." Dì Trương hiền lành cười.
Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng của Liễu Dật, Nguyệt Ly mừng rỡ chạy ra ngoài. Liễu Dật thấy được người mà mình ngày nhớ đêm mong thì cũng rất vui vẻ, khẽ nhếch khóe miệng "Nguyệt Ly, em ăn cơm chưa vậy?"
Nguyệt Ly vui vẻ nói: "Ăn rồi, còn anh đó, hôm nay vừa thi xong lại đi đấu bóng rổ, em đã bảo dì Trương giữ ấm đồ ăn cho anh, nhanh về ăn đi."
"Anh biết rồi." Liễu Dật gật gật đầu.
Bước vào phòng khách, Liễu Dật lớn tiếng chào hỏi dì Trương rồi mới buông cặp sách rồi rửa tay ăn cơm.
Mặc dù chỉ có mấy ngày không gặp nhưng Nguyệt Ly lại cảm thấy như đã qua rất nhiều năm, cô ngồi đối diện với Liễu Dật, ngắm nhìn cậu ăn cơm.
Cậu ăn uống rất tao nhã, từ từ nhai, chậm rãi nuốt, cẩn thận tỉ mỉ.
Mày kiếm nghiêng nghiên, đôi mi dài mượt, khóe mắt mỉm cười, khuôn mặt tuấn dật, không có thứ gì không hấp dẫn ánh mắt của Nguyệt Ly.
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Nguyệt Ly, Liễu Dật vẫn bình tĩnh ăn cơm như cũ, không nhanh không chậm.
Cơm nước xong xuôi, Liễu Dật cảm thấy cả người đều là mồ hôi rất khó chịu liền đi tắm rửa trước.
Nguyệt Ly nhân lúc này đi nhìn Cố Phương Phương một chút.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Phương Phương vui vẻ ra mở cửa "Chị họ, chị mau vào đi."
Sau khi đi vào, Cố Phương Phương nhiệt tình mời Nguyệt Ly ngồi, bưng trà rót nước, so với trước kia thì khác nhau một trời một vực. Trước kia, ngoại trừ một số việc nhà mà dì Trương bắt làm ra thì bình thường không phải cứ ở trong phòng thì chính là ra ngoài hẹn hò với Hạ Thần. Hiện nay, hai người cãi nhau nhưng cô ta lại có đồng hồ vàng, mọi sự chú ý đều dồn lên chiếc đồng hồ vàng đó.
"Em họ, em không ăn cơm sao?" Nguyệt Ly quan tâm hỏi.
"Cảm ơn chị họ đã quan tâm, em vẫn chưa đói." Cố Phương Phương cười nói.
Nguyệt Ly thở dài, lại nói: "Em cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, tương lai có ý định gì không?"
Cố Phương Phương lạnh lùng cười: "Con đường tương lai em đã nghĩ kĩ rồi, cho dù em không thể ngăn cản anh ấy có tình nhân bên ngoài nhưng mà, nhất định phải đạt được một nửa gia sản của anh ấy."
"Em muốn gia sản của anh ta, điều kiên tiên quyết là kết hôn với anh ta." Nguyệt Ly nói "Nếu như có thể gả vào nhà giàu thì em chính là chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi, về sau sẽ có vô số tài phú đó."
"Cho nên, anh ấy đã tặng em đồng hồ vàng rồi thì em sẽ cho anh ấy bậc thang để đi xuống." Mặc dù người đàn ông mình yêu có nhân tình cô cũng rất thương tâm nhưng thương tâm xong cô vẫn phải sống cuộc sống của mình. Nếu như anh ấy tiếp tục tổn thương cô, cô liền đem tất cả tình yêu mà cô dành cho anh ấy chuyển qua cho tiền của anh ấy. Bất kì ai cũng có thể phản bội mình, chỉ có tiền là không thể.
Đây chính là cái gọi là thế giới trọng vật chất, gần hai tháng từ một huyện nhỏ chuyển đến sống trong thành phố lớn này, Cố Phương Phương đã không còn là cô gái ngây thơ trước kia rồi.