Tắt điện thoại, Cố Phương Phương lập tức đến phòng thi của Hạ Thần chờ.
Chờ một thời gian dài, không biết qua bao lâu, Hạ Thần đi ra. Nhìn thấy Cố Phương Phương đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch; hai mắt sưng đỏ, vô hồn; giống như hoa bị nhiễm sương giá, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, Hạ Thần nhẹ giọng hỏi: "Phương Phương, em sao vậy?"
Cố Phương Phương cố áp chế trong lòng phẫn nộ lo âu và hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chiều hôm nay anh sẽ đính hôn không?"
Trong lòng Hạ Thần có cảm giác nặng nề, cô ấy vẫn biết, chỉ là, trên mặt anh vẫn làm như không có việc gì, cười nói: "Em nghe ai nói bừa, người nào lung tung bịa đặt chuyện của anh?"
"Thật sao?"
Hạ Thần cười cam đoan, nói: "Dĩ nhiên, anh chưa bao giờ lừa gạt em. Chắc người ta đùa với em thôi, tin anh đi."
"Mọi người trong trường đều biết, anh cho rằng anh vẫn có thể lừa gạt được sao?" Trong lòng Cố Phương Phương rất mệt mỏi, cảm giác trái tim bị hung hăng đâm một đao, rất đau, đến bây giờ, anh ấy vẫn còn lừa gạt cô!
Lúc này, giọng nói của Nguyệt Ly chợt vang lên, mắng: "Hạ Thần, anh thật không biết xấu hổ."
Thật ra, cô đã sớm tới, nhìn trò hay một lát, cảm thấy bây giờ xuất hiện là thời cơ tốt nhất, Cố Phương Phương vẻ mặt đau khổ, cô có thể lấy cớ mắng chửi anh ta, cũng sẽ không bị trả thù.
Nhìn thấy Liễu Nguyệt Ly, trong lòng Hạ Thần không hiểu dấy lên tức giận, "Đây là chuyện của tôi và Phương Phương, cô lại đây chen miệng cái gì?"
Nguyệt Ly nói lời chính nghĩa, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh: "Anh khi dễ em họ của tôi, lừa gạt tình cảm của em ấy, giờ anh lại nói tôi không có tư cách nói?" Dứt lời, nhẹ giọng an ủi Cố Phương Phương.
Cố Phương Phương cảm kích liếc mắt nhìn Nguyệt Ly.
Hạ Thần chán ghét nói: "Cô phát điên cái gì, cút cho tôi, đừng ở đây cản trở tôi và Phương Phương."
Nguyệt Ly không thèm để ý đến ánh mắt chán ghét của anh ta, đôi mắt đen sáng trong như nước mùa thu nhìn chằm chằm không chút nào che giấu khinh thường, "Vậy anh giải quyết chuyện này như thế nào, em họ tôi không thể mặc cho anh tùy tiện chơi đùa."
"Cô đừng nói bậy, tôi không có đùa giỡn Phương Phương." Hạ Thần mặt lạnh, nói: " tôi đối với Phương Phương là thật lòng, xin mời không cần khích bác chia rẽ tình cảm giữa chúng tôi, đúng rồi, có phải cô nói chuyện tôi muốn đính hôn không?"
Nguyệt Ly khinh thường nói: "Đúng thì thế nào, toàn trường mọi người đều biết, anh cho rằng anh có thể giấu diếm được sao?"
Hạ Thần trợn mắt lên giận dữ nhìn Nguyệt Ly, Nguyệt Ly không chút sợ hãi trợn mắt trừng lại, lúc này, Cố Phương Phương mở miệng, "Thần, anh nói thật với em, có phải chiều nay anh sẽ đính hôn không?"
Gương mặt điển trai rốt cuộc xuất hiện vết nứt, Hạ Thần khó khăn mở miệng: "Anh. . . . . ."
Không đợi anh ấy nói xong, Cố Phương Phương trước nói: "Anh không cần nói nữa, em đều hiểu, thì ra là như vậy."
Nói xong xoay người chạy đi.
Nguyệt Ly hung hăng cảnh cáo một câu: "Anh tốt nhất nói cho rõ ràng, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh."
"Cô đừng chen vào chuyện của bọn tôi nữa, còn chê chuyện không đủ loạn sao?"
Bị Nguyệt Ly nói được phiền lòng, giọng nói của anh càng thêm ác liệt.
Loạn chết anh đi, mọi việc đều suôn sẻ, chân đạp n chiếc thuyền, tên con trai cặn bã đó trêu đùa tình càm của người ta, Nguyệt Ly ở trong lòng hung hăng mắng một trận, cuối cùng mới chạy ra đuổi theo Cố Phương Phương.
"Thật xin lỗi, Phương Phương, anh cũng không có cách nào khác." Hạ Thần trong miệng tự nhủ.
Nguyệt Ly chạy đến phía trước Cố Phương Phương, kéo cô ta lại: "Em họ, không có chuyện gì, tất cả đều sẽ qua thôi."
Cố Phương Phương khóc nói: "Chị họ, cám ơn chị vẫn luôn ở bên em."
"Phương Phương, Hạ Thần không đuổi theo, có lẽ, em và anh ta là không có kết quả."
Sắc mặt Nguyệt Ly nặng nề, chậm rãi nói. Thật ra, trong lòng lại rất hả giận, cô ta rơi vào kết cục như vậy hoàn toàn xứng đáng, sao có thể dễ dàng gả vào nhà giàu như vậy?
Cố Phương Phương gật đầu một cái: "Em hiểu."
"Vậy em nguyện ý dựa theo lời chị nói đi làm không?"
Lên xe buýt, sau khi ngồi xong, Nguyệt Ly cười hỏi.
"Không biết." Mộng đẹp của cô tan vỡ, trái tim đang rỉ máu, cô bất chấp mọi thứ.
"Em họ, đây không phải lúc buồn bã hối tiếc, em phải cố gắng tạo ra tương lai của hai người mà tương lai đó phải thuộc về em,." Nguyệt Ly nói, nhìn như là vì Cố Phương Phương nghĩ kế hoạch, những trên thực tế là để làm cho cô ta xấu mặt, mất mặt xấu hổ. Đây chỉ là sự khởi đầu của kế hoạch trả thù, cô vẫn còn rất nhiều chiêu số để đối phó bọn họ, chỉ là hiện tại họ còn là học sinh, không thể làm được quá mức, chơi đùa xong quá sớm, sẽ không vui nữa.
"Em có thể làm được không?" Sự đả kích này quá lớn; sự kiêu ngạo, tự ái của cô, đã nhỏ bé không đáng kể, hiện tại phải nghĩ xem có biện pháp nào khiến cho Hạ Thần không thể đính hôn được.
"Em phải tin tưởng chính mình, tiềm lực của con người là vô hạn, không có gì là không thể, chỉ có không muốn làm, chị họ ở phía sau cổ vũ động viên tinh thần và tiếp sức cho em."
Nguyệt Ly lừa dối nói.
Thấy tâm tư cô ta có chút dao động, Nguyệt Ly tiếp tục thêm lửa: "Em họ ngốc, em cần phải hiểu rõ, đến muộn, người ta sẽ là vợ tương lai của Hạ Thần, đến lúc đó em liền cái gì đều không phải."
Lần này, Cố Phương Phương đã hoàn toàn dao động, nén lệ gật đầu một cái, "Bằng bất cứ giá nào, em sẽ không chịu đựng, cũng sẽ không làm cho bọn họ sống thoải mái."
"Ừ, vậy mới đúng, lát nữa trở về chuẩn bị quần áo trang điểm cho thật đẹp."
"Em biết rồi."
Bữa tiệc đính hôn sẽ bắt đầu lúc 3h30, bây giờ mới 12h, còn rất nhiều thời gian.
Về đến nhà, Cố Phương Phương lập tức vọt vào phòng chuẩn bị, Nguyệt Ly và Liễu Dật cùng nhau vui vẻ ăn trưa.
Sau khi ăn xong, Liễu Dật hỏi: "Này Cố Phương Phương làm sao vậy?"
Nguyệt Ly ghé vào tai, nói tất cả mọi chuyện cho Liễu Dật nghe.
Sau khi nghe xong, tâm tình của Liễu Dật càng tốt hơn, gương mặt hiện rõ nụ cười, Nguyệt Ly nhìn chăm chú vào nụ cười như gió xuân của Liễu Dật, trong lòng cũng thấy nấm áp.
Sau đó, Liễu Dật đi theo Nguyệt Ly vào phòng của cô, Nguyệt Ly bắt đầu đoán tình hình buổi chiều, mỗi lần đều có thể giày vò Cố Phương Phương đến chết đi sống lại.
Hai người cười đau cả bụng, cô không ra tay, lại có thể nhìn cô ta bị mọi người mắng chửi chán ghét khinh bỉ, tất cả oán hận, mới có thể tiêu tan.
"Nguyệt Ly, vẫn là chúng ta đơn giản tương đối tốt, hạnh phúc bình thường."
Liễu Dật sau khi cười xong, cảm thán một chút. Cậu và Nguyệt Ly không cần giống TV như vậy khoa trương lại giả tạo, chỉ cần đơn giản như vậy là đủ rồi.
"Đúng vậy." Nguyệt Ly dựa vào lòng cậu ấy, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má cương nghị tuấn lãng của cậu ấy, trong lòng vui mừng.
Đôi tay Liễu Dật ôm chặt lấy eo nhỏ của cô ấy, dịu dàng nói: "Chúng ta sẽ hạnh phúc ."
Hạnh phúc, cô đã có, hiện tại cô cố gắng giữ lấy, mỗi ngày cùng Liễu Dật trải qua cuộc sống bình thường vui vẻ.
Bên này, Cố Phương Phương trang điểm rất đậm; che đi sắc mặt tái nhợt, hai mắt thâm quầng, cùng trạng thái mệt mỏi.
Lúc này, điện thoại vang lên, màn hình hiện số Hạ Thần.
Cố Phương Phương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận: "Chuyện gì?"
Giọng nói Lạnh lùng xa cách, che giấu nội tâm sợ hãi, cố làm ra vẻ kiên cường, để cho mình thấy dễ chịu hơn.
"Thật xin lỗi." Ngay từ đầu, Hạ Thần liền nói xin lỗi, không có cười đùa như mọi ngày, thật sự rất nghiêm túc.
"Anh biết rõ, em không muốn nghe anh nói xin lỗi kia mà." Cố Phương Phương lạnh lùng nói.
"Vậy em nói em muốn cái gì?" Hạ Thần cũng rất đau khổ, anh cũng không muốn đính hôn sớm trói buộc chính mình, nhất định phải cẩn thận, con gái của bí thư tỉnh ủy, cũng không phải là người dễ chọc, đắc tội bọn họ, nhà bọn họ sẽ không để yên. Đây là ý muốn của gia đình, cho nên phải kết thân, mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Lợi ích trước mặt, một chút tình cảm trái gái của anh cũng không tính cái gì, chỉ là Cố Phương Phương không giống với những bạn gái lúc trước, anh thích cô ấy, nhưng so với lợi ích, liền nhỏ bé không đáng kể, đối với cô áy náy, hy vọng có thể bù đắp lại một chút.
"Em muốn cái gì đều có thể?"
Hạ Thần lại bổ sung một câu: "Trong khả năng anh có thể làm được." Không thể mặc cho cô ấy m
uốn làm gì thì làm.
Cố Phương Phương ngắn gọn lưu loát nói: "Em muốn tâm của anh, còn muốn người anh nữa."
"Tâm của anh có thể cho em, người của anh sợ rằng không được." Hạ Thần xin lỗi nói.
Trầm mặc chốc lát, Cố Phương Phương nhẹ giọng nói: "Buổi chiều anh có thể tới đây không, em nguyện ý đem chính mình cho anh."
Nếu trước kia nghe được cô ấy nói như vậy nhất định sẽ rất vui, dù sao, dáng người của cô ấy rất nóng bỏng, lại tự nguyện, nhất định rất sảng khoái, nhưng, giờ phút này lại khác, buổi chiều phải đính hôn, tân khách lục tục tới, nhà bọn họ quăng không dậy nổi mặt.
"Xin lỗi, buổi tối anh mới có thể đến."
"Được, vậy thì buổi tối đến, chỗ cũ."
"Thần, anh có yêu em không?" Bỗng nhiên hỏi như vậy, Hạ Thần giật mình, sau đó cười nói, "Dĩ nhiên, không thích em, như thế nào quan tâm em nhiều như vậy?"
"Thật sao?"
"So với vàng còn thật." Lừa gạt một cô gái nhỏ như vậy thật sự rất dễ dàng. "Chúng ta buổi tối gặp nhau."
"Được, hẹn gặp lại."
Tắt điện thoại, trong lòng Cố Phương Phương dễ chịu hơn một chút, anh ấy yêu cô, như vậy đủ rồi, ban đầu cô cho là cô yêu tiền của anh ấy, nhưng qua một đoạn thời gian ở chung, tâm không khống chế được rơi vào, biết rõ là không được, nhưng vẫn muốn rơi vào.
Tỉ mỉ trang điểm chỉ vì anh ấy, buổi tối mới có thể gặp nhau, cô lại lần nữa tẩy trang.
Nằm ở trên giường, trong lòng mặc dù rất đau, nhưng vẫn đối với anh ấy tràn đầy hi vọng.
Anh ấy đính hôn, một mình cô, không thể thay đổi được gì, nhưng, cô muốn cố gắng thay đổi.
Nguyệt Ly và Dật ở trong phòng rất lâu, đến giờ rồi, Liễu Dật bị giục đi học, trong lòng Liễu Dật chờ mong, muốn tự mình đi xem, nhưng việc học quan trọng hơn, không ở lại được.
Vẫy tay tạm biệt Liễu Dật, Nguyệt Ly lập tức gõ cửa phòng Cố Phương Phương: "Phương Phương, chuẩn bị xong chưa?"
"Thật xin lỗi, chị họ, em không đi." Cố Phương Phương khẽ nói.
Nguyệt Ly cau mày, hỏi: "Sao đột nhiên lại thay đổi?"
"Em đi cũng không thay đổi được gì." Lời nói của Cố Phương Phương tràn đầy tuyệt vọng.
Nguyệt Ly bắt đầu cố gắng khuyên: "Em phải cố gắng thử, thì mới có thể biết được, hiểu không?"
"Chị họ, em đã nghĩ rồi, chị không cần để ý đến em, em muốn nghỉ ngơi."
Tâm tình Nguyệt Ly không tốt, không biết Cố Phương Phương đang nghĩ cái gì, hiện tại không thể để lộ được.
"Vậy được rồi, em nghỉ ngơi đi."
Đã như vậy, cô muốn xem, cô ta đang suy nghĩ cái gì, yên lặng theo dõi là được.
Bảy giờ tối, Cố Phương Phương nhắn một tin cho Hạ Thần, trang điểm thật đẹp cô nói một tiếng với Nguyệt Ly, rồi đi trước.
Nguyệt Ly lập tức ngăn cô ta lại: "Em họ, một mình em, chị không yên tâm, chị đưa em đi."
"Chị họ, chị đã giúp em rất nhiều, cám ơn chị." Cố Phương Phương nhẹ giọng nói, "Chuyện tình cảm của em, em vẫn là tự mình giải quyết tốt hơn."
"Chuyện của em, dĩ nhiên chính em giải quyết, chị chỉ đi cùng em. Khi em và Hạ Thần nói chuyện, chị sẽ tránh đi."
Trên mặt Nguyệt Ly hiện rõ sự quan tâm, Cố Phương Phương không tiện từ chối, liền đồng ý.
Đi xe mất 15 phút, hai người xuống xe ở một khách sạn năm sao.
Đi tới phòng cà phê ở tầng hai, Nguyệt Ly ngồi cùng Cố Phương Phương, hai người tùy tiện gọi vài thứ.
Đợi 10 phút, Nguyệt Ly không nhịn được nói: "Em họ, có thể là anh ta không đến?"
"Chị họ, đừng nóng vội, em chờ anh ấy, nếu không đến, về sau liền cắt đứt quan hệ với anh ấy." Cố Phương Phương dứt khoát nói, không giống đang nói đùa.
"Đúng vậy, trên thế giới này đàn ông tốt còn rất nhiều, em cũng không cần chỉ yêu một mình anh ta." Nguyệt Ly phụ họa nói, ngay sau đó lại bổ sung một câu, "Chỉ là, em phải tìm một nhà giầu có, giống bộ dạng của Hạ Thần như vậy rất hiếm, nếu em tìm một người đẹp trai, có thể chỉ là một người có hoàn cảnh gia đình bình thường."
Cố Phương thở dài.
Lại đợi 30 phút, vẫn chưa thấy tới.
"Em họ, hay là thôi đi, nếu người ta đã đính hôn, em vẫn là bỏ anh ta đi." Nguyệt Ly đề nghị.
"Liễu Nguyệt Ly, tại sao cô luôn xen vào chuyện của tôi và Phương Phương vậy?" Nghe thấy Liễu Nguyệt Ly khuyên Phương Phương rời xa anh, anh liền tức giận.
Bà tám chết tiệt, liền thích nói bậy.
"Em ấy là em họ của tôi, tôi sao có thể mặc kệ được?" Nguyệt Ly đương nhiên nói: "Con gái khác con trai, dễ dàng bị thương nhất chính là con gái."
"Được rồi, tôi không muốn dài dòng với cô, tôi muốn nói chuyện với Phương Phương, cô đi bên cạnh đi." Hạ Thần chán ghét liếc mắt nhìn Nguyệt Ly, lại nhìn Cố Phương Phương, lập tức dịu dàng nói: "Phương Phương, anh xin lỗi."
"Ít ghê tởm đi." Nguyệt Ly không khách khí mắng to, "Bây giờ anh đã đính hôn rồi, anh đem Phương Phương nhà tôi đặt ở chỗ nào?"
"Làm phiền cô tránh ra." Hạ Thần nói với Nguyệt Ly. Trên thực tế Nguyệt Ly chính là muốn hiệu quả như vậy, giả ngu cố ý phá hư bọn họ.
"Được rồi, em họ, tự chăm sóc mình cho tốt, có chuyện gì lập tức gọi chị, chị ở bên kia."
Nhỏ giọng dặn dò một câu, Nguyệt Ly không cam lòng rời đi, thực ra trong lòng cười nghiêng ngả, cô nào có thời gian để ý đến bọn họ, đơn giản liền muốn nhân cơ hội này đấu võ mồm một chút, lại có thể hả giận, cớ sao mà không làm đâu?
Bây giờ, cô gọi điện cho Liễu Dật, nhàn nhã nói chuyện phiếm.
"Nguyệt Ly, tình hình thế nào rồi?" Liễu Dật cười hỏi.
"Cũng được, tình hình tạm thời có vẻ ổn định, chỉ là, rất nhanh sẽ xảy ra chuyện."
Nguyệt Ly vừa nói xong, bên kia cái ly bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra bén nhọn tiếng vang.
"Sẽ không phải là đánh nhau chứ?" Liễu Dật suy đoán lung tung.
"Không phải, là Cố Phương Phương khóc." chỗ ngồi của Nguyệt Ly rất tốt, có thể thấy rõ ràng tất cả tình hình ở bên kia.
“Tại sao cô ta khóc?"
"Em không nghe rõ lắm, nói cái gì không muốn làm cái gì." Nguyệt Ly không rõ nói.
"Nhất định là không muốn làm vợ bé của Hạ Thần." Liễu Dật nói chắc như đinh đóng cột.
"A, cũng đúng." Nguyệt Ly chỉ phụ trách kể lại, cũng chưa kịp suy nghĩ."Lấy tính cách (tâm cao khí ngạo) kiêu ngạo của Cố Phương Phương, chắc chắn sẽ không cam tâm làm người tình giấu mặt của Hạ Thần."
(Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài)