Tắm thật lâu, Cố Phương Phương mới từ phòng tắm ra ngoài, sắc mặt như tro tàn, ánh mắt đờ đẫn đi trở về phòng.
Nguyệt Ly thấy vậy, không tiện hỏi thêm cái gì.
Cùng Hạ Thần qua lại tới nay, Cố Phương Phương chịu không ít tội, cái bộ dáng này đã là không sai rồi. Kế tiếp, cô muốn suy nghĩ cho tốt làm thế nào đối phó Hạ Thần.
Chuyện đã xảy ra Nguyệt Ly nhất định phải hiểu rõ, chỉ có biết rõ mới có thể nghĩ cách đối phó.
Cô lâm vào trầm tư.
"Nguyệt Ly ——"
Liễu Dật gọi mấy tiếng, cũng không thấy trả lời, cậu đi qua lắc lắc thân mình của cô ấy.
"Éc. . . . . . Anh nói cái gì?"
Nguyệt Ly rốt cuộc hoàn hồn, có chút mờ mịt hỏi.
Liễu Dật khẽ vuốt ve gò má cô ấy, cúi đầu nói: "Em đang suy nghĩ cái gì?"
Chống lại ánh mắt dịu dàng cưng chiều của cậu ấy, Nguyệt Ly do dự một chút, liền quyết định đem ý nghĩ của mình nói cho cậu ấy biết.
"Anh theo em về phòng trước."
"Được."
Đến phòng của Nguyệt Ly, Nguyệt Ly lạnh lùng nói: "Chính là nghĩ làm thế nào đối phó Hạ Thần."
Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, Liễu Dật cũng không trực tiếp hỏi, suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Hiện tại sợ rằng không được."
"Anh hiểu lầm, hiện tại em chỉ muốn làm cho anh ta khổ sở; còn tính mạng, tài sản của anh ta; đương nhiên là về sau lại nghĩ biện pháp."
Liễu Dật nhíu mày "Em muốn lợi dụng Phương Phương sao?"
Nguyệt Ly thở dài: "Trước mắt chỉ có thể như vậy, hiện tại Phương Phương bị ngược đãi thành ra như vậy, không có sức chiến đấu, phải đợi một đoạn thời gian."
Liễu Dật thuận tiện tiếp một câu: "Phương Phương không được, anh ta khẳng định còn có những cô gái khác."
"Cái này em biết rõ, em đang suy nghĩ." Nguyệt Ly bắt đầu nghĩ lại, phân tích từng chút một, Tôn Thiến, cô gái này bây giờ vẫn còn quan hệ gần gũi với anh ta, chỉ là, hình như cô ta thích Hạ Thần, sợ rằng không được, còn những người khác đã thôi lâu rồi, cũng không được. Chợt, ý tưởng lóe lên, cô nghĩ tới đêm đó ở hộp đêm anh ta bị ba chị gái luân phiên, đã qua mấy tháng, có thể có người đã mang thai?
Liễu Dật thấy trên mặt Nguyệt Ly vui mừng, hỏi: "Có phải nghĩ tới điều gì không?"
Nguyệt Ly cười gật đầu một cái: "Em nghĩ tới mấy tháng trước, Hạ Thần bị ba cô gái ở hộp đêm thay phiên nhau ăn, anh nói có thể có người trong số họ mang thai không?"
Liễu Dật suy nghĩ một lát, không nhịn được đả kích cô ấy: "Khả năng không lớn, các cô gái ở hộp đêm nhất định sẽ chuẩn bị biện pháp an toàn."
Nguyệt Ly chưa từ bỏ ý định, "Vậy cũng có thể có ngoại lệ."
"Đã như vậy, em tìm người điều tra một chút sẽ biết."
"Được, em lập tức thuê người đi thăm dò."
Nguyệt Ly dặn dò xong, thời gian vẫn còn sớm, chuyện của bọn họ tạm thời cũng bàn bạc xong rồi, liền cùng nhau đi dạo phố.
Nguyệt Ly biết một quán đồ nướng rất ngon, liền mang Liễu Dật cùng đi.
Chủ quán là một đôi đôi vợ chồng trung niên mở, con người rất tốt, tay nghề lại tốt không chê vào đâu được.
Hai người dựa vào sở thích của mình gọi đồ ăn.
Liễu Dật đồ ăn dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, lại thấy Nguyệt Ly gọi nhiều như vậy, có chút lo lắng: "Em ăn nhiều như vậy, ngộ nhỡ ngày mai bị nóng sẽ không tốt?"
Nguyệt Ly bĩu môi, làm nũng nói: "Em biết, khó khăn lắm em mới được ăn một lần, cho em buông thả một lần đi."
Liễu Dật mặc dù đối với những yêu cầu của Nguyệt Ly đều không từ chối, nhưng, nếu có hại cho sức khỏe, cậu không thể phớt lờ.
Vẻ mặt cậu dịu dàng, nhưng lời nói rất kiên quyết: "Không được."
Nguyệt Ly vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng cũng đã gọi rồi."
"Bỏ lãng phí."
"Anh ăn cho em."
". . . . . ."
Sau khi thức ăn thơm phức được chủ quán bưng lên, Liễu Dật bắt đầu chia.
"Có chút xíu như vậy thôi sao?" Nguyệt Ly thấy mình được chia ít như vậy, rất bất mãn.
Liễu Dật thỏa hiệp: "Được rồi, cho em thêm một chút."
"Này còn không sai biệt lắm."
Nói xong, Nguyệt Ly bắt đầu ăn, mùi thơm tràn ngập trong khoang miệng, vị thịt tươi ngon, lập tức liền ăn sạch tất cả mọi thứ trong chén đĩa.
Liễu Dật lại chậm rãi, nhai kĩ nuốt chậm, mùi vị thật sự rất tốt. Liếc mắt thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào đĩa cánh gà nướng, nét mặt thèm thuồng, cậu cảm thấy rất buồn cười, nhẹ nhàng giương lên khóe miệng.
"Anh cười cái gì?" Nguyệt Ly rất khó chịu, sớm biết như thế, sẽ không dẫn cậu ấy tới, chỉ có thể nhìn, không thể ăn, cái cảm giác này, thật sự là quá khó chịu.
"Không có gì." Nụ cười trên mặt đã không còn, nhưng con ngươi đen nhánh ẩn chứa vô hạn ý cười.
Nguyệt Ly không để ý tới cậu ấy, dùng khăn giấy bao quanh một cây trúc, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Cô mải ăn, Liễu Dật chụp trộm một kiểu ảnh, khóe miệng hiện lên nồng đậm ý cười.
Cuối cùng dưới sự làm nũng của Nguyệt Ly, Liễu Dật vẫn là mềm lòng để cho cô ấy ăn.
Hai người vô ưu vô lo, ngược lại tự tại thoải mái.
Biết, Liễu Dật sắp phải thi, Nguyệt Ly muốn đi về nhà. Nhưng Liễu Dật không đồng ý, gần đây bận học, khó được ra ngoài một chuyến, thật tốt thả lỏng một chút. Cậu không thể bỏ qua, hết sức bảo đảm: "Yên tâm, bài tập anh đều học tốt lắm, hôm nay chúng ta đi chơi một chuyến."
Nguyệt Ly suy nghĩ một chút, đồng ý: "Anh còn muốn đi đâu?"
"Ừ. . . . . . Anh muốn đi trượt băng." Liễu Dật tràn đầy hứng thú.
"Nhưng. . . . . ." Nguyệt Ly khó xử nói, "Em không biết."
"Không sao." Liễu Dật cười nói, "Anh dạy cho em."
"Vậy. . . . . . Được rồi." Nguyệt Ly miễn cưỡng đồng ý.
Liễu Dật xem ở trong mắt, không mới tốt, vừa có thể cùng cô gần gũi, lại có thể thả lỏng.
Tính toán nhỏ của cậu đánh cho rất vang.
Đến sân trượt băng, sau khi hai người trang bị tốt, Nguyệt Ly nhìn qua lớp kính thấy đám người chơi đùa rất vui vẻ, cũng muốn chơi, nhưng, các hoạt động thể thao của cô luôn không tốt lắm, muốn luyện đến mức vô cùng thuần thục, không biết phải mất bao lâu.
Nghĩ tới đây, cô có chút chán nản.
Vừa rồi còn cao hứng, không lâu sau, liền trở nên rầu rĩ không vui, Liễu Dật dịu dàng nói: "Yên tâm, anh bảo đảm sẽ dạy cho em thật tốt."
"Vậy em muốn xem kỹ thuật của anh trước đã."
"Được, anh sẽ chứng minh cho em thấy, em xem cho tốt." Nói xong, Liễu Dật vội vàng đi ra ngoài.
Rất nhanh, Nguyệt Ly liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của cậu ấy, như cá gặp nước, tự do di chuyển trong sân trượt tuyết.
Mỗi một động tác, đều trôi chảy lưu loát, Nguyệt Ly không khỏi ngơ ngẩn nhìn cậu ấy đang cười tự tin trong sân trượt tuyết, là như thế rực rỡ lóa mắt.
Chẳng biết từ lúc nào, Liễu Dật một lần nữa trở lại bên cạnh cô.
Liễu Dật cười đến có chút muốn ăn đòn: "Có phải bị kỹ thuật của anh thuyết phục rồi không?"
Nguyệt Ly không chút để ý nói: "Bình thường, em nhìn đều nhanh buồn ngủ."
Sắc mặt của Liễu Dật liền ủ rũ, đôi mắt đen nhánh có chút bị thương: "Thật sự kém như vậy sao?"
Thật ra, nếu Liễu Dật làm nũng với Nguyệt Ly, cô cũng không có sức miễn dịch, con trai tuổi mười tám, vẫn ở giữa danh giới con trai và đàn ông, lúc trầm ổn, có thể khí phách độc đoán, lúc làm nũng, gương mặt rất đẹp trai, chọc người yêu thích.
Tâm cô lại mềm xuống, cô không nỡ: "Thật ra, vừa rồi anh biểu diễn rất tốt."
Liễu Dật lập tức lộ ra nụ cười tỏa nắng: "Vậy anh lập tức dạy em luyện tập."
Vào trong sân, Nguyệt Ly lại thấy rất khẩn trương, Liễu Dật cười cười: "Yên tâm, có anh, anh dắt em."
"Vâng."
Nguyệt Ly hít một hơi thật sâu, bắt đầu đi theo Liễu Dật trượt.
"Cảm giác như thế nào?" Liễu Dật sợ lập tức trượt quá nhanh sẽ dọa đến Nguyệt Ly, cho nên đi rất chậm.
"Không tồi."
Lại trượt một lát, Liễu Dật cười với Nguyệt Ly: "Hiện tại em tự mình thử một chút đi, anh ở bên cạnh nhìn."
"Không được." Nguyệt Ly vội vàng từ chối.
Vừa dứt lời, Liễu Dật buông tay cô ấy ra, tâm đột nhiên căng thẳng, chân mất thăng bằng, mắt thấy sắp ngã xuống rồi, Liễu Dật nhanh tay nhanh chân ngăn ở trước mặt Nguyệt Ly, cô ngã vào một lồng ngực cứng rắn ấm áp, tay cũng nắm chặt eo của cậu ấy.
Tiếng cười trong sáng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
Nguyệt Ly bất mãn nhìn chằm chằm Liễu Dật: "Anh muốn hù dọa em sao."
Liễu Dật vẻ mặt vô tội, biểu tình lại càng mê man, lắc đầu một cái: "Anh sao bỏ được hù dọa em? Anh chỉ là cho em tự luyện tập một chút thôi, anh dắt em...em vĩnh viễn không học được."
"Không học được liền không học." Giống như đang giận dỗi, cô hung hăng đánh vào vai cậu ấy.
"Nhẹ một chút." Liễu Dật giả vờ bị đau.
"Đừng giả vờ trước mặt em." Nguyệt Ly hừ nói.
"Được rồi, anh dắt em." Liễu Dật trong lòng thở dài, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Liễu Dật dắt cô tự do trượt, đặt toàn thân như đang bay lượn, nhẹ nhàng.
Liễu Dật thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn bộ dáng say mê của Nguyệt Ly, nụ cười trong đáy mắt càng đậm, khóe miệng cười càng phát ra rực rỡ.
Sau một lúc lâu, Nguyệt Ly kêu mệt, Liễu Dật mới đưa cô ra khỏi sân trượt.
Vận động một chút, sắc mặt Nguyệt Ly hồng hào, khẽ thở, cả người thoải mái.
Liễu Dật toàn thân nhẹ nhõm, trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc, có thể cùng người mình yêu cùng nhau làm chuyện mình thích, tuyệt vời vô cùng.
"Trước uống một ngụm nước đi." Liễu Dật đưa một chai nước cho Nguyệt Ly.
"Ừ." Sau khi Nguyệt Ly hô hấp thông thuận, lại cảm thấy rất khát, đang định bảo cậu ấy đi mua nước, nhưng cậu ấy đã đưa đến bên miệng cô, cậu ấy luôn tri kỷ như vậy, trong lòng ngọt ngào. Vốn là uống nước bình thường cũng biến thành như uống rượu tiên.
Bất giác, đã gần tối, hai người cũng mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi, liền trực tiếp bắt xe đi về.
Về đến nhà, dì Trương đã nấu cơm xong, vừa đúng lúc hai người đang đói bụng, rửa tay xong, liền bắt đầu ăn.
Vừa vận động xong, khẩu vị của Nguyệt Ly rất tốt, ăn hai bát cơm.
"Về sau, mỗi tuần, đều muốn dẫn em đi vận động một lần." Sau khi ăn xong, Liễu Dật chợt nhẹ nhàng nói một câu.
Nguyệt Ly híp mắt lại, giọng nói lạnh nhạt: "Cái này muốn xem tâm tình."
"Được, nghe lời em." Liễu Dật cũng không bắt ép.
"Đúng rồi, tiểu thư, hôm nay Cố Phương Phương làm sao vậy, cũng không ra khỏi cửa phòng?" Dì Trương chợt chen miệng hỏi một câu.
"Cháu cũng không biết." Nguyệt Ly thở dài nói, "Chắc là bị thất tình."
"Không thể nào?" Dì Trương nghi ngờ, "Hôm trước dì vẫn thấy cô ta cùng Hạ thiếu rất thân mật, làm sao có thể sẽ thất tình?"
"Cháu cũng chỉ đoán thôi, không nói chính xác." Nguyệt Ly nhún nhún vai, chậc chậc nói.
"Cũng đúng, tuổi trẻ bây giờ, nói đến yêu đương, hôm nay giận dỗi, ngày mai rất nhanh sẽ làm hòa."
Buổi tối, Nguyệt Ly lại đi thăm Cố Phương Phương, gõ cửa, đợi rất lâu, cũng không thấy trả lời.
Trong lòng tức giận, Nguyệt Ly nói lớn: "Phương Phương, hôm nay chị gặp được Hạ Thần. . . . . ."