Lại đã Thứ hai, Nguyệt Ly và Liễu Dật bởi vì tối hôm qua đại chiến kịch liệt, hai người vội vàng thức dậy, liền chạy tới công ty.
Nguyệt Ly tinh thần không được tốt lắm, mơ mơ màng màng, ngủ gà ngủ gật, còn Liễu Dật thì lại tinh thần sáng láng, mặt mày hớn hở.
Dừng lại ở một quán ăn để ăn sáng, đây là một quán làm ăn tương đối khá, lúc ra ngoài đã ước định tốt lắm, nếu không lúc này, nhất định phải sắp xếp chỗ ngồi.
Ngửi thấy mùi thơm, Nguyệt Ly có chút tinh thần, bĩu môi: "Em muốn ăn bánh bao hấp."
Liễu Dật nghiêm túc lái xe, nhìn thẳng phía trước, nhếch miệng: "Ở ngay bên tay phải của em."
Nguyệt Ly một đêm đại chiến, đã sớm đói bụng, ăn rất nhanh.
Đến công ty, hai người cùng nhau vào thang máy đi lên.
Nguyệt Ly ở tầng hai, Liễu Dật hôn một cái vào má cô ấy, vẫy tay tạm biệt.
Nguyệt Ly mở máy tính ra, đi lên MSN, một tin nhắn ngắn của Liễu Dật gửi tới, kích vào xem, chỉ đơn giản là hỏi thăm, Nguyệt Ly nhắn lại cho cậu ấy nói phải cố gắng làm việc, thời gian đi làm không thảo luận tình cảm cá nhân.
Rất nhanh, bên kia gửi đến một khuôn mặt buồn, nghĩ đến gương mặt tuấn lãng tính trẻ con của cậu ấy, Nguyệt Ly liền không nhịn được khẽ cười.
Thời gian của cậu ấy và cô không nhiều lắm, phải quý trọng mỗi một phút.
Nhưng vui mừng không bao lâu, một cuộc điện thoại của thư ký, làm cho cô nổi giận đùng đùng.
"Tổng giám đốc, không tốt." Giọng nói cuống quýt của thư ký Lý từ đầu bên kia truyền đến.
"Không nóng nảy, từ từ nói." Nguyệt Ly uống một ngụm sữa.
Thư ký Lý nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Công ty thu mua nguyên liệu có vấn đề."
Nguyệt Ly hơi kinh ngạc, rất nhanh tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Ai phụ trách?"
Thư ký Lý trả lời: "Là cậu của cô."
"Cậu tôi đi làm khi nào?" Nguyệt Ly cau mày, nghi ngờ nói.
"Là mấy ngày trước, Vợ của Đổng Sự Trưởng giới thiệu, trực tiếp đến bộ phận thu mua nguyên liệu làm phó phòng. Hôm trước, trong nhà trưởng phòng có việc xin nghỉ, anh ta liền tự tiện quyết định mua lô hàng lông cừu kia."
"Được rồi, tôi đã biết, cậu lập tức bảo cậu ta đến phòng làm việc của tôi. Còn có lập tức ngừng sản xuất lô hàng này lại, tìm người mua lần nữa." Nguyệt Ly trầm giọng ra lệnh. Người cậu này, thật là một ngày không gây chuyện, một ngày không yên. Trước kia, gây chuyện không ít, từng ngây người trong tù ba năm.
Mười phút sau, cậu của Nguyệt Ly xuất hiện ở trong phòng làm việc của Nguyệt Ly.
Cậu cười híp mắt hỏi: "Nguyệt Ly, cháu tìm cậu có chuyện gì?"
Nguyệt Ly giận tái mặt, lạnh lùng nói: "Đây là công ty, không phải ở nhà, xin gọi tôi là tổng giám đốc."
Thấy không khí không đúng, cậu sửa miệng, "Tổng giám đốc Liễu, cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Nguyên liệu có phải là cậu ký tên mua không?" Nguyệt Ly chất vấn. Cô vẫn luôn không thích người cậu này, nhiều tuổi như vậy, không tốt làm người, cả ngày không biết tiến thủ.
"Đúng vậy." Cậu gật đầu một cái, "Có vấn đề gì không?"
Nguyệt Ly vỗ bàn một cái, "Cậu có biết, cậu mua nguyên liệu như thế nào không, cậu mua lông cừu, đều là hàng loại hai, làm sao sản xuất quần áo được?"
"Cậu. . . . . ." Bị chất vấn, cậu không nói được lời nào, cậu muốn giải thích, nửa ngày mới nói được một chữ.
"Cậu nói đi?" Nguyệt Ly hét lên, hiển nhiên là giận đến không nhẹ, "Một khi bán đi, sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của công ty, cho dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được ."
Hồi lâu, cậu ấp úng nói: "Thật ra, chỗ vẫn mua lông cừu quá đắt, cậu liền chọn một nơi giá cả rẻ một chút, cậu xem cũng rất tốt, thế nào cũng không nghĩ đến. . . . . ."
"Không nghĩ tới bị người lừa gạt?" Nguyệt Ly nghe cậu ta giải thích như vậy, càng tức, "Cậu, cậu không phải là đứa trẻ nữa, chẳng lẽ không biết giá rẻ sẽ không có hàng tốt sao, huống chi, cậu có biết gì về nhà sản xuất lông cừu này không, cũng bởi vì giá rẻ, dẫn đến bị tổn thất rất nhiều?"
"Đó không phải là rẻ sao?" Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Nguyệt Ly bị tức đến nỗi không biết nói cái gì cho phải.
Sau một lát, Nguyệt Ly lên tiếng lần nữa: "Chức vụ trong công ty không thích hợp với cậu...cậu trở về đi thôi."
Vừa nghe Nguyệt Ly nói như vậy, cậu nóng nảy, "Mặc dù cậu làm không đúng, nhưng cậu có thể thay đổi, Nguyệt Ly, cháu cho cậu một cơ hội đi."
"Là chính cậu không quý trọng." Nguyệt Ly tức giận nói, "Cậu tham những món lợi nhỏ, đừng cho là cháu không biết, tiền hoa hồng bên trong đã vào túi cậu rồi."
"Cậu. . . . . . Không có."
"Thôi, cháu cũng không muốn nói nhiều với cậu, cậu thu dọn một chút, là có thể đi." Nguyệt Ly không muốn lại nhìn thấy cậu ta.
"Cậu không đồng ý." Cậu cũng không muốn đi, điều kiện đãi ngộ ở nơi này rất tốt, ra khỏi cánh cửa này, dựa vào bằng cấp cao đẳng của cậu, sẽ có công việc nhẹ nhàng như vậy sao.
"Cậu không đồng ý cũng không có tác dụng." Nguyệt Ly không muốn lại nhìn cậu ta, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
"Ta đi tìm chị gái."
"Cho dù cậu đi, ra chuyện như vậy, xem ở quan hệ thân thích cháu không bắt cậu bồi thường, đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cần được voi đòi tiên." Nguyệt Ly cười lạnh, "Được rồi, cậu có thể đi."
Cậu mang theo tức giận ra khỏi phòng làm việc của Nguyệt Ly.
Sau khi cậu ta đi, Nguyệt Ly lập tức bấm số của Liễu Dật.
Giọng nói của Liễu Dật nhẹ nhàng: "Chuyện gì, Nguyệt Ly?"
"Cậu tham món lợi nhỏ, mua hàng loại hai, làm tổn thất không nhỏ." Nguyệt Ly lời ít mà ý nhiều, đối với việc làm của mẹ rất bất mãn."Em thật sự không nghĩ ra, sao mẹ lại cho cậu ta vào công ty."
Liễu Dật an ủi: "Em cũng không cần vì chuyện này mà tức giận, anh sẽ giải quyết việc này."
"Em đã giải quyết rồi, đuổi việc cậu ta, em cũng không muốn nuôi sâu mọt như vậy." Nguyệt Ly hừ lạnh, "Anh cũng biết, em ghét nhất người như vậy."
"Nói thế nào, cũng là quyết định của mẹ, em nên nói trước với mẹ một tiếng."
"Thôi, mẹ sẽ hiểu." Nguyệt Ly nhún nhún vai, "Hôm nay em muốn ăn, Tôm Hùm do anh làm."
"Được." Liễu Dật cười đồng ý, "Chỉ là, em không được ăn quá nhiều."
"Cái gì, lại nữa?" Nguyệt Ly rất bất mãn."Tâm tình của em không tốt."
"Tâm tình không tốt, càng không thể ăn lung tung, anh làm cơm cà-ri cho em ăn được không, em muốn ăn bao nhiêu, anh liền nấu bấy nhiêu." Liễu Dật chính là chú ý thân thể của Nguyệt Ly, thân thể của cô đối với hải sản, dễ dàng dị ứng, vẫn là không nên ăn mới tốt.
"Ừ, còn phải thêm trứng gà, chân giò hun khói." Nguyệt Ly lui một bước.
"Không thành vấn đề." Liễu Dật dặn dò, "Tốt nhất là có chuyện gì cứ nói với anh, em đừng quan tâm quá nhiều, một tháng cuối cùng, chúng ta đều phải vui vẻ."
"Hết cách rồi, ba vất vả để thành lập công ty này, em không phải dám qua loa." Nguyệt Ly giận nói, "Anh đừng khuyên nữa, khuyên cũng vô dụng."
"Được rồi." Liễu Dật đáp lời, lại lén gửi một tin, tất cả mọi chuyện, đều gửi qua cho cậu trước, cậu loại bỏ một chút, trước khi truyền tới tai Nguyệt Ly.
Cậu không hy vọng bất kỳ ngoại lực nào, làm ảnh hưởng đến một tháng cuối cùng của bọn họ.
Nghĩ đến phải xa nhau một thời gian, tim cứng lại, hận không thể lập tức ôm cô ấy vào lòng, thương yêu một phen.
Buổi trưa về đến nhà, Liễu Dật bận rộn ở trong bếp.
Nguyệt Ly đang nằm trên ghế sofa mềm mại, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuông điện thoại vang lên, Nguyệt Ly oán giận một câu, nhìn màn hình lóe sáng, nghĩ thầm, nhất định là cậu kể khổ với mẹ cô.
"Này."
Mẹ Liễu dịu dàng hỏi: "Đang yên lành sao con lại đuổi việc cậu của con?"
Giọng nói mặc dù nhẹ nhàng, lại có ý trách cứ.
Tâm tình của Nguyệt Ly vừa tốt lên nháy mắt biến mất, trầm giọng nói: "Mẹ, chẳng lẽ cậu không nói cho mẹ biết cậu đã làm gì ở công ty sao?"
"Cậu con nói, không biết tại sao bị con mắng chửi một trận, sau đó liền đuổi việc." Mẹ Liễu giải thích. "Trong này có phải có hiểu lầm gì hay không?"
"Hiểu lầm?" Nguyệt Ly cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, tận lực làm cho giọng nói của mình bình tĩnh, "Cậu ấy tự ý quyết định mua hàng loại hai, làm công ty bị tổn thất không nhỏ, còn kiếm lợi bỏ túi riêng, mẹ nói con có thể dễ dàng tha thứ sâu mọt như vậy ở lại công ty sao?"
Mẹ Liễu vừa nghe, chuyện là như thế, sửng sốt một lát, lại truyền tới giọng nói của Nguyệt Ly: "Mẹ, ngài bao che người nhà, con không phản đối, nhưng, người này nhất định phải có một chút năng lực."
"Được, mẹ biết rồi." Mẹ Liễu nhẹ nhàng nói, "Lần này là mẹ không đúng."
"Không có việc gì, mẹ, mẹ có về ăn cơm trưa không?"
"Không, thân thể con không tốt lắm, tự chăm sóc mình cho tốt."
"Vâng."
Lại trò chuyện với mẹ một chút, mùi cơm bay tới, Nguyệt Ly muốn ăn, liền tắt máy trước.
"Nguyệt Ly, ăn cơm."
Liễu Dật bưng một bát cơm cà-ri to, đi tới.
Nguyệt Ly đứng dậy, đến trước bàn ăn, cầm cái thìa, nhẹ nhàng xúc một thìa, tỉ mỉ thưởng thức.
"Ăn rất ngon, Dật tài nấu nướng của anh, thật sự không chê vào đâu được."
"Vậy phải ăn cho hết." Liễu Dật cười nói, "Thân thể của em có chút mỏng manh."
"Em biết rồi." Nguyệt Ly đồng ý.
Sau khi ăn xong, hai người lên giường nghỉ trưa.
Người đẹp trong ngực, thân thể của Liễu Dật không hiểu khô nóng.
Nguyệt Ly cọ ở trước ngực cậu ấy, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm chặt eo của Liễu Dật.
Đột nhiên, một cái lửa nóng nhô lên trong đùi cô, cô đương nhiên biết, đang muốn lặng lẽ lùi ra xa, hình như Liễu Dật biết cô muốn làm gì, trước một bước ôm cô vào trong ngực.
Nguyệt Ly sắc mặt ửng hồng, khẽ nói: "Liễu Dật, đừng."
Liễu Dật nhíu mày, ánh mắt tối đen: "Anh không muốn làm gì, chỉ muốn ——"
Lời còn chưa dứt, cậu ấy đã đặt một nụ hôn lên môi cô, như chuồn chuồn lướt nước, liếm láp môi trái tim của cô.
Dần dần, cậu ấy vươn đầu lưỡi ra đưa vào miệng cô, dịu dàng quét qua khoang miệng cô, mút vào nước miếng ngọt ngào của cô, cuối cùng lưỡi của cậu ấy và cô quấn quýt cùng một chỗ
Ưm ngâm nga, đứt quãng truyền vào trong tai Liễu Dật, trong tay nắm chặt nơi đầy đặn, làm cho người dục vọng mãnh liệt.
Môi của cậu chậm rãi dời đi, cẩn thận hôn lên gương mặt của cô ấy, cái mũi xinh xắn, mặt mày, như quý trọng chí bảo trong tay.
"Liễu Dật, không. . . . . . Muốn. . . . . ." Muốn ngăn cản, nhưng giọng nói phát ra lại mềm mại yếu ớt, Liễu Dật mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ đốt lửa trên người cô.
Cởi nịt vú ra, lộ ra tuyết trắng anh đào, làm người ta thèm nhỏ dãi, Liễu Dật không cần suy nghĩ đã ngậm vào trong miệng, bên kia thì dùng tay trấn an (an ủi).
Thay phiên yêu thương từng bên một, môi của cậu đi xuống bụng trắng mịn của cô ấy, tỉ mỉ gặm cắn, bàn tay thăm dò vào trong đùi.
Nguyệt Ly chỉ cảm thấy cả người khô nóng, ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu đột nhiên trống rỗng, sóng tình mãnh liệt ập đến, dịch mật chảy ra, toàn bộ bị Liễu Dật mút vào trong miệng.