"Trừ giúp em làm hộ chiếu, còn phải chuẩn bị tốt tiền bạc." Cố Phương Phương cũng không khách khí, nói thẳng.
"Không cần những thứ khác sao?" Nguyệt Ly nhíu mày.
Cố Phương Phương lắc đầu một cái: "Đương nhiên không phải, những tài liệu cơ mật của Hạ Thần, khẳng định không dễ dàng tìm được, lúc đấy cần chuyên gia phá giải mật mã khóa."
"Vậy có thể nói kế hoạch của em sao?" Nguyệt Ly lạnh nhạt nói, "Dù sao, chuyện của công ty, chị biết rõ hơn em."
"Nói cũng được." Cố Phương Phương suy nghĩ một chút, nói,"Đầu tiên đương nhiên là em và anh ta khôi phục quan hệ, lấy được tin tưởng, moi ra một chút tin tức quan trọng, buổi tối cho anh ta uống thuốc ngủ, như vậy em sẽ có đủ thời gian để tìm."
"Kế hoạch ngược lại không tệ, chỉ là một khi bị phát hiện, hậu quả không phải em có thể thừa nhận." Nguyệt Ly nhắc nhở, cũng đề nghị, "Đầu tiên em phải diễn làm sao để anh ta không phát hiện ra, tiếp theo, thuốc ngủ có phát tác, cuối cùng, khi em làm việc, nhớ rõ đem mấy thứ đặt về vị trí ban đầu."
"Chị họ, nghĩ đến thật chu đáo." Cố Phương Phương khen, "Chị nói, em đều sẽ chú ý."
"Sau khi em lấy được tài liệu cơ mật, tìm cách copy ra ngoài, sau đó gửi đến hòm thư của chị." Nguyệt Ly nói: " trực tiếp lấy trộm ra ngoài, rất không an toàn."
Cố Phương Phương gật đầu một cái: "Em biết rồi." Thật may là cùng chị họ bàn bạc trước, nếu không xảy ra sơ suất gì, cô đúng là không dám tưởng tượng cuộc sống tương lai.
"Còn nữa, thật ra em đừng vội vàng đi, nếu không có vẻ em chột dạ." Nguyệt Ly giải thích nói, "Đến lúc đó, em có thể nhìn thấy bộ dáng nghèo túng của anh ta."
"Có vẻ không sai." Cố Phương Phương nghĩ đến một ngày kia, tâm tình bỗng nhiên đặc biệt vui sướng, trước kia cô thật sự yêu Hạ Thần, nhưng, mấy năm nay, tất cả cảm tình cũng bị những chuyện vụn vặt cãi vã làm tiêu tan hầu như không còn, anh ta lăng nhăng lạm tình, cô đối với anh ta đã rất thất vọng, anh ta bị đánh ngã, cô cũng sẽ tự do.
Công ty của anh ta phá sản, công ty của chị họ nhất định càng phát triển hơn, cô lấy được càng nhiều hơn so với nhận được từ Hạ Thần.
Hiện tại, cô đều phải vì con trai suy tính.
"Chỉ là, em phải cẩn thận mọi thứ, một chút sai lầm cũng không thể có." Nguyệt Ly nhắc nhở lần nữa, "Còn có vô luận như thế nào, không có bằng chứng, tuyệt đối không thể thừa nhận."
Cố Phương Phương ghi nhớ từng việc, lần này cô cho anh ta một kích trí mạng, để trả thù anh ta những năm nay lạnh nhạt bạo lực, bên ngoài…..
Sau khi hai người xác định không có sai lầm, lại trò chuyện những việc khác một chút, đã đến mười giờ, ai về nhà nấy.
Vào phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt không vui của Liễu Dật.
Nguyệt Ly đi qua, cười hỏi: "Sao vậy, ai chọc giận anh rồi?"
"Còn không phải em sao." Liễu Dật hơi mím môi, giọng nói có chút đáng thương, "Anh sớm rời khỏi bừa tiệc trở về, em đi đâu mà lâu như vậy?"
Nguyệt Ly có chút dở khóc dở cười, "em cũng không phải là không có cách nào sao, em muốn cùng Cố Phương Phương bàn bạc chút chuyện, rất quan trọng."
"Chuyện gì, mà anh không biết?" Liễu Dật đáng thương hơn.
"Được rồi, em cho anh biết." Nguyệt Ly chịu không nổi bộ dáng đáng thương tội nghiệp này của cậu ấy, liền nói nhỏ vào tai.
Sau khi nghe xong, Liễu Dật vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện này còn phải lên kế hoạch cho tốt, anh không thể để cho em gặp chuyện không may."
"Em thấy cũng rất tốt." Nguyệt Ly kỳ quái, "Anh còn cảm thấy có vấn đề gì sao?"
"Thứ nhất, Cố Phương Phương vẫn không xác định được phòng của anh ta có đặt camera siêu nhỏ hay không." Liễu Dật nghiêm mặt nói, "Phá giải mật mã khóa, tuyệt đối không thể tùy tiện tìm lung tung."
"Anh lo lắng cũng không sai, nhưng, mật mã khóa không nhất định cần chuyên gia, vẫn còn muốn xem xét tình hình bên Phương Phương." Nguyệt Ly ngược lại không quan tâm.
Liễu Dật cũng không nghĩ như vậy, cậu phải suy xét để không có một chút sai lầm, cậu không thể để cho Nguyệt Ly ra một chút việc.
"Vậy em cũng phải chuẩn bị cho tốt." Liễu Dật nghiêm túc nói, "Phải hết sức cẩn thận, đều có khả năng xuất hiện sai lầm, anh không hy vọng, em bị cuốn vào trong đó." "Không được." Nguyệt Ly không hề nghĩ ngợi, "Em nhất định phải làm cho anh ta vĩnh viễn không thể xoay người."
"Nguyệt Ly, em nói cho anh biết, tại sao em phải đối phó Hạ Thần như vậy?" Đây là vấn đề cậu vẫn nghi ngờ, cậu không muốn đợi thêm nữa, cậu liền tự mình hỏi. Không biết như thế nào, cậu mơ một giấc mơ thật dài, cậu mơ thấy cậu gặp được Nguyệt Ly ở nhà tù, vẻ mặt cô ấy tiều tụy, cậu lại thấy rất đau lòng, cậu muốn hỏi, cô ấy lại nhìn thẳng vào cậu, không nói gì.
Cậu muốn bắt được cô ấy, lại khó có thể chạm tới, cuối cùng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toàn thân, nhìn Nguyệt Ly vẫn còn ngủ say, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em. . . . . ." Nguyệt Ly cảm thấy bây giờ đã không cần thiết phải lừa gạt cậu ấy nữa, lạnh nhạt nói, "Được, em cho anh biết."
"Anh biết không, em đã chết qua một lần." Nguyệt Ly thanh âm rất nhẹ, sắc mặt bỗng dưng tái đi, Liễu Dật nhìn lên, trong lòng kinh hãi, vội vàng ôm cô ấy vào trong ngực, dịu dàng nói: "Anh ở bên cạnh em, em đừng sợ."
"Trước kia em rất thích Hạ Thần. . . . . ."
Nghe được cô ấy như vậy nói, trong lòng Liễu Dật rất khổ sở, nhưng càng thêm yêu thương cô ấy hơn, cô ấy chưa bao giờ nói cho cậu biết đã gặp phải chuyện gì?
"Nhưng, Hạ Thần rất lăng nhăng, bao nuôi rất nhiều phụ nữ, cuối cùng, Cố Phương Phương thừa dịp tới thăm em, cô ta ngang nhiên phát sinh quan hệ với Hạ Thần, hai người nhanh chóng yêu đối phương, em tuyệt vọng muốn đi chết, nhưng, khi đó trong nhà lại xảy ra chuyện, khủng hoảng kinh tế, em đi cầu xin bọn họ, nhưng, bọn họ cũng không muốn giúp, còn hãm hại em bị ngồi tù. . . . . ."
Nguyệt Ly làm như không có chuyện gì, giống như đang nói chuyện của người khác, nhưng, hốc mắt Liễu Dật lại đỏ lên, lo lắng đau xót, truyền khắp toàn thân, hiện tại cậu chỉ có thể ôm cô ấy thật chặt, truyền ấm áp cho cô ấy.
"Không có chuyện gì, đều đã qua rồi." Nguyệt Ly cười với cậu ấy, "Cho nên, em nhất định phải rửa sạch sỉ nhục này."
Liễu Dật không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, nhè nhẹ vỗ về gương mặt cô ấy.
Thời gian từ từ trôi qua, Nguyệt Ly đã ngủ.
Liễu Dật ôm cô ấy trở về phòng, hôn khẽ lên gương mặt của cô ấy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô ấy, cảm thấy nhìn cả đời cũng không đủ. Cậu không biết, thì ra sự thật lại bi thương xót xa như vậy.
Giọng nói của cậu trầm thấp, vô hạn nhu tình: "Nguyệt Ly, đời này, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, để cho em cả đời không buồn không lo. Hạ Thần, anh đối phó giúp em, em an tâm ở nhà làm quý bà đi."
Đã không biết bao nhiêu lần cậu nói ra tình yêu của mình, cậu sẽ quý trọng cô ấy.
Cuối cùng, cậu rời khỏi giường, đến phòng làm việc, mở máy vi tính ra, thu thập tài liệu liên quan.
Cậu cũng hiểu một chút về công ty của Hạ Thần, nhưng, còn chưa đủ, hiện tại cậu muốn một kế hoạch vẹn toàn, ý tưởng của Cố Phương Phương mặc dù tốt, nhưng, cuối cùng có một chút nguy hiểm.
Bất giác, mặt trời đã nhô lên từ phía đông, lại một ngày mới, cậu xoa xoa giữa hai lông mày, đi xuống chuẩn bị bữa sáng.
Nguyệt Ly xuống lầu, liền thấy bóng dáng Liễu Dật đang bận rộn, tươi cười đi tới.
"Sao lại dậy sớm như vậy?" Nguyệt Ly đến phía sau cậu ấy, ngửi mùi trà sữa tươi mới, lại muốn ăn.
Liễu Dật đang chiên trứng gà, không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: "Em ra ngoài chờ một lát, xong ngay đây."
"Được."
Nguyệt Ly chờ một lát, Liễu Dật liền bưng đĩa cơm còn có thêm trứng chiên để trước mặt Nguyệt Ly, tiếp theo, trà sữa thơm ngon, bánh bao mới ra lò.
"Ăn đi."
Nguyệt Ly chú ý tới mắt của cậu ấy có viền màu đen, trong mắt có tia máu, đau lòng vội hỏi: "Liễu Dật, tối hôm qua anh không nghỉ ngơi sao?"
Liễu Dật nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không có việc gì, tối hôm qua phải xử lý chuyện tình hơi nhiều, liền quên thời gian."
"Vậy sáng hôm nay anh không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi đi." Nguyệt Ly không đành lòng nhìn gương mặt tiều tụy của cậu ấy, ánh đèn dìu dịu, mặc dù vẫn đẹp trai như cũ, nhưng cô không thể để cho cậu ấy mệt mỏi, "Thân thể tốt, mới là quan trọng nhất, ngộ nhỡ, nhìn anh xem, sao có thể đi làm được?"
"Yên tâm, anh còn trẻ, thức một hai đêm không có việc gì." Liễu Dật biết Nguyệt Ly quan tâm mình, lo lắng cho mình, nhưng hiện tại công việc không thể để vậy."Yên tâm, tối nay anh sẽ nghỉ ngơi thật tốt ."
Nguyệt Ly cũng biết tính tình của Liễu Dật, quyết định chuyện gì, sẽ không dễ dàng sửa đổi, liền không khuyên nữa, gắp trứng gà vào bát cậu ấy.
Liễu Dật không phụ sự kỳ vọng của Nguyệt Ly, từng ngụm từng ngụm ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Nguyệt Ly không để cho Liễu Dật lái xe, bảo bác Trương lái xe đưa bọn họ đến công ty.
"Liễu Dật, anh ngủ một lát đi, đi đường ít nhất cũng phải mất 20 phút." Nguyệt Ly ánh mắt tràn đầy đau lòng, Liễu Dật không tiện từ chối, gật đầu đồng ý, "Khi nào đến nơi thì gọi anh."
"Ừ."
Liễu Dật tựa vào vai Nguyệt Ly, khóe miệng nâng lên, mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ.
Nguyệt Ly khẽ vuốt gương mặt của cậu ấy, giống như bàn tay của mẹ, như dòng nước ấm.
"Tiểu thư, đến."
Bác Trương nhỏ giọng mở miệng, Nguyệt Ly trả lời một tiếng, đẩy Liễu Dật một chút.
Liễu Dật mơ hồ nói: "Đừn quấy rầy, anh còn muốn ngủ."
Cái vẻ mặt ngủ nướng này, giọng nói mềm nhẹ, làm Nguyệt Ly nhớ tới bộ dáng đáng yêu của cậu ấy khi còn bé.
Cô cũng không đành lòng, nhưng, nếu đã đến rồi, cũng chỉ có thể, đánh thức cậu ấy dậy.
"Nguyệt Ly, anh còn muốn ngủ."
Nguyệt Ly vừa đẩy, lại nghe được cậu ấy hơi ngây thơ van xin, cuối cùng vẫn là đau lòng cậu ấy, nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút, vậy để cho cậu ấy ngủ thêm mười phút nữa.
Bởi vì bị gọi tỉnh Liễu Dật có chút mơ hồ, Nguyệt Ly dẫn cậu ấy đến phòng làm việc, tự mình múc nước cho cậu ấy rửa mặt, lần này, Liễu Dật rốt cuộc tỉnh táo.
Nguyệt Ly cũng thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tỉnh, em đi xuống."
"Đợi chút." Liễu Dật gọi cô ấy lại khi cô ấy muốn rời đi, quay người lại, liền rơi vào lồng ngực ấm áp của Liễu Dật, nụ hôn của cậu ấy, cũng đi theo rơi xuống, cậu ấy hôn rất mềm rất nhẹ, cẩn thận mút vào cánh môi mềm mại của cô ấy, cuối cùng mới xâm nhập vào trong miệng, cùng với cái lưỡi của cô ấy dây dưa chơi đùa.
Nụ hôn vừa kết thúc, tinh thần của Liễu Dật so với vừa rồi tốt hơn nhiều, cười nói: "Làm phiền em, Nguyệt Ly."
Giờ phút này, Nguyệt Ly sắc mặt ửng hồng, nhẹ nhàng lên tiếng, liền xoay người đi ra ngoài.
Liễu Dật nhanh chóng xử lý tốt chuyện của công ty, sau đó, tiếp tục tìm tài liệu.
Muốn phá đổ công ty của Hạ thần tuyệt không phải chuyện dễ dàng, cậu phải cẩn thận phân tích hợp tác với nhà máy xi nghiệp.
Chỉ có hợp tác với các nhà máy xí nghiệp khác để đối phó anh ta, mới có thể thâu tóm công ty của anh ta một cách nhanh nhất.
Muốn hợp tác với những người làm ăn lâu năm cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ là, Liễu Dật vẫn còn tìm được một chút tin tức có lợi. Từng có tin tức, nói em họ của Hạ Thần có mâu thuẫn với con trai của giám đốc công ty Trần Thị, mặc dù nhà họ Hạ tốn công sức giải quyết, nhưng, nhà họ Hạ và nhà họ Trần kết thành kẻ thù, bề ngoài hòa hợp nhưng bên trong không hợp.