Minh Minh đang đọc truyện dở, vả lại cô nghĩ ở trong trường học, chắc không xảy ra việc gì, để Nguyệt Ly một mình nói chuyện dứt khoát thẳng thắn với Hạ Thần. Lúc đi toilet trở về, gặp Nguyệt Ly vẻ mặt thoải mái bộ dáng nhàn nhã, không xác định hỏi: "Nguyệt Ly, có thoát khỏi gã Hạ Thân kia được không?"
Liễu Nguyệt Ly cười gật gật đầu: "Dù sao mình cũng đã nói rõ ràng với hắn, nếu hắn vẫn lằng nhằng, mình cũng không quan tâm."
"Việc này đáng giá để mở tiệc ăn mừng nha, ngày mai cuối tuần, đi đâu chúc mừng?" Minh Minh quyết định nhanh chóng.
Nguyệt Ly nói: "Ngày mai cuối tuần, mình muốn về nhà." Cô đã đáp ứng Liễu Dật là sẽ về nhà, được ăn đồ ăn hắn làm, cũng là một loại hưởng thụ.
Minh Minh không thuận theo, oán giận nói: "Cậu nhẫn tâm vứt bông hoa như mình đây ở ký túc xá một mình?"
"Không phải còn có một đống truyện đấy sao." Nguyệt Ly chỉ vào một chồng truyện xếp trên bàn. Nhắc tới điều này, Minh Minh tỉnh ngộ, lúc nãy cô nhìn thấy Nguyệt Ly vui quá, chỉ lo nói chuyện, thiếu chút nữa quên, lại chạy lên giường đọc truyện tiếp.
"Có trách mình lúc nãy không đi cùng cậu không?" Minh Minh bỗng nhiên không mặn không nhạt hỏi một câu.
Nguyệt Ly cười nói: "Làm sao có thể?" Trước kia, cô thường xuyên gặp sắc quên bạn, Minh Minh đều chỉ ngoài miệng nói oán giận, chưa từng để trong lòng, việc nhỏ như thế này, làm sao cô lại đi so đo? Tuy rằng Minh Minh bình thường trông rất tùy tiện, trên thực tế lại rất mẫn cảm, tất nhiên cô phải nói rõ ràng. "Việc nhỏ thế này, mình không để trong lòng."
"Vậy là tốt rồi." Minh Minh thở ra một hơi. Nguyệt Ly nghĩ không sai, cô rất mẫn cảm, cô xác thực có chút lo lắng Nguyệt Ly sẽ giận cô. Hiện tại nghe Nguyệt Ly nói như vậy, cô cũng bình thường trở lại.
Nguyệt Ly lại bổ sung một câu: "Minh Minh, mình cũng không phải là người nhỏ mọn."
"Được, vì chứng minh cậu không nhỏ mọn, chủ nhật tuần này, mời mình ăn gì đó đi."
"Không thành vấn đề."
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Minh Minh vừa nói chuyện phiếm với cô, vừa xem truyện.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, nhìn màn hình thấy số nhà gọi đến, Nguyệt Ly ấn nghe máy: "Alo —— "
"Chị Nguyệt Ly, là em." Tiếng nói Liễu Dật nhẹ nhàng truyền đến.
Nguyệt Ly nghe được là Liễu Dật, cũng cao hứng: "Chuyện gì, Liễu Dật?"
"Em muốn hỏi xem ngày mai chị sẽ về nhà sao?" Liễu Dật thật cẩn thận hỏi, lại tràn ngập chờ mong.
Hắn muốn chuẩn bị một bàn đồ ăn thật ngon đợi cô trở về.
"Ừm, trưa mai chị sẽ về đến nhà." Nguyệt Ly cười nói: "À, buổi tối ngày mai đi xem phim với chị được không?"
Liễu Dật trong lòng vui rạo rực, vội vàng đáp ứng: "Được, chị định xem phim gì?"
"Mai chị về rồi bàn tiếp."
"Cũng tốt."
Nguyệt Ly thuận tiện lại hỏi tình tình của hắn mấy ngày nay, cảm nhận được sự quan tâm của cô, trên mặt hắn không che giấu được vui sướng và hạnh phúc.
Vừa nhấc điện thoại lên trò chuyện mà bất tri bất giác đã hàn huyên được 20 phút, nghĩ Liễu Dật học cả ngày đã mệt mỏi, cô liền kêu cúp máy.
Gác máy, Liễu Dật mặt mày hớn hở, dì Trương nhìn thấy cũng tò mò lắm miệng hỏi hai câu, xem chuyện bọn họ phát triển như thế nào,.
Liễu Dật trả lời qua loa có lệ, liền lên lầu nghỉ ngơi.
Trong lòng hưng phấn, hắn nằm xuống lại miên man suy nghĩ, nhất thời khó ngủ được, nhiều năm qua, bọn họ gọi điện thoại, chưa bao giờ nói chuyện vượt qua 2 phút, hắn cùng cô cũng không biết phải nói gì.
Đêm nay, hắn ngủ an ổn, còn có một giấc mơ đẹp, mơ thấy hắn cùng Nguyệt Ly đang tổ chức hôn lễ.
Một đầu khác, Nguyệt Ly tắt máy, chuẩn bị đọc sách, Minh Minh lại lăn lê dính vào cô bát quái.
"Vừa rồi cậu muốn cùng ai xem phim?" Minh Minh cười gian xảo, lộ ra một loạt răng nanh chỉnh tề, như sẵn sàng xông lên ngoạm Nguyệt Ly một cái nếu cô dám không nói rõ ràng.
Nguyệt Ly thầm kêu không xong, lúc cô nghe điện thoại Minh Minh không phải vẫn đang đọc truyện sao, làm sao Minh Minh lại nghe thấy, y theo tính tình của Minh Minh, đêm nay nếu không nói ra, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Em trai của mình." Nguyệt Ly cũng không tính giấu diếm, huống chi cùng em trai của mình đi xem phim, cũng không có gì không thể nói.
"Vì sao không mang theo mình cùng đi?" Minh Minh biểu tình lập tức biến đổi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nguyệt Ly.
Được rồi, Nguyệt Ly chi tiết nói: "Hắn là em trai, cũng là bạn trai mình, vừa lòng chưa?"
Minh Minh nhất thời khó có thể tiêu hóa tin tức này, vẻ mặt khiếp sợ, há to miệng, nắm chặt tay Liễu Nguyệt Ly: "Cậu cùng em trai?"
Nguyệt Ly oán trách nói: "Đừng nghĩ bậy bạ, hắn là do ba mẹ mình nhận nuôi."
"Không nói sớm, làm mình sợ nhảy dựng." Minh Minh vỗ vỗ ngực, rốt cục cũng hiểu rõ. "Trách không được cùng với Hạ Thần chia tay, khai mau khi nào thì đã thông đồng với em trai cậu?"
"Ngại ngùng. Không thể bật mí." Hiện tại cô không thể nói, bằng không khẳng định theo tính tình của Minh Minh, vừa muốn bậy bạ vừa thông suốt, đêm nay cũng đừng muốn đi ngủ .
"Được rồi." Minh Minh cũng hiểu, đây là việc riêng của Nguyệt Ly, không muốn nói, cô cũng không miễn cưỡng, đã biết chân tướng, cô vẫn là an tâm làm trạch nữ của mình thôi.
Ngày thứ hai, Liễu Dật tỉnh lại, phát hiện hạ thân dính dính nhớp nháp, mặt nhất thời nóng lên, lập tức rời giường, thay quần áo xong, nhanh chóng đem quần áo bẩn quăng vào máy giặt.
Tối hôm qua, hắn mơ thấy hình ảnh bọn họ kết hôn, còn mơ thấy lúc hai người động phòng. Nghĩ đến những cảnh kiều diễm trong mơ, mặt hắn nhanh chóng đỏ lên, thầm hít sâu một hơi, để sắc mặt khôi phục như bình thường xong, hắn nói với dì Trương một tiếng, rồi đi siêu thị mua đồ ăn.
Đi lòng vòng quanh siêu thị gần một giờ, mua đầy đủ thức ăn, sau khi trở về hắn tự mình xuống bếp rửa sạch từng thứ, rồi chuẩn bị nấu ăn, nhìn đồng hồ cũng đã gần 10h.
Đến khi Nguyệt Ly cõng bao lớn bao nhỏ về đến nhà, đã ngửi thấy nồng đậm mùi thơm của thức ăn, nghĩ đến lập tức có thể ăn được đồ ăn do Liễu Dật nấu, tâm tình càng thêm thư sướng .
Nhìn thấy Nguyệt Ly, Liễu Dật lập tức giúp cô cất đồ rồi kéo cô vào phòng ăn rót cho cô ly nước rồi dọn đồ ăn lên bàn.
Đồ ăn vẫn mỹ vị như trong trí nhớ của cô, lúc Liễu Dật mười hai tuổi, tự mua sách nấu ăn về học. Khi đó, trong nhà cũng không dư dả, ba mẹ sự nghiệp vừa phát triển, không dư tiền để thuê bảo mẫu, rất nhiều lúc phải ăn ở bên ngoài, cô ăn đến ngấy, vì vậy hắn chủ động vì cô học tập nấu ăn, luyện tập nhiều năm, tay nghề của hắn hiện giờ phải gọi là lô hỏa thuần thanh.
Hai người vô cùng cao hứng ăn cơm, dì Trương nhìn thấy vậy cũng nở nụ cười thư thái.
Tiểu thư cuối cùng cũng thấy được tình cảm của Liễu Dật, hy vọng bọn họ về sau sẽ hạnh phúc mỹ mãn như vậy.
Cơm nước xong, thời gian vẫn còn sớm, hai người liền lên mạng xem một chút lịch chiếu phim.
Liễu Dật thích phim bom tấn Hollywood, mà cô thích phim tình yêu lãng mạn, sở thích khác nhau, những muốn Liễu Dật vui vẻ, tranh luận vài câu, hai người quyết định cùng nhau xem phim hành động.
Nếu Nguyệt Ly kiên trì trong chốc lát, Liễu Dật chắc chắn sẽ tước vũ khí đầu hàng, nghe theo ý của cô, nhưng hiện tại cô lại thuận theo ý hắn, làm cho của hắn rất cao hứng, trên mặt nở nụ cười sáng loá.
Nguyệt Ly rất ít thấy hắn cười thoải mái như thế, trước kia đều là lỗi của cô, hiện tại, cô sẽ đối xử với hắn thật tốt, chiều chuộng hắn, chỉ giành tình cảm cho hắn.