Diệp Thiên Tuyết trong lòng lo lắng đủ loại mà không nói ra được, chỉ có thể gật đầu. Đợi đến khi bác sĩ chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, cô mới lấy dũng khí nói: “Bác sĩ, con hy vọng, bác sĩ có thể chuẩn bị tốt, con vẫn có chút lo lắng”
Bác sĩ cũng đã lớn tuổi đang cưởi áo blu trắng, cười hỏi: “Làm cha mẹ còn không lo lắng, thế nào mà cô là chị mà lo lắng nhiều vậy? Tôi hiểu ý cô, yên tâm đi, bệnh viên chúng tôi không phải là nơi vớ vấn, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Diệp Thiên Tuyết nhìn mặt bác sĩ, cố chấp muốn hỏi nữa.
Bác sĩ lại nói: “không cân lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc chữa bệnh”
Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu ngồi trên ghế ở hành lang suy nghĩ.
Có lẽ, cô nên tìm Trương Cẩm Văn hỏi một lần.
Bất kể mình nghe được có phải thật hay không, vì di nhỏ và đứa bé….
Diệp Thiên Tuyết đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phòng bệnh. Cố Trường Khanh đang nằm trên đường bệnh đọc tạp chí.
Thấy Diệp Thiên Tuyết đi vào, cô cười hỏi: “cùng bác sĩ nói chuyện gì, sau lâu vậy, dượng con cũng đến rồi” Trương Cẩm Văn cầm nước trái cây đi tới, hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Con có muốn ăn hoa quả không, dượng đi gọt vỏ?”
Diệp Thiên Tuyết nhìn Cố Trường Khanh trả lời: “Con đi hỏi thầy thuốc, là bé trai hay gái, nhưng bác sĩ không có trả lời con”
Cố Trường Khanh cười vang lên, nhẹ vuốt bụng mình: “Dù là trai hay gái, dì cũng thích hết” Trương Cẩm Văn cầm cái mâm đi ra ngoài, nghe Cố Trường Khanh nói vậy, cũng nói: “Đúng vậy, trái hay gái dượng đều yêu hết”
Nụ cười của Cố Trường Khanh càng tỏ sáng hơn
Diệp Thiên Tuyết và Cố Trường Khanh nói chuyện một lát, Trương Cẩm Văn lại đi vào, cầm tăm xuyên vào trái cây đã cắt thành miểng nhỏ đưa cho Cố Trường Khanh: “Không thể ăn nhiều, nhưng không thể không ăn”
Cố Trường Khanh liền ăn hai miếng, cười híp mắt nói không ăn nữa, Trương Cẩm Văn liền ăn phần dư còn lại.
Bầu không khí ấp áp giữa hai người khiến chút do dự trong lòng Diệp Thiên Tuyết cũng biến mất.
Trương Cẩm Văn theo Diệp Thiên Tuyết đi ra ngoài, lại có chút chần chờ. Cố Trường Khanh mặc dù có người ở bên, nhưng anh cũng không yên tâm
Nhưng Diệp Thiên Tuyết nói có chuyện muốn nói thật nghiêm túc, làm anh không thể không đi ra ngoài
“Thế nào?” Trương Cẩm Văn hỏi Diệp Thiên Tuyết, “kéo dượng ra ngoài có phải có chuyện muốn nói?”
Diệp Thiên Tuyết nhìn lướt qua cửa hàng bên đường phát hiện một tiện café, đi vào mua hai ly café nóng hổi, đưa cho Trương Cẩm Văn một ly: “Chúng ta vừa đi vừa nói”, lại đem ly còn lại đặt trong lòng bàn tay.
“Dượng và Liễu Đan Văn vốn quen biết từ sớm sao?” Diệp Thiên Tuyết vừa mở miệng ra hỏi, Trương Cẩm Văn đang chuẩn bị uống ngụm café, bị giật mình, thiếu chút nữa bị sặc
Ho kham mấy tiếng, Trương Cẩm Văn nhìn Diệp Thiên Tuyết, khuôn mặt thật bình tĩnh, khiến bản thâm không biết đứa cháu gái này rốt cuộc muốn nói cái gì.
“Coi như vậy đi” Suy nghĩ một lát, anh ta trả lời: “Hai mươi năm trước dượng với cô ta có quen biết. Khi đó cô ta mang theo con gái sống ở khu đó, dượng thuê phòng ngay bên cạnh. Con biết, dượng vốn là cô nhi, luôn không muốn trẻ con phải chịu khổ, cho nên cũng giúp mẹ con họ một chút. Nên quen biết thôi”
“Từ trước tới nau không nghe dượng nói đến” Diệp Thiên Tuyết nói như vậy không biết là đang làm nũng hay oán trách nữa.
Trương Cẩm Văn cẩn thận nhìn Diệp Thiên Tuyết cười nói: “Không phải dượng không nói, mà mọi người cũng không có hỏi, dượng cũng cảm thấy đây là chuyện không quan trọng, cho nên không nói ra. Thế nào hôm nay đột nhiên lại hỏi chuyện đó vậy”
Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh tủ kính, nhìn trang phục bên trong cửa hàng lại đi về phía trước. Trương Cẩm Văn không biết tại sao trong lòng lại có chút lo sợ
“Chẳng qua là đột nhiên biết chuyện này, nên có chút ngạc nhiên” Diệp Thiên Tuyết nói, “Cũng không biết có phải nhà chúng đặc biệt có duyên với cô ta hay không. Đầu tiên là dượng, sau lại thành tinh nhân của ba, dượng xem, chuyện như thế trên đời này thật là đặc biệt”
Trương Cẩm Văn còn chưa kịp nói, Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ ra điều gì đó, thuận miệng nói: “Nga, đúng rồi, dượng đã sớm biết Liễu Đan Văn, vậy dượng có biết cha của Liễu Phỉ Phỉ là ai không?”
Trương Cẩm Văn hơi cười: “Dĩ nhiên biết, bất quá mất hơi sớm, dượng nhớ người gầy, không cao lắm, hắn ta hay mặc áo sơ mi màu lam. Nhưng mà quan hệ của hai người họ không tốt lắm, hay gây lộn”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu một cái: “chắc cha Liễu Phỉ Phỉ cũng họ Liễu, bằng không làm sao lại cùng họ với Liễu Đan Văn”
Nghe cô nói như vậy, Trương Cẩm Văn khẽ cau mày: “Tiểu Tuyết, cô ấy cũng đã gả cho ba con, sau này cũng đừng suốt ngày kêu têm mang cả họ ra mà gọi như vậy, không muốn gọi là mẹ, thì gọi là dì cũng được”
Diệp Thiên Tuyết làm như không nghe thấy, đi về phía trước.
Trương Cẩm Văn bất đắc dĩ theo sau.
Qua một lúc, Diệp Thiên Tuyết chợt nói: “Dượng, trước đây không lâu được có trở về”
Trương Cẩm Văn đột nhiên giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, đối diễn là ánh mắt trầm tĩnh, khiến Trưởng Cẩm Văn không khỏi thắc mắc.
“Như thế nào lại hỏi vậy, dượng vẫn luôn ở đây” Anh sờ gói thuốc trong tú, cũng cầm rồi lại thả ra.
“Có thật không?” Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, “Vậy là chính con nhận nhầm người. Bất quá, hôm đó con thật đúng là đụng phải một người, rất giống dượng, giọng nói cũng giống, ngay cả dáng đi bộ cũng giống, cùng Liễu Đan Văn nói chuyện trong phòng ăn. Cũng không biết là có phải tình nhân của cô ta không”
Trương Cẩm Văn Chợt đứng lại, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh quay mặt lại
“Sao vậy dượng, tại sao người không đi nữa?” vào lúc này cô ngược lại đang mỉm cười, nụ cười trong sáng, nhưng trong đáy mắt lại là khoảng bóng tối
Trương Cẩm Văn nhìn lại ánh mắt của cô, chợt chột dạ phải hít sâu mấy lần rồi sau đó mới cười khổ nói: “Con đều đã thấy, sao không nói thẳng?”
“Dượng không phải nói không có, con như thế nào có thể nói thẳng thắng được, bất quá, ý này là, thật sự dượng….”
Trương Cẩm Văn gật đầu: “là dượng, nhưng mà, chuyện này”
Anh ta ngừng lại, suy nghĩ không biết nói như thế nào mới phải: “Không phải như con nghĩ đâu”
“Con nghĩ như thế nào?” Diệp Thiên Tuyết tựa hồ cảm thấy buồn cười, chợt cười vang lên, trong không khí mùa đông lạnh lẽo lưu lại một chuỗi tiếng cười mát lạnh: “Dượng chẳng lẽ đoán được tâm tư của con?”
Trương Cẩm Văn nhìn nàng, nặng nề thở dài: “Tiểu Tuyết, đừng như vậy, dượng biết là trong lòng con rất khó chịu, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống rồi từ từ nói”
Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn anh ta, vẻ mặt chân thanh tha thiết của Trương Cẩm Văn, khi nhìn thẳng vào mắt cô chỉ là chút mắt tự nhiên, không thấy bất kỳ né tránh nào.
Vì vậy, Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “Được. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói chuyện sau”
Trương Cẩm Văn và Diệp Thiên Tuyết chọn một quán café nhỏ đi vào, nhưng không cho Diệp Thiên Tuyết gọi café nữa: “Uồng nhiều quá buổi tối không ngủ được, con còn nhỏ cần phải ngủ đủ giấc mới được ”
Vì vậy Diệp Thiên Tuyết gọi một ly sữa, khầy từ từ
“Dượng quay trở về là vì Liễu Đan Văn gọi điện cho dương, cầu xin dượng giúp một tay”
Trương Cẩm Văn bất đầu câu chuyện như vậy, “Có việc khiến cô ấy không yên tâm, muốn dượng cho ý kiến”
Khuôn mặt không có thay đổi gì Diệp Thiên Tuyết nói: “Dượng nói về chuyện đứa bé sao?” Trương Cẩm Văn chợt thốt lên: “Con biết?”
“Con làm sao không biết?” Diệp Thiên Tuyết tươi cười: “Dượng quên mất, con nói là con nghe được hai người nói chuyện”
Trương Cẩm Văn có chút luống cuống: “Chẳng qua dượng cho là lúc kiểm tra thai nhi có gì không đúng, dượng cho rằng……..”
Thấy vẻ mặt của Trương Cẩm Văn, Diệp Thiên Tuyết thở dài: “Dượng, thật chỉ là như vậy sao?”
“Không phải như vậy, còn có chuyện gì nữa?” Trương Cẩm Văn vẻ mặt vô tội trả lời: “Cô ấy nói là kiểm tra nhiễm sắc thể thấy có vấn đề, sợ đứa bé ra đời có biến chứng gì, Dượng cảm thấy không phải vấn đề lớn gì, cho nên liền khuyên cô ấy là cứ đợi đến lúc sinh” Trương Cẩm Văn lại nhìn Diệp Thiên Tuyết, “Con cũng biết ta rất quý trẻ con, không thể nào đồng ý chuyện bỏ đứa bé đi”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu một cái, nói: “Con biết, cho nên dượng bị lừa rồi”
Trương Cẩm Văn ngạc nhiên: “Cái gì, bị lừa ư”
Anh ta nhìn vẻ mặt cảnh giác của Diệp Thiên Tuyết, “Tiểu Tuyết, dượng biết là con không thích ba con tái hôn, nhưng con không cần thiết phải nhắm vào mẹ kế như vậy, con cũng biết, bà ấy cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, căn bản là…..”
Cắt ngang lời Trương Cẩm Văn đang nói, Diệp Thiên Tuyết đưa một tờ giấy ra
Trương Cẩm Văn ngừng nói trong giây lát, anh ta run rẩy nhìn tờ giấy, lại nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết: “Cái này là cái gi?”
Diệp Thiên Tuyết nói: “Đây là bản kết quả Liễu Đan Văn bị sẩy thai”
“Sẩy thai……..” Trương Cẩm Văn theo bản năng lặp lại một lần nữa, lật phần kết quả, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng nhìn chằm chằm phần ghi kết quả kia đến ngẩn người.
Anh đang có cảm giác miệng lười mình đều khô hết đi, tâm trạng chưa bao giờ khẩn trương đến vậy: “Cái này, đã xảy ra chuyện gì…..”
“Cái gì mà là “Không có quan hệ họ hàng thân thuộc” giọng nói của Trương Cẩm Văn dần dần thấp xuống, “Người xét nghiệm so sánh kia là ai….”
Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh trả lời: “Là ba con”
Trương Cẩm Văn đột nhiên mở to mắt, con người đang khiếp sợ không dám tin
“Làm sao, làm sao……..”
“Cô ta lúc đó tìm dượng, chỉ bởi vì đứa bé trong bụng kia không phải của ba con, muốn dượng ra mắt nói tốt, chỉ đề bỏ nó đi mà thô” Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nói, “Dượng, người vì cô ta mà từ HongKong bay về, gạt người khác về gặp cô ta, thiếu chút nữa danh tiếng của mình bị hủy hoại, kết quả là bị người ta lợi dụng mà thôi”
Diệp Thiên Tuyết hơi cong miệng, nhìn Trương Cẩm Văn đang thất thần: “Chỉ là lợi dụng không thành công”
Trương Cẩm Văn đưa trả bản kết quả, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết con đang nghĩ gì, nói đi”
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười đứng lên