Thời gian chậm chạm trôi qua, căn phòng chất đầy đồ đạc cũng trở nên im ắng, đột nhiên Tô Vũ hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
Diệp Thiên Tuyết nhắm hai mắt, không trả lời. Đầu cô vẫn rất choáng váng, Tằng Hàm thì đang nói gì đó với Liễu Phỉ Phỉ, không có ai đáp lời anh ta.
Cảm thấy vô nghĩa Tô Vũ phiền não đập cửa: "Có người ở bên ngoài không, mau đến đây AAAA. . .!"
Liễu Phỉ Phỉ bị anh dọa sợ, mới ngẩng đầu lên, cắn môi nói: "Các anh không phải nói, đợi khi có người đến rồi núp ở phía sau cửa. . . . . . Anh giờ lại đập cửa. . . . . ." Tô Vũ quay đầu lại mỉa mai: "Không phải cô nghĩ chúng ta có thể giải quyết cả bọn bắt cóc này chứ? Cô nghĩ đang đóng phim truyền hình đấy ah?"
Liễu Phỉ Phỉ rụt cổ lại, không nói gì.
Tiếng la hét của Tô Vũ rất có hiệu quả, không lâu sau có người đi đến, vừa đi vừa không khách khí quát: " Hét cái gì mà hét..!!"
Rồi tức giận hướng về phía cửa đá một cước, Tô Vũ lớn tiếng nói: "Có phải các người định cho chúng tôi chết đói không? ! Bây giờ mấy giờ rồi, một ngụm nước cũng không có uống....uố...ng!"
Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, hơi cười nhìn Tô Vũ. Tằng Hàm lo lắng kéo tay anh, nói: " Đừng ồn ào nữa, bây giờ náo lên không phải là tốt"
Tô Vũ trừng mắt nhìn anh ta, không nhịn được nói: "Tôi muốn ồn ào đấy, ai khiến cậu phải trông nom!"
Liễu Phỉ Phỉ thấy hai người bắt đầu nội chiến, trong lòng cười đến hả hê, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại, liếc nhìn Diệp Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết đang tựa vào tường, chăm chú nhìn hai người cãi nhau. Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô ta, xoay đầu liếc một cái. Liễu Phỉ Phỉ vội vàng quay mặt đi.
Cửa bỗng mở ra, Tằng Hàm và Tô Vũ đứng cạnh đó cảnh giác lùi về sau mấy bước, nhìn chằm chằm phía cửa. Chỉ thấy một người đầu trọc đi vào, ném một cái túi qua: "Chỉ có cái này, không thích ăn thì thôi."
Tằng Hàm tiếp được, nhưng nóng quá lại hất ra, một tay khác tiếp được.
"Bánh bao." Tô Vũ bĩu môi, chán ghét nhìn chằm chằm vật Tằng Hàm lấy ra. Diệp Thiên Tuyết đứng lên, đến cạnh Tằng Hàm, cười khách khí: "Cho em hai cái."
Trong lòng Liễu Phỉ Phỉ rất khó chịu, chần chờ không quyết định, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Tuy không biết bánh bao có an toàn không, nhưng đã mười mấy tiếng chưa được ăn gì, nên bốn người vẫn ăn một chút.
Sau đó, đều thấy buồn ngủ.
Tằng Hàm cười khổ, vừa chống mí mắt, vừa oán trách: " Bọn chúng thật đúng là không sáng tạo."
Tô Vũ cười như không cười lườm Liễu Phỉ Phỉ, rồi mới trả lời: "Hữu dụng là được." Nói xong tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt lại như là chuẩn bị ngủ.
Tằng Hàm nhào qua đẩy anh: "Này, cậu đừng ngủ thật." Tô Vũ nhắm hai mắt trả lời: "Không ngủ chẳng lẽ cố chống đỡ? Cậu chịu được, tôi phục cậu." Cạnh đó Diệp Thiên Tuyết hô hấp đã đều đặn, mặc cho Liễu Phỉ Phỉ gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tằng Hàm bất đắc dĩ nhìn hai người này, vò đầu rồi nhắm nghiền hai mắt.
Đợi bọn họ đều ngủ, Liễu Phỉ Phỉ đang ngủ gà ngủ gật bỗng mở mắt ra, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cắn răng.
"Này, mở cửa, tôi có lời muốn nói." Cô ta rón rén gõ cửa, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn ba người bên trong.
Không bao lâu, cửa được mở ra, có người tới dẫn cô ta ra ngoài, rồi mới đóng lại.
Cảnh sát lần theo dấu bọn bắt cóc cả nửa thành phố, thì rốt cuộc tin tức từ Vương Kỳ Ngọc cũng tới.
Đã tìm được vị trí của Diệp Thiên Tuyết.
Từ ba phía đã dàn xếp chu toàn người tiếp cận nơi bọn bắt cóc dấu người, phía còn lại cảnh sát dốc toàn lực chỉ chờ cứu người.
Liễu Phỉ Phỉ đi không bao lâu thì trở lại, trong phòng ba người còn đang ngủ.
Nhìn ba người đang mê man, Liễu Phỉ Phỉ có chút do dự quét mắt một vòng, cuối cùng cắn răng, mở nắp chiếc thùng nhỏ xắch theo, ngay lập tức mùi xăng đầy phòng.
Đem xăng dội một vòng, cô ta mới ngồi về vị trí lúc đầu, nhìn ba người kia, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Số bánh Diệp Thiên Tuyết ăn không nhiều, nên rất nhanh cô bị kinh sợ mà tỉnh lại.
Lúc Liễu Phỉ Phỉ vào, cô cũng đã tỉnh. Sau đó, cũng ngửi thấy mùi xăng.
Điều này khiến cô nghi ngờ, Liễu Phỉ Phỉ đang muốn làm gì? Chẳng lẽ,chuẩn bị làm bị thương mọi người?
Nghĩ tới đây,lòng cô nhất thời cảnh giác.
Phong ca lừa bịp người nhà của mọi người cả nửa ngày, cuối cùng khi mọi người sắp mất kiên nhẫn hắn cũng nói ra địa điểm giao tiền
Hắn đối với trí thông minh của mình vô cùng hài lòng, không phải phim truyền hình cũng có lúc dùng được sao?
Sau đó, nhìn đám người kia, dưới sự uy hiếp của mình phải đến địa điểm giao dịch, lòng hắn cười đắc ý, chuẩn bị đi lấy tiền.
"Chờ tín hiệu của tao, lấy được tiền thì rút lui ngay, để cho bọn chúng tự đi tìm người." Hắn ra lệnh cho bọn đàn em, tập trung cao độ vào nơi lấy tiền.
Phía ngoài có tiếng xe hơi truyền tới, tâm Liễu Phỉ Phỉ nhảy dựng lên.
Làm cô ta có dự cảm chẳng lành.
Từ khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài, một chiếc xe việt dã, đang mạnh mẽ lao về phía này. Có người bên ngoài kêu to: "Người nào" , tiếng bước chân không đầu không đuôi vang lên.
Đột nhiên ánh mắt Liễu Phỉ Phỉ ngưng tụ.
Cô ta nhìn chằm chằm chiếc xe kia, từ trên xe hai người cường tráng nhảy xuống, mà hai người kia....
Có một người trong đó kêu lớn: "Tiểu Tuyết" , điều này làm sắc mặt của Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên xanh đen.
"Không ngờ, còn có người tìm được chỗ naỳ." Cô ta quay đầu lại quét mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết một vòng, gương mặt này, giống như có thể nhỏ ra nước.
"Vậy thì, cô nên tìm đường xuống mồ đi ." Cô ta nói xong, thì kéo Tằng Hàm tới cửa, mở cửa phòng ra. Sau đó lại đem Tô Vũ kéo ra xa Tằng Hàm một bước, cuối cùng kéo Diệp Thiên Tuyết lại chỗ cũ.
Sau đó, cô ta đi đến cạnh Tằng Hàm, nhìn lại căn phòng một lần, sau đó lấy máy lửa từ trong túi ra châm lửa.
Có vẻ Tằng Hàm sắp tỉnh lại, đang rên rỉ. Liễu Phỉ Phỉ nhìn anh ta, mặt trở nên dịu dàng: "Em đều là vì anh, anh không thể bỏ rơi em."
Nói xong, cô ta kéo Tằng Hàm, đem anh cõng trên người mình, tay còn lại thì đốt lửa, ném xuống.
Lửa nhanh chóng bùng lên.
Nháy mắt sau khi Liễu Phỉ Phỉ kéo Tằng Hàm rời đi, Tằng Hàm liền mở mắt ra.
"Cái này là?" Anh ta có chút mơ hồ hỏi, nhưng Liễu Phỉ Phỉ chỉ kéo anh ra ngoài: "Đi nhanh, bọn chúng phóng lửa rồi !"
Tằng Hàm thất kinh, đột nhiên tỉnh táo lại, tuy vậy cơ thể vẫn còn hơi chậm chập. Nhưng mà, bất kể Liễu Phỉ Phỉ thế nào kéo, anh đều không nhúc nhích.
Liễu Phỉ Phỉ lo lắng: "Đi a!"
"Bọn họ đâu?" Tằng Hàm hỏi, nhìn Liễu Phỉ Phỉ chằm chằm . Liễu Phỉ Phỉ chột dạ, bật thốt lên: " Em sao mà biết bọn họ thế nào, em chỉ quan tâm anh thôi." Âm thanh của cô ta còn chứa cả tiếng khóc nức nở, kéo tay Tằng Hàm đi tới cửa: "Đi thôi, chúng ta đi thôi."
Tằng Hàm nhìn lửa cháy ngùn ngụt trong nhà, mặt đen xuống: "Anh không thể để bọn họ lại đây được."
Nói xong anh lật người ra, đi vài bước đá vào Tô Vũ: "Nhanh lên, Tô Vũ ở chỗ đây, mau kéo cậu ấy ra ngoài."
Liễu Phỉ Phỉ sững sờ đứng cửa, nhìn ánh mắt tha thiết của anh, hồi lâu mới than khẽ: "Được, em tới giúp anh."
Đem Tô Vũ giao cho Liễu Phỉ Phỉ, Tằng Hàm xoay người lại hướng sâu vào bên trong, chỉ là không đi hai bước, liền bị người đụng vào: "Mau tránh ra, ra ngoài trước đi!"
Một bóng người vượt qua anh, vọt vào trong nhà.
Diệp Thiên Tuyết đang đứng ở chỗ trống giữa phòng, mặt không chút thay đổi nhìn về phía cửa.
Đồ đạc trong phòng cháy dữ dội, khói bốc lên dầy đặc che khuất tầm mắt, cho nên cô mới đứng lên.
Thì ra, Liễu Phỉ Phỉ chỉ nhằm vào một mình mình mà thôi.
Nghĩ tới đây, khóe môi cô nhếch lên, bưng kín miệng mũi, rồi chạy ra cửa.
Nhưng đi không được mấy bước, có người từ trong lớp khói đen chạy ra, vọt tới trước mặt cô: "Thiên Tuyết, em đang ở đâu, em có sao không?"
Diệp Thiên Tuyết sửng sốt.
Liễu Phỉ Phỉ, Tằng Hàm và Tô Vũ ba người đã đi ra, quay đầu lại nhìn khói dầy đặc cuồn cuộn bên trong nhà, nét mặt Tằng Hàm vô cùng kinh khủng.
"Tiểu Tuyết." Anh ta nhìn chăm chú về phía cửa, do dự. Chỉ lát sau, anh ta đột nhiên quay đầu, bắt đầu lay Tô Vũ: "Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại. Người kia đâu? Người kia đâu!"
Cuối cùng Tô Vũ cũng bị anh ta lay tỉnh, lại bị dáng vẻ điên cuồng cùng câu hỏi không đầu không đuôi của này làm cho mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn chỉ biết ngơ ngác nhìn anh ta.
Nhưng Liễu Phỉ Phỉ lại giật mình, hỏi: "Tằng Hàm, anh đang hỏi là người nào?" Tằng Hàm căn bản cũng không chú ý đến cô ta, chỉ níu tay Tô Vũ tiếp tục hỏi. Tô Vũ rốt cuộc hồi hồn, đẩy tay anh ra: "Yên tâm đi, không có việc gì."
Quay lại nhìn Liễu Phỉ Phỉ, nở nụ cười cực kỳ không có ý tốt: "Những người khác không biết có sao không."
Liễu Phỉ Phỉ theo bản năng lùi lại một bước.
Vào lúc này, giữa căn phòng bị cháy đến nỗi khiến người ta không dám lại gần, có hai bóng người vọt ra.
Tô Vũ lập tức cười nghênh đón: "Ơ, cậu thế mà chạy ra ngoài?" Sau đó, nhìn Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh, vẻ mặt liền trở nên kinh khủng: "Em sao lại ở chỗ này!"
Diệp Thiên Tuyết không bị thương chút naò. Sự thật này làm Liễu Phỉ Phỉ phẫn hận không dứt.
Rõ ràng bị hôn mê, lửa lại cháy lớn như thế, sao không nóng chết cô ta . Ý niệm trong lòng chợt lóe lên, sau đó liền bị một ý niệm khác chiếm cứ —— người kia, là người ở trước mắt này sao?
Triệu Lẫm tức giận nhìn Tô Vũ: "Tôi vì sao không thể tới?" Tô Vũ bĩu môi: "Đại Thiếu Gia không phải từ trước đến giờ không bao giờ đến những nơi hoang dã thế này sao, giờ lại ở đây còn vừa vặn làm anh hùng cứu mĩ nhân?"
"Tôi còn chưa hỏi cậu!" Triệu Lẫm nhìn Tô Vũ rống giận: " Cậu đến bao giờ mới có thể để cô bớt lo đây?"
Tô Vũ quay đầu đi, không nhìn anh. Bên cạnh Diệp Thiên Tuyết ho khan một tiếng, giọng có chút khàn khàn hỏi: "Những tên canh chừng đâu?"
Triệu Lẫm nén tức giận, nhìn cô vẻ mặt trở nên dịu dàng cùng quan tâm: " Đều bị Phó ca giải quyết hết rồi, chúng ta ra ngoài đã, phòng này rất nhanh sẽ bị thiêu rụi."
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc gật đầu, đi về phía trước, không dấu vết tránh tay Triệu Lẫm đang kéo tay cô.
Liễu Phỉ Phỉ theo phía sau, nhìn dáng vẻ Triệu Lẫm ân cần rồi lại không dám tiến lên, tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm sâu khiến lòng bàn tay phát đau.