Liễu Đan Văn theo bản năng lùi bước: "Con nói gì?" Vẻ mặt của bà ta mờ mịt, có vẻ rất vô tội.
"Dì Liễu à, dì đã không còn trẻ, không cần làm vẻ mặt này nữa." Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, nói, "Hơn nữa, dù con bỏ qua cho cô ta, mọi chuyện cũng chưa xong đâu. Lúc cô ta làm ra chuyện này, tại sao không nghĩ trốn, hôm nay bị bán đứng, là chuyện đương nhiên, con có thể làm gì. Con bỏ qua, thì vẫn còn Tằng gia và Tô gia."
"Cho dù dì thuyết phục được con, nhưng dì có thể thuyết phục Tằng gia và Tô gia sao?”
Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn hướng Liễu Đan Văn, biểu tình bình tĩnh như nước.
Liễu Đan Văn nhìn cô, cảm giác cô khác trước rất nhiều. Diệp Thiên Tuyết nhìn bà ta cười khẽ, nói: "Thay vì ở trong này lo lắng, không bằng Dì suy nghĩ như thế nào tìm được luật sư tốt nhất đem tội của Phỉ Phỉ giảm nhẹ mới phải."
"Bắt cóc là tội nặng, ít nhất cũng phải năm trở lên." Diệp Thiên Tuyết nói xong, vòng qua Liễu Đan Văn đi lầu.
"Đứng lại!" Giọng nói của Liễu Đan Văn từ sau lưng cô truyền tới, "Chuyện này, con thật sự không giúp sao?"
Diệp Thiên Tuyết cũng không quay đầu lại: "Vậy dì Liễu nói thử xem, conphair giúp như thế nào?" Cô dừng bước, dựa vào tay vịn, đưa lưng về phía Liễu Đan Văn, "Hơn nữa, dì cho là, con là loại nhân từ với hung thủ đã hại mình, còn ngoan ngoãn khoah tay chịu trói sao?"
Liễu Đan Văn không nói lời nào, chỉ cắn môi: "Chuyện này mà làm lớn lên, đối với Diệp gia cũng không có gì tốt, đối với công ty cũng sẽ có ảnh hưởng."
"Tùy tiện thôi." Diệp Thiên Tuyết nói, "Con không cần."
Nói xong, cô bước lên lầu, Liễu Đan Văn đứng tại chỗ, vẻ mặt đen tối không rõ.
Buổi tối ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau Diệp Thiên Tuyết liền đi ra cửa.
Từ ngày hôm qua, cô cùng Liễu Đan Văn đã trở mặt hoàn toàn, cô cũng không nghĩ ở lại nhà cùng Liễu Đan Văn đóng kịch. Loại việc này, để lại cho Diệp Hâm Thành đi quan tâm thôi.
Bởi vì ra cửa có vẻ sớm, cho nên nhiều cửa hàng đều không mở cửa, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết mình có thể đi đâu.
Ánh mặt trời dần ló dạng, cô ngây người một lát liền quyết định đi đến trường học.
Thông báo cho Phó Hoài Minh một tiếng, Diệp Thiên Tuyết liền đi vào trường học.
Lúc tới trường học, người cũng không ít, nhiều ánh mắt nhìn cô có chút ngạc nhiên.
Đến phòng học, liền cầm cái khăn bên cạnh lau bàn, ngay cả Trân Trân đứng ở bên cạnh cô cũng không nhịn được hỏi: "Bạn trở lại ngay cả vết thương nhỏ cũng không có, thật làm cho mình cảm thấy kỳ quái. Cô ta chắc là ôm quyết tâm hại bạn đi, hiện tại chắc cô ta đang sợ hãi lắm."
Trân Trân vẻ mặt cảm thán, "Thật ra bạn cũng không đơn giản như vậy."
Diệp Thiên Tuyết cười đến thật dịu dàng: "Vận khí của mình rất tốt, Tằng Hàm cùng Tô Vũ đều là bạn tốt."
Trân Trân cười nhạo một tiếng, thở dài: "Thật đáng tiếc, tương lai tốt đẹp của cô ta, nếu vào tù, chỉ sợ sau này rất khó ngóc đầu lên." Cô ấy chậc chậc cảm thán hai tiếng, bộ dáng rất là đáng tiếc .
Diệp Thiên Tuyết không nói tiếp, đứng một chốc, ngay cả Trân Trân cũng cảm thấy nhàm chán, lưu lại một câu "Mình thích bạn rồi nha" liền xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Lại một lát sau, Ngụy Vũ tới, nhìn thấy cô, ánh mắt nhất thời sáng ngời, bước nhanh đã đi tới: "Chị Tiểu Tuyết hôm nay như thế nào tới trường học, sao không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt?"
Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu, cười lắc đầu: "Không có việc gì, chị cũng không yếu ớt như vậy. Tiểu Bàn gần đây càng ngày càng có hình có dáng rồi."
Ngụy Vũ cười hì hì : "Em mời nhà tạo hình giúp em thiết kế một chút, việc này trước sau gì cũng phải làm, chỉ là làm sớm một chút thôi."
"Nhàem quyết định rồi à?" Diệp Thiên Tuyết thuận miệng hỏi một câu.
Ngụy Vũ cười gật gật đầu: "Mấy người anh của em đều bị em đánh bại, cho nên bước đầu tiên là do em làm."
Nghe vậy, Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp đó thản nhiên cười: "Chúc mừng em, Tiểu Bàn, đã thực hiện được nguyện vọng?" Ngụy Vũ khoát tay, "Làm sao xem là đã thực hiện được nguyện vọng, nói đến cùng cũng bất quá là làm công. Chẳng qua đối tượng từ người khác biến thành mình mà thôi. Nói không chừng chờ lúc em tiến vào, em sẽ không muốn làm, bỏ đi sự nghiệp cuả mình."
Nói tới đây, tinh thần Ngụy Vũ bỗng nhiên rung lên, ngồi xuống đối diện Diệp Thiên Tuyết, nói: " Chị Tiểu Tuyết quán cơm Tử Hồng của chúng ta, cũng đã dự định sắp xếp đến ba tháng sau. Em đã phân phó bọn họ khống chế tốt số lượng, trong nhất thời, tốt nhất đừng mở chi nhánh nhanh như vậy."
Nói đến đây, tay Diệp Thiên Tuyết bỗng nhiên dừng lại, cắn cắn môi: "Tiểu Bàn, nếu có thể, tốt nhất đừng mở chi nhánh, chuyên tâm kinh doanh một cửa hàng này thôi."
Vẻ mặt của cô rất thành khẩn, "Đem vốn kinh doanh cửa hàng bảo quản thật tốt, đừng cho người bình thường vào."
Ngụy Vũ có chút khó hiểu, nhìn vẻ mặt của cô gật gật đầu: "Dạ, em biết rồi, em sẽ cùng bọn họ thương lượng."
Diệp Thiên Tuyết kiên trì mười phần, "Nếu bọn họ không đồng ý, hai năm sau chị liền rút vốn."
Ngụy Vũ hoảng sợ: "Lúc đó chính là thời điểm tốt, như thế nào liền. . . . . ." Nói xong, cậu bỗng nhiên sửng sốt: "Ở thời điểm tốt nhất rút lui, cũng là một thủ đoạn đầu tư . . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Cậu bắt đầu lo lắng, Diệp Thiên Tuyết vỗ vỗ bờ vai cậu: "Đừng nghĩ nữa, nếu em muốn biết, đến lúc đó chị nói cho em biết là được."
Ngụy Vũ gật gật đầu, nhìn xem thời gian, sắp đi học, chạy về chỗ ngồi của mình. Bị cậu lôi kéo nói chuyện nửa ngày, như trút được gánh nặng trở về vị trí của mình.
Đối với Diệp Thiên Tuyết, ngày đi học với cô mà nói có chút xa xôi, khác với cách nghe giảng ngày trước, hôm nay cô rất chú ý, chuyên tâm, ngay cả khi giáo viên ra đề khó cũng có thể giải quyết một cách thoải mái.
Phát hiện được điều này, nụ cười của cô đặc biệt chói mắt.
Bắt đầu lớp thứ hai, cô giống như không nghe, chuyên tâm giải quyết bài tập Phó Hoài Minh giao.
Lúc nghỉ trưa, Diệp Thiên Tuyết kéo Vương Kỳ Ngọc cùng Ngụy Vũ đi ăn cơm trưa. Vài người vừa đi đến căn tin, đã có người đứng ở trước mặt cô: "Diệp Thiên Tuyết?"
Ngẩng đầu, Diệp Thiên Tuyết nhìn vài người có chút quen mắt, suy tư một chút mới nhớ tới, những người này thường đi chơi cùng Liễu Phỉ Phỉ.
Cô không quan tâm, Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc liền càng không có khả năng quan tâm.
Thấy cô không có phản ứng, mấy người kia hơi gấp, trong đó có một người vỗ bàn: " Mày không có lễ phép hả?"
"Lễ phép của chúng tôi, cũng không phải dành cho loại người một chút lễ phép đều không có." Vương Kỳ ngọc không chút do dự sẵng giọng, "Có người nói chuyện với người khác như vậy sao? Cái gì cũng không nói liền xô bàn đẩy ghế, cô nghĩ cô là ai?"
Bị Vương Kỳ ngọc nói, gương mặt người cầm đầu cứng đờ, bỗng chốc liền mềm mại, bộ dáng chực khóc: "Đúng, thật xin lỗi. . . . . ."
Nhanh chóng chịu thua như vậy làm cho Vương Kỳ Ngọc có chút hậm hực, vì thế quay mặt đi không quan tâm cô ta.
Người nọ cẩn thận nhìn ba người, đè nhẹ thanh âm mềm mại nói: "chuyện đó, tôi nghe nói Phỉ Phỉ cô ta đắc tội cô, bị cô đưa vào trong ngục giam. Cô có thể buông tha cô ta không?"
Diệp Thiên Tuyết còn chưa nói gì, Ngụy Vũ liền đứng lên, cười lạnh: "Lời nói không trách nhiệm như vậy là ai nói? Ngục giam là do nhà các người mở à, muốn đưa người vào thì đưa chắc? Đầu óc cô có vấn đề hay không vậy?"
Không có ý tốt nhìn những người kia, Ngụy Vũ nói : "Nếu thật sự là vậy, tôi trước tiên đem mấy người hay nói lung tung như các người đưa vào. Hơn nữa, các người biết chuyện gì xảy ra không, không biết đừng nói bừa. Cái gì đắc tội chị Tiểu Tuyết, cô như thế nào không đi hỏi một chút, rốt cuộc là ai sai. Còn mang vẻ mặt ủy khuất, cho là mình bị oan sao?"
Thấy Ngụy Vũ liên tiếp xả, Vương Kỳ Ngọc là người đầu tiên cười ra tiếng: "Ha ha, Tiểu Bàn, chị như thế nào không biết cậu còn có lúc kích động như vậy, giống như súng máy vậy, bùm bùm liền không ngừng bắn ra bên ngoài."
Ngụy Vũ bị Vương Kỳ Ngọc nói, tai liền ửng đỏ, có chút xấu hổ sờ sờ đầu, ngồi xuống.
Diệp Thiên Tuyết cũng khóe môi mỉm cười, nhìn Ngụy Vũ gật gật đầu: "Tiểu Bàn làm tốt lắm." Ngụy Vũ có chút cười xấu hổ cười, cúi đầu bắt đầu tính toán mình hôm nay ăn cái gì.
Mấy người kia cậu mắng một trận liền cứng ngắc, lúc này người cầm đầu đôi mắt càng thêm đỏ: "Tôi, tôi chỉ là nghe nói Phỉ Phỉ bởi vì cô bị bắt cóc, kết quả còn muốn bị. . . . . . Tôi chỉ. . . . ."
Đối với phần đông ánh mắt nhìn qua, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn cô ta: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào, tương lai tự nhiên có cảnh sát làm rõ. Hiện tại cô không nên căn cứ vào tin đồn, đến lúc đó thương tổn đối với Liễu Phỉ Phỉ cũng càng lớn. Về phần tội của tôi, tôi nghĩ trong trường học này không chỉ Liễu Phỉ Phỉ một người, cô có phát hiện tôi đối người khác đã làm cái gì hay không?"
Ánh mắt của cô hơi nheo lại: "Không biết sự tình rốt cuộc là thế nào, cũng đừng nói lung tung ."
Theo sau, cô tiến đến nói nhỏ vào tai người cầm đầu: "Đừng tưởng rằng người khuyến khích cô tới là người tốt."
Nhìn biểu tình người nọ càng ngày càng cứng ngắc, cuối cùng lắp bắp một tiếng liền rời đi, Diệp Thiên Tuyết cong khóe môi, ngồi xuống.
Chuyện này, không biết là ai ở sau lưng, nhưng mà, là ai cũng không quan hệ.
Cô không định nhường nhịn.
Đợi cho ngồi xuống, Tiểu Bàn vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: "Chị Tiểu Tuyết nên như vậy, thật tốt rất hăng hái . Mấy người phía trước... cô Nguyệt kia thật đúng là không có thói quen giả bộ Trang Văn Tĩnh."
"Trang Văn Tĩnh?" Diệp Thiên Tuyết cười như không quay đầu nhìn cậu, Ngụy Vũ cảm thấy không ổn, xấu hổ sờ sờ đầu, ha ha cười, muốn đánh trống lảng: "Chị Tiểu Tuyết nhìn xem, món này thế nào, nhìn thật ngon, là món ăn mới căn tin mới đưa vào đó."
Diệp Thiên Tuyết nheo mắt nhìn cậu, cuối cùng nhẹ nhàng cười: "Quên đi, tha cho em một mạng."
Ngụy Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi thật lớn.
Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh cơ hồ cười đến ngã ghế, đợi ánh mắt Diệp Thiên Tuyết đảo qua, cô cười với Diệp Thiên Tuyết khoát tay áo: "Đừng nhìn mình, mình cái gì cũng chưa nói."
Nói xong, cô khều Ngụy Vũ bên cạnh, cùng cậu thương lượng rốt cuộc cái gì ăn ngon .
Ngụy Vũ chính là mong có người giải vây cho cậu, lập tức liền lôi kéo cô ấy thảo luận.
Diệp Thiên Tuyết nhìn một màn này, trong lòng không khỏi dâng lên một ít ngọt ngào. Năm tháng đi học im lặng mà tốt đẹp như vậy, bản than mình lúc trước, vì sao lại mong muốn lớn lên chứ.
Ăn xong cơm trưa, Diệp Thiên Tuyết liền trốn học, Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc ở trong lớp hâm mộ ghen tị một trận.
Cô ở trên đường đi một hồi, di động liền vang lên, Triệu Lẫm gọi điện. Nhìn cái tên trên màn hình, Diệp Thiên Tuyết có chút do dự. Rốt cuộc có bắt máy hay không?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thứ Bảy cuộc thi, cuộc thi địa điểm khoảng cách ta hiện tại chỗ ở có bốn mươi km ( quỳ ), cho nên thứ Sáu muốn đi ra ngoài ở, vì thế thứ Sáu buổi tối ngừng một ngày