Ngay khi Diệp Thiên Tuyết đến Mĩ, Cố Trường Khanh đã gọi điện ân cần hỏi thăm xem cô đã thích ứng với cuộc sống bên đó chưa, sau lại có chút do dự nói với Diệp Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, sao con lại quen hạng người như Thi Yến Hàn? Cô ta đến tìm con."
Diệp Thiên Tuyết cả kinh, nhớ là mình có gọi cho Thi Yến Hàn nhưng cô ta vẫn không nghe máy. Khi dì nhỏ hỏi lại lần nữa, cô cũng không muốn nói dối, vì vậy thở dài: "Dì ah, chuyện này người đừng hỏi nữa được không? Dù sao, con cũng không cùng cô ta tiếp xúc nhiều . Nhưng có lúc một số việc. . . . . ."
Lời của Diệp Thiên Tuyết khiến Cố Trường Khanh một mặt thấy giận dỗi, một mặt lại thấy trong lòng có chút hưng phấn quỷ dị, rốt cuộc thì cháu mình cũng trưởng thành, tự nhiên cũng có những bí mật.
"Thôi, vậy ta kệ cháu. Cô ta có nhắn lại cho cháu một số diện thoại đó." Cố Trường Khanh đưa số cho Diệp Thiên Tuyết, hai người tiếp tục hàn huyên rồi mới gác máy.
Sau đó Diệp Thiên Tuyết bận rộn gọi điện báo cho mọi người, khi cô gọi cho Thi Yến Hàn thì đã là nửa ngày sau rồi. :)
Khi Thi Yến Hàn bắt máy, giọng nói mang theo một chút cẩn thận cùng do dự không xác định: "Diệp Thiên Tuyết?"
"Là tôi" Ở bên này điện thoại Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Thi nữ sĩ, có phải Hùng ca đã xảy ra chuyện gì?"
Tay đang cầm điếu thuốc của Thi Yến Hàn bỗng run một cái, sau đó cô ta mới cười: "Đùa gì thế, làm sao có thể xảy ra truyện gì được. Chỉ là tôi mới đổi số thôi."
"Chỉ đổi số mà phải tìm tới tận nhà dì nhỏ tôi để đưa số sao?" Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nói, "Coi như không có việc gì thì cũng là có cái gì xảy ra làm cô lo lắng, nếu không. . . . . . Thi Yến Hàn, thật sự tôi hiểu cô cũng không ít, cô có tin không. Nói đi, tìm tôi có việc gì? Nếu như không phải một ngày ba lần cô gọi cho tôi, tôi cũng không biết cô tìm. Nếu như cô đoán có chuyện vậy thì kéo tôi vào không phải là tốt?"
Thi Yến Hàn cúi đầu cười, "Sao lại không tin tôi. Được rồi, đúng là có chuyện thật, có một người tôi nghĩ đã chết, bỗng trở lại."
Nghe cô ta nói vậy, ngược lại Diệp Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, "Quả nhiên là vậy." Cô tự lẩm bẩm, bên kia Thi Yến Hàn nghe không rõ, thì hỏi ngược lại "Gì vậy?"
Diệp Thiên Tuyết không có ý trả lời, chỉ nói thẳng: "Người kia, có phải chính là người cướp Liễu Phỉ Phỉ đi?"
Trầm mặc một hồi lâu, Thi Yến Hàn mới cúi đầu cười nói: "Sao cô biết?"
Diệp Thiên Tuyết chạm nhẹ ngón tay vào những đóa hoa, khẽ mỉm cười: "Tôi đoán. Thi nữ sĩ, có thể để Hùng ca ra mặt hỏi thăm một chút, người này không phải từ Detroit trở về sao?"
Với vấn đề như vậy, Thi Yến Hàn băn khoăn nhăn mày: "Cô. . . . . . Quan tâm người này như vậy làm gì?"
Diệp Thiên Tuyết dở khóc dở cười: "Hắn ta đã mang Liễu Phỉ Phỉ đi, lại có thế lực đủ sức tạo uy hiếp, tôi không quan tâm mới không bình thường. Thi nữ sĩ, đừng quên, tôi cùng đứa em kế này thủy hỏa bất dung, cô quên cô ta là vì sao mà bị xử tội như vậy ư?"
Lúc này Thi Yến Hàn mới sáng tỏ, vỗ mặt bàn một cái, nhìn Hùng ca ngồi cách đó không xa .
Hùng ca chỉ mỉm cười nhìn Thi Yến Hàn gọi điện, hôm nay thấy cô nhìn mình, không khỏi kinh ngạc: "Sao vậy, bạn gái nhỏ có chuyện muốn nói với anh?"
Thi Yến Hàn lắc đầu, nói với người bên kia điện thoại: "Lúc trước cô tìm tôi là vì chuyện này?"
"Không hoàn toàn đúng." Cách một đại dương tiếng người bình tĩnh như sự việc không liên quan đến mình từ đầu điện thoại truyền đến: "Phiền cô thông báo cho Hùng ca cẩn thận với người kia. Hắn. . . . . ."
Nghe giọng Diệp Thiên Tuyết như có chút khổ não, không biết nên biểu đạt thế nào, ngược lại lòng hiếu kỳ của Thi Yến Hàn lại trỗi dậy.
Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ cúp máy một câu cũng không nói, nhưng lúc này cô rất kiên nhẫn chờ Diệp Thiên Tuyết.
Một lát sau, Diệp Thiên Tuyết mới tìm được từ thích hợp để diễn tả sự lo lắng của mình: "Hắn so với các ngươì tưởng tượng còn nguy hiểm hơn."
Nói xong, cũng thấy một hai câu qua loa như vậy quả thật không có sức thuyết phục, nên lập tức bổ sung một câu: "Cho tôi một ít thời gian, tôi sẽ nói cho cô nhiều hơn tin tức."
Thi Yến Hàn có chút thất vọng, thờ ơ đáp một tiếng, nghe bên kia đã cúp điện thoại, mới ngẩng đầu nhìn về phía Hùng ca, lắc lắc mông đi đến, ngồi bên cạnh hắn.
Hùng ca vung tay ra, ôm cô ta vào ngực, thuận miệng hỏi: "Sao vẻ lại trưng ra vẻ mặt này, một chút cũng không đẹp mắt."
Thi Yến Hàn nhéo tay hắn một cái, lại chôn mặt vào lòng hắn, nói: "Đại tiểu thư nói người kia so với chúng ta nghĩ còn nguy hiểm hơn, muốn anh phải cẩn thận với hắn ta. Còn nữa, cô ấy hỏi có phải hắn từ Đề Đặc Luật trở về không."
Hùng ca sờ cằm: "Anh cũng không biết lão Dương từ đâu trở về, lúc nào thì hỏi hắn là được. Về phần lão Dương nguy hiểm, việc này không cần cô ta nói anh cũng biết. Mới về có mấy ngày mà đã dám cùng cảnh sát đối đầu, còn TMD thành công, phong thái của lão Dương thật đúng là không giảm so với năm đó."
Nghe hắn hắn nói vậy, lại giống như tán thưởng nhiều hơn là phòng bị.
Theo bản năng Thi Yến Hàn cũng không vui mừng gì, lập tức lôi lôi áo ngực Hùng ca, níu lên mà nói: "Anh rất tán thưởng hắn à?"
Hùng ca mỉm cười nhìn cô: "Yên tâm, trong lòng anh chỉ có em." Nói xong, liền hôn Thi Yến Hàn một cái, rồi cười ha ha.
Thi Yến Hàn vốn muốn nói thêm mấy câu với hắn nhưng bị hắn chọc giận mà quên mất.
Mấy ngày này Diệp Thiên Tuyết ở Mĩ tương đối nhàn nhã. Người bạn trước đây từng chịu ơn Diệp Hâm Thành mới khoảng bốn mươi tuổi tác phong nhanh nhẹn, mới lấy vợ chưa có con nên khi Diệp Thiên Tuyết đến sống cùng thì rất vui vẻ.
Là chông nên công việc không tính là vất vả nhưng cũng không dễ dàng gì, nên phần lớn thời gian, đều là cô vợ đưa Diệp Thiên Tuyết đi thăm khắp nơi.
Nhờ phúc của cô ấy mà Diệp Thiên Tuyết từ một người mới tới đã sắp hiểu biết thành phố này như người bản địa rồi.
Chỉ là ban đầu khẩu âm tiếng Anh còn chưa chuẩn làm cô ảo não thật lâu.
Một tuần sau, Diệp Thiên Tuyết có một vị khách ngoài dự đoán, Hoàng Tú Tú.
Đã nửa năm không gặp, Hoàng Tú Tú cao hơn rất nhiều, cả người tràn đầy ý vị thục nữ, nhưng nháy mắt vừa thấy Diệp Thiên Tuyết cô mới lộ bản chất.
Hai người vừa khóc vừa cười ôm náo loạn một hồi, Diệp Thiên Tuyết mới rãnh hỏi cô đến đây bằng cách nào.
Hoàng Tú Tú liếc mắt: "Cậu đã xuất ngoại, mình cũng không biết, cậu có coi tớ là bạn bè không đấy. Nói đi, sao lại vậy?"
Diệp Thiên Tuyết ngượng ngùng, còn va va chạm chạm tay rồi mới nói.
Hoàng Tú Tú nắm tay cô, cau mày: "Chỉ là không ngờ?"
"Đúng" Diệp Thiên Tuyết thành thực trả lời, "Thật ra tớ đã nhờ được ít quan hệ, chuẩn bị cho cô ta đẹp mặt ở trong tù, tốt nhất có thể gây ra thêm ít chuyện, để cô ta trực tiếp bị tuyên án, chỉ không ngờ là. . . . . ."
"Cái này cũng không trách cậu. Nhưng lúc đó, cậu nên xuống tay độc ác một chút." Hoàng Tú Tú vỗ vỗ tay cô, "Nếu ban đầu cậu muốn tớ giúp một tay thì cô ta đã sớm không thể gả đi."
"Sau đó sẽ bị Diệp Hâm Thành nhớ mãi không quên." Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, "Nếu muốn hủy, phải hủy hoàn toàn. Bây giờ tớ chỉ lo lắng, Liễu Phỉ Phỉ cùng người kia ở chung một chỗ, khẳng định ở giữa không thể thiếu được Liễu Đan Văn."
"Cậu lo lắng cho ba cậu?"
"Tớ không có ba." Diệp Thiên Tuyết vẫn như cũ trả lời lạnh băng, quay lại thấy vẻ mặt Hoàng Tú Tú, thì khẽ mỉm cười, "Đừng như vậy, tớ biết rõ mình đang làm gì."
Thấy cô chấp mê như vậy, Hoàng Tú Tú cũng không nói gì thêm, hỏi: "Nếu như vậy, cậu định làm thế nào?"
"Trước mắt phải chờ đã, chờ Liễu Phỉ Phỉ xuất hiện. Bây giờ cảnh sát cũng đang điều tra tung tích của cô ta."
Hoàng Tú Tú khẽ mím môi nhìn bộ dạng nghe không lọt tai của Diệp Thiên Tuyết cũng không nói ra. Nhưng cô lại kéo tay Diệp Thiên Tuyết cười: "Nghe nói có người tỏ tình với cậu?"
Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc: "Sao ngay cả cậu cũng biết?"
"Làm sao tớ không thể biết." Hoàng Tú Tú nói, "Chúng ta chính là bạn bè, tớ dĩ nhiên là phải quan tâm hai người. Cậu cho rằng cậu không nói thì người khác không biết?"
Diệp Thiên Tuyết cúi đầu.
"Sao lại không đồng ý?"
"Bởi vì là bạn, nên mới không nghĩ đến." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Nói thật, tớ không có lòng tin gì với tình yêu."
"Cái gì? Không có lòng tin? Là tình yêu của cậu ta không đủ làm cậu tin tưởng, hay là không có biện pháp nào đi vào tim cậu được?" Hoàng Tú Tú bất mãn, "Cùng đi xuống đi, chuyện như vậy, không ai có cách nào bảo đảm, cậu cần gì phải yêu cầu cao thế. Chỉ cần có thời gian vui vẻ là tốt rồi."
Diệp Thiên Tuyết nháy mắt mấy cái, cũng không nói lời nào.
Thấy cô trầm mặc, Hoàng Tú Tú mới nghĩ đến việc nhà Diệp Thiên Tuyết, không khỏi trầm mặc.
Cũng vì hoàn cảnh gia đình như vậy, cho nên rất khó tin tưởng. . . . . . Nghĩ vậy, Hoàng Tú Tú không khỏi chần chờ. Vốn cô cũng thấy với Diệp Thiên Tuyết mà nói Ngụy Vũ cũng là một chọn lựa không tồi, muốn tới khuyên cô đồng ý. Nhưng bây giờ thấy Diệp Thiên Tuyết như vậy, coi như đón nhận tình cảm thì như thế nào, nếu ban đầu không có lòng tin rồi cuối cùng tình yêu cũng sẽ thành tro tàn.
Nhìn gò má trầm mặc của Diệp Thiên Tuyết, trong lòng Hoàng Tú Tú thở ra một hơi, quyết định sau khi trở về khuyên Ngụy Vũ thay đổi chiến lược.
Diệp Thiên Tuyết không cần ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt tình yêu, mà là nước chảy đá mòn từ từ thấm vào.
Hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi lâu, đến tận khi bị gọi ăn tối.
Đêm đó hoàng Tú Tú trở về khách sạn, vừa rạng sáng hôm sau đã tới lôi kéo cô cùng ra ngoài dạo chơi. Cô vợ kia cũng không yên tâm, nhưng cũng không có cách ngăn hai người lại.
Từ hôm qua, Hoàng Tú Tú đã liên lạc với võ quán, khiến Diệp Thiên Tuyết đầy cảm kích.
Tin tức này với cô mà nói thực sự rất quan trọng, không thứ đồ tốt gì có thể thay thế được.
Hoàng Tú Tú thấy nét mặt của cô, không khỏi khoát tay: "Đừng cám ơn mình. Dù sao, chúng mình cũng là bạn tốt. Khi nào tớ cần cậu đến giúp một tay là được." Cô nhìn Diệp Thiên Tuyết cười đầy dịu dàng, "Tớ biết, Cố Gia là thế gia trăm năm, khẳng định có nhiều đồ tốt lưu truyền lại."
Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Coi như ông ngoại giữ được vật gì tốt, thì sao mà trong tay tớ được?"
Hoàng Tú Tú giảo hoạt nháy mắt: "Vốn không chắc chắn, ngược lại bây giờ có mấy phần xác định. Ông ngoại cậu. . . . . ." Cô im lặng trong giây lát, chợt nhoẻn miệng cười, "Nếu Cố Gia có một người con trai thì thật tốt."
Nghe Hoàng Tú Tú nói vậy, nét mặt Diệp Thiên Tuyết liền cứng ngắc, sau đó mới cười cười.
Nhờ Hoàng Tú Tú giúp lấy được tin tức do Thi Yến Hàn gửi tới, lòng Diệp Thiên Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Một cuộc sống ổn định, bất kể là trước kia hay bây giờ đều là điều tốt.
Nếu như Hùng ca và Thi Yến Hàn có đủ năng lực, không để truyện kiếp trước tai diễn, như vậy đối với cô mà nói, cũng là một loại an ủi.
Ở bên này đến giữa tuần thứ hai thì Diệp Thiên Tuyết nhận được điện thoại của Diệp Hâm Thành, giọng nói của ông mệt mỏi khác thường nhưng cũng đầy nhẹ nhõm: "Về nhà thôi, chuyện đã được giải quyết."
Khi Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn liên lạc, Diệp Hâm Thành đã mật báo cảnh sát, cuối cùng cũng bắt được cô ta.
"Còn người sau lưng cô ta, bây giờ hắn ốc không mang nổi mình ốc, chúng ta không cần lo lắng."
Lúc Diệp Hâm Thành nói vậy còn thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thiên Tuyết sao cũng được, nhưng có chút tiếc nuối, mình học cô chủ nhà làm bánh pie táo còn chưa xuất môn. :pp
Biết vậy, cô ấy cười ha hả: "Bánh pie táo lúc nào cũng có thể làm, nhưng cơ hội cùng người nhà đoàn tụ, không nhiều như vậy. Nếu cháu muốn học, cô có thể gọi điện qua dạy cháu."
Diệp Thiên Tuyết cười híp mắt đồng ý.
Vì vậy, sau khoảng thời gian ngắn ngủi ra nước ngoài Diệp Thiên Tuyết đã trở về.
Khi máy bay hạ cánh thời gian đã không còn sớm nhưng người đến đón người nhà vẫn rất đông đúc.
Diệp Hâm Thành và Cố Trường Khanh chắc chắn có mặt, nhưng Ngụy Vũ cũng ở đây làm cho cô có chút ngoài ý muốn, đặc biệt anh còn chuyện trò vui vẻ cùng Diệp Hâm Thành, càng làm cho cô khốn hoặc không hiểu.
Thấy cô nhìn sang, Ngụy Vũ cười híp mắt vẫy cô: "Tiểu Tuyết."
Thần thái, ngôn ngữ, cử chỉ tay chân của anh đều ở đây nói cho cô biết, hình như anh có gì đó không giống trước đây.
Bước chân Diệp Thiên Tuyết không khỏi có chút chần chờ, Cố Trường Khanh thấy vậy, không khỏi bật cười: "Cái đứa bé. . . . . . Mau đến đây."
Bị Cố Trường Khanh cười như vậy, Diệp Thiên Tuyết có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không còn chần chờ bước nhanh đến ôm Cố Trường Khanh. Trong lòng có chút chua xót ôm Diệp Hâm Thành, cuối cùng mới đến Ngụy Vũ, liền nghe được bên tai có tiếng thì thầm : "Hoan nghênh trở về, mình rất nhớ cậu."
Nghĩ mình có thể bình tĩnh, mà tai lại len lén đỏ lên.
Diệp Hâm Thành lái xe về nhà, Ngụy Vũ cũng ra về. Anh giống như rất khác trong trí nhớ Diệp Thiên Tuyết .
Thấy ánh mắt mê hoặc của Diệp Thiên Tuyết, Cố Trường Khanh cười: "Bạn học này của cháu thật có năng lực nha. Còn nhỏ hơn cháu một chút mà đã bắt đầu buôn bán."
Diệp Thiên Tuyết nhìn lại, Diệp Hâm Thành liền cười lên: "Không tệ, hôm nay cậu ta tới đây bàn chuyện hợp tác, đúng lúc nghe nói con trở về, mới cùng đi đón."
Diệp Thiên Tuyết nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy với bản lĩnh của Ngụy Vũ, chắc hẳn không phải vừa đúng lúc nghe nói, mà là cố ý tới , trong lòng không khỏi xúc động.
Dùng xong ít đồ ăn đơn giản, Diệp Thiên Tuyết không quen múi giờ liền đi ngủ.
Ngủ cả đêm, thức dậy ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã rực rỡ, hôm nay thời tiết thật tốt.
Mới xuống lầu, đã thấy Diệp Hâm Thành mang thuốc ra đếm đếm rồi kiểm tra.
Khiến cô không khỏi ngạc nhiên, liền hỏi xem ông đã xảy ra chuyện gì. Diệp Hâm Thành mỉm cười nhìn cô: "Ta kiểm tra một chút. Con tới xem đi, lọ này cùng với lọ mới mở có vẻ không giống nhau?"
Diệp Thiên Tuyết tò mò, cầm lên xem một chút, nhưng không phát hiện được gì, không khỏi nhìn về phía Diệp Hâm Thành.
Diệp Hâm Thành mỉm cười: "Thuốc bên trong không giống nhau." Với câu hỏi của Diệp Thiên Tuyết, ông khoát khoát tay: "Đừng hỏi làm sao ta biết."
"Là Liễu Đan Văn?"
Diệp Hâm Thành gật đầu, thở dài: "Phải, ta vốn là nghĩ. . . . . . Kết quả. Thôi, đều sai lầm của ta."
Diệp Thiên Tuyết im lặng. Một lát sau, cô mới hỏi: "Liễu Đan Văn, sẽ bị như thế nào?"
"Đã đưa lên công tố, " Diệp Hâm Thành bình tĩnh nói, "Vì tội mưu sát."
Trong giây lát Diệp Thiên Tuyết mở to mắt nhìn Diệp Hâm Thành, khi ông bình tĩnh nhìn sang, Diệp Thiên Tuyết thấy như có một loại lãnh ý.
"Cha người. . . . . ."
Diệp Hâm Thành nghe cô gọi, trong lòng không khỏi thất vọng, "Trước, ta không biết, sau dượng nhỏ của con nói cho ta biết. Cho nên. . . . . . Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết."
Diệp Thiên Tuyết nhìn ông cúi đầu nhận lỗi, phát hiện vẻ ngoài của ông cũng không còn được như hồi trẻ tuổi. Thần thái lộ ra sự mỏi mệt nhìn qua giống một lão nhân năm mươi tuổi.
"Cha không cần nói xin lỗi." Diệp Thiên Tuyết nghe được giọng nói của mình, bình tĩnh mà lạnh lùng, "Chuyện đã xảy ra, nói xin lỗi cũng vô dụng."
Diệp Hâm Thành ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Con nói đúng, không dùng được."
Vẻ mặt của ông có chút bi ai "Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua, làm vậy vì van xin con tha thứ, ta chỉ cảm thấy cần phải nói xin lỗi, cũng cần làm một chút gì đó bồi thường cho con."
Nhìn sự mê hoặc trong ánh mắt Diệp Thiên Tuyết, ông khẽ cười cười, "Chuyện này còn chưa kết thúc."
"Con thật sự cho rằng một ả đàn bà như Liễu Đan Văn đã lưu lạc đến đáy của xã hội còn có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt ta, còn thành công dụ dỗ ta?" Khi Diệp Hâm Thành nói những chuyện này, một chút lúng túng cũng không có, giống như đây chỉ là một việc nhỏ, mà không phải thất bại của ông ta.
Trước đây Diệp Thiên Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới việc này, nhưng Diệp Hâm Thành vừa nói vậy, cũng cảm thấy có mấy phần nghi ngờ.
"Tại sao một chút chuyện trước kia Liễu Phỉ đều không nhớ, Tiểu Tuyết con đã từng hoài nghi chưa?" nói xong Diệp Hâm Thành đem lời vừa nói lặp lại một lần, "Chuyện vẫn chưa xong. Người sau màn kia, mới chính là kẻ cần phải đối phó."
Diệp Thiên Tuyết nắm chặt tay, mà một chút cũng không thấy đau.
Sự báo thù trước đây của mình, căn bản là gãi không đúng chỗ ngứa sao?
Không phát hiện trong lòng cô kịch liệt phập phồng, Diệp Hâm Thành cười dịu dàng với cô: "Con nên đi ăn sáng đi, đừng ở chỗ này nhìn ta nữa."
Nói xong, ông đem tất cả những lọ thuốc cũ vứt xuống, rồi mở lọ mới ra uống.
Diệp Thiên Tuyết nhìn những viên thuốc đó: "Bên trong này là thuốc gì vậy ạ?"
"Vitamin, " Diệp Hâm Thành trả lời, "Không có gì hại, chỉ không có tác dụng thôi. Được rồi, đi ăn sáng đi. Hôm nay có cháo trứng muối thịt nạc, rất ngon, con có thể ăn nhiều hai chén."
Vẻ mặt Diệp Thiên Tuyết phức tạp nhìn ông, lại thấy ông không nhìn mình.
Hôm qua sau khi trở về, Diệp Thiên Tuyết cũng không nói với ai, nên hôm nay khi ăn xong điểm tâm, trước tiên cô báo tin cho mọi người. Sau một lúc, mới đem điện thoại buông xuống, ngắm nhìn ánh mặt trời xinh đẹp ngoài vừa hoa, tĩnh tâm lại chuẩn bị đi học bài.
Coi như không có Liễu Phỉ Phỉ, cô cũng sẽ thi lên đại học trước một năm.
Không có nhiều thời gian như những người khác nên không thể làm gì khác hơn là so người ta đi sớm một bước.
Lúc xế chiều, Ngụy Vũ có gọi tới, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, hẹn cô ra ngoài ăn cơm: "Tiểu Tuyết tớ mới biết một quán ven đường mùi vị rất ngon, có muốn tới nếm thử không?"
Diệp Thiên Tuyết vừa tập thể dục về, bụng đang sôi ùng ục, nghe vậy liền động lòng, đồng ý, sau đó vội vã tắm rửa sạch sẽ, thay váy mới rồi đi ra ngoài.
Quán ven đường mà Ngụy Vũ nói là một quán thịt nướng. Thịt được băm thành nhỏ trộn với rau thơm rồi viên tròn lại nướng lên hương thơm lừng, cắn một miếng đã cảm nhận được hương vị thơm ngon.
Diệp Thiên Tuyết vừa ăn vừa nhìn Ngụy Vũ khen ngon. Khiến vẻ mặt Ngụy Vũ đầy mặt hả hê: "Ừ ăn ngon."
Anh cười nói: "khi mình vừa ăn đã yêu thích rồi. Tiểu Tuyết không nên ăn quá nhiều, cái này chỉ làm đồ ăn vặt, không thể làm bữa ăn chính ." Nói xong, anh ra dấu tay với anh, "Đi, tớ dẫn cậu đi ăn bữa chính."
Nhìn vẻ mặt anh lúc này cùng bình thường giống nhau như đúc, một chút do dự trong lòng Diệp Thiên Tuyết cuối cùng cũng bị chôn xuống nơi sâu nhất trong đáy lòng.
Coi như. . . . . . Cũng không xong.
h hai người mới ăn bữa tối, Diệp Thiên Tuyết ăn hết sức thỏa mãn. Khi ngồi trong xe trở về cô cảm thấy rất hưng phấn, "Rất lâu rồi không cảm thấy thoải mái như vậy."
Nhe vậy, Ngụy Vũ ngồi cạnh cô cười nói: "Tiểu Tuyết tỷ đã nói vậy. Sau này mình sẽ thường dẫn cậu ra ngoài chơi, bảo đảm cậu chơi thật vui vẻ."
Nghe anh nói chác chắn như vậy Diệp Thiên Tuyết cũng cười đồng ý.
Đưa cô đến cửa, Ngụy Vũ cũng không vào, chỉ đứng khoát khoát tay với cô, chăm chú nhìn cô vào nhà.
Mãi đến khi cánh cửa phía sau đóng lại, Diệp Thiên Tuyết vẫn có thể cảm nhận tầm mắt của anh, nóng bỏng nhìn vào người mình, dường như muốn bốc cháy.
Làm cô cảm thấy có chút không quen.
Đến khi cánh cửa đóng lại, tươi cười trên mặt Ngụy Vũ mới dần dần biến mất, thay vào đó là khuôn mặt không giống nụ cười tinh khiết vừa rồi.
"Nếu cô ấy nhìn thấy bộ dáng này của cậu, cậu nói cô ấy sẽ nghĩ sao?" Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Ngụy Vũ nhìn cũng không nhìn người kia một cái, "Mặc kệ cô nghĩ sao cũng đều không liên quan tới anh. Triệu Lẫm, tôi thật sự thấy kỳ quái sao đi chỗ nào cũng gặp anh, như âm hồn bất tán."
Triệu Lẫm từ trong bóng tối đi ra, cười hì hì, "Không, tôi chỉ thỉnh thoảng tới đây,vừa tới chưa tới hai phút đã thấy cậu đưa cô ấy về, không ngờ lại thay đổi sắc mặt nhanh như thế. Vận khí của tôi cũng không tồi không phải sao?"
Anh ta nhìn Ngụy Vũ từ trên xuống dưới, vuốt vuốt cằm: "Tôi chợt phát hiện, cậu có chút khác so với tưởng tượng của tôi, xem ra cũng có chút uy hiếp."
Ngụy Vũ quay sang, ánh mắt trầm tĩnh như nước: "Vậy anh nghĩ sẽ làm được gì?"
Triệu Lẫm liên tiếp khoát tay: "Không, không. Tôi cũng không muốn làm gì." Mặt anh ta trở nên vặn vẹo, "Cậu đã cảnh báo tôi, tôi cũng không nghĩ sẽ chọc vào rủi ro. Nhưng xem chút kịch vui cũng là lựa chọn không tồi?"
Ngụy Vũ nhìn, Triệu Lẫm đã cười hì hì, nhìn lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, Triệu Lẫm mới giơ tay đầu hàng: "được rồi, được rồi, tôi thực sự chỉ muốn xem trò hay thôi."
"Diệp Thiên Tuyết đã nói cô ấy sẽ không tin tôi nữa, tôi cũng vậy, cảm thấy, gần đây cô ấy không còn thu hút tôi giống như trước kia nữa, cho nên. . . . . ." Triệu Lẫm ngừng lại một chút, cười nói, "Tôi thật sự chỉ xem trò vui."
"Nếu đã vậy " Ngụy Vũ trả lời, "Vậy anh hãy ngoan ngoãn xem diễn, đừng nghĩ giở trò gì."
Triệu Lẫm trả lời thật nhanh: "Tất nhiên."
Hai người nhìn nhau một hồi, Ngụy Vũ mới xoay người rời đi, Triệu Lẫm đứng trong bóng tối một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía vườn hoa trước biệt thự, nét tươi cười trên mặt dần dần không còn.
"Quả nhiên, . . . . . . không phải tốt để chơi." còn nói thầm câu gì đó rồi mới xoay người đi vào trong bóng tối.
Kì nghỉ hè của Diệp Thiên Tuyết trôi qua bình lặng.
Trước khi vào học, rốt cuộc Liễu Phỉ Phỉ cũng bị bắt trở lại tù.
Vụ kiện của Liễu Đan Văn cũng sắp mở phiên tòa.
Diệp Thiên Tuyết còn oán trách với Phó Hoài Minh thời gian thẩm tra thật dài, Phó Hoài Minh liền gõ đầu cô: "Em chắc chưa từng thấy những vụu án đã có bằng chứng đầy đủ mà vẫn phải làm theo thủ tục kéo dài đến một năm rưỡi."
Diệp Thiên Tuyết le lưỡi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Sau khi đi học phải bắt đầu chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học rồi " trước khi vào học, Cố Trường Khanh cũng tới đây hỏi cô, "Sau này muốn làm gì?"
Trong nháy mắt Diệp Thiên Tuyết có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh kiên định trả lời: "Cháu không muốn học kinh tế."
"Hả?"
"Sự nghiệp trong nhà. . . . . ." Diệp Thiên Tuyết mím môi, "Về sau, cháu không muốn thừa kế. Tự cháu không lo ăn mặc là được."
Cố Trường Khanh đối với ý nghĩ này của Diệp Thiên Tuyết cảm thấy không rõ tư vị gì "Coi như không muốn quản lí, thì làm cổ đông cũng không được sao?"
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười lắc đầu: "Không, cháu nghĩ, lúc gì nhỏ già đi, cháu cũng đã có sự nghiệp của mình rồi. Gia đình là đường lui của cháu, nhưng cháu không muốn tất cả đều phải dựa vào người nhà."
Cố Trường Khanh sáng tỏ, sờ sờ đầu cô: "Thật có chí khí, ba cháu có biết không?"
Diệp Thiên Tuyết le lưỡi: "Cháu còn chưa nói với ông ấy."
"Nên nói với ông ấy một tiếng." nét mặt Cố Trường Khanh có chút buồn bã, "Ông ấy cũng là quan tâm cháu, có điều. . . . . ."
Bà còn chưa nói hết, hai người đều hiểu.
Đối với ý nghĩ này của Diệp Thiên Tuyết, Diệp Hâm Thành ngược lại rất ủng hộ, chỉ không đồng ý cô hoàn toàn từ bỏ sự nghiệp của gia đình.
"Tài sản của Cố gia, con trả lại ta không có ý kiến, nhưng sự nghiệp ta cả đời gây dựng, ta muốn giao lại cho con." Nói xong, ông thật bình tĩnh, "Con là con gái ta, tương lai con không thừa kế, chẳng lẽ ta đem đi quyên góp sao?"
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói, "Còn Liễu Phỉ Phỉ."
Diệp Hâm Thành cười như không cười liếc nhìn cô: "Ta cũng không cho là vậy." Ông thở dài một hơi, "Nếu như có ngày nó ra tù, ta sẽ để cho nó không phải lo ăn lo mặc. Nhưng mà sẽ không có một ngày như thế."
Diệp Thiên Tuyết cũng không kinh ngạc, chỉ cúi thấp đầu xuống, ánh mắt đen tối.
Diệp Hâm Thành mỉm cười: "Tiểu Tuyết, con nói đúng, trước khi ta đi, ta chính là đường lui của con, con hãy ra ngoài thử sức."
Hai người đều tránh nói đến vấn đề Diệp Hâm Thành rời đi, Diệp Thiên Tuyết không lấy gì làm hưng phấn mà đồng ý.
Ra khỏi thư phòng Diệp Hâm Thành, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy cả người đều mệt mỏi.
Cùng Diệp Hâm Thành nói chuyện cũng không phải nhẹ nhõm. Qua truyện của Liễu Đan Văn và những chuyện này sau, người đàn ông trung niên một thời tuổi trẻ nhiệt huyết đã dần dần buông xuống, điều này làm Diệp Thiên Tuyết không thích ứng kịp.
Vào lúc này, cô mới phát hiện, năm đó mẹ mình lựa chọn Diệp Hâm Thành, cũng không phải không có đạo lý .
Cũng vì thế, cô không hiểu, sao năm đó Liễu Đan Văn lại thấy, Diệp Hâm Thành là đối tượng dễ lừa gạt.
Trước khai giảng, lần đầu tiên Diệp Thiên Tuyết đi gặp Liễu Phỉ Phỉ.
Qua lưới chắn nhìn vào, Liễu Phỉ Phỉ với mái tóc ngắn khiến Diệp Thiên Tuyết cảm thấy thật xa lạ.
Sau lần gặp nhau trên tòa, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ.
Thấy cô đến thăm Liễu Phỉ Phỉ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bình tĩnh lạnh nhạt nói: "Thế nào, cô tới đây cười nhạo tôi sao?"
"Không " Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, trả lời, "Chỉ ghé thăm cô một chút, thuận tiện đưa cho cô vài thứ." Cô nói, "Cầm lấy đi, tôi đã đưa người ta kiểm tra."
Liễu Phỉ Phỉ khẽ mỉm cười: "Cô cũng thật có lòng. Liễu Đan Văn thế nào rồi?"
"Đại khái, cũng giống cô, sắp phải vào đây." Diệp Thiên Tuyết trả lời rất tỉnh táo, "Còn có một khả năng, chính là bị phán tử hình. Dù sao cũng là tội mưu sát."
Liễu Phỉ Phỉ lắc đầu một cái: "Không dễ dàng như vậy. Vào đây cũng tốt, nếu có thể cùng tôi ở một chỗ thì càng tốt hơn."
Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ta đột nhiên tản mát ra một loại thô bạo, cũng không khỏi có chút kinh hãi.
Liễu Phỉ Phỉ nội tâm kích động, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Có phải rất giật mình không?"
Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn cô ta, lắc đầu: "Nếu như cô, cô biết."
"A, nói như vậy cô cũng biết." Liễu Phỉ Phỉ chợt nở nụ cười, "Lại nói, chúng ta là chị em, nhưng mà hai số mạng, thật đúng là. . . . . . Cô từ nhỏ đã là đại tiểu thư, lớn lên trong muôn vạn nuông chiều của cha mẹ, việc gì cũng không phải động đến, mọi thứ đều bày trước mặt, chỉ chờ cô chọn lựa. Mà tôi. . . . . . Bị người mắng là đứa con hoang, bị người đàn bà kia đánh chửi lợi dụng, thậm chí khi tôi còn rất nhỏ đã. . . . . . Trước kia tôi cũng không tin vào vận mệnh, nhưng bây giờ không thể không tin rồi."
Cô ta bỗng nở nụ cười châm chọc.
Diệp Thiên Tuyết muốn nói gì, lại không nói ra được.
Chẳng lẽ nói cho cô ta biết, kiếp trước cô ta và mình lại hoàn toàn ngược lại sao?
Không, cô sẽ không nói.
Trùng sinh là việc không thể tưởng tượng nổi, nói ra ngoài, liệu rằng có mấy người tin.
Liễu Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt cô, cũng đoán được cô có gì muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói. Liễu Phỉ Phỉ cũng không muốn hỏi, nhìn cô thở dài: "Về sau cô không cần tới nữa. Gặp cô, tôi chỉ thấy không cam lòng, tôi không muốn gặp cô tí nào."
Diệp Thiên Tuyết đứng lên, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt, về sau tôi cũng sẽ không tới. Thực tế, tôi cũng vậy, không muốn nhìn thấy cô."
"Tôi đến, chỉ muốn xem xem cô trôi qua như thế nào." Diệp Thiên Tuyết nói, "Gặp cô thế này, tôi cũng an tâm."
Liễu Phỉ Phỉ mỉm cười, "Đúng vậy, nếu ngày nào đó có thể nhìn thấy cô sống không ra gì, tôi cũng thật vui mừng."
Khi hai chị em họ quay mặt đi, khéo mắt đuôi mày kia đều hiện lên một tia lạnh lùng, trong nháy mắt này lại giống nhau như đúc.
Sau khi tựu trường, Diệp Thiên Tuyết phát hiện mình cùng Ngụy Vũ được phân ngồi cùng bàn, lần này Ngụy Vũ ngược lại rất bình tĩnh: "Dù sao sau này tớ cũng không thường đến lớp, chúng ta cùng nhau cúp học, ngồi cùng bàn cũng thật tốt."
Với việc ngày đầu tiên khai giảng bọn họ đã xin nghỉ một kì, giáo viên chủ nhiêm cũng hết sức bất mãn, nhưng trong trường này học sinh như vậy cũng không hiếm. Giáo viên cũng biết sau này bọn họ cũng không dùng đến kết quả này nên cũng đồng ý.
Cầm giấy xin phép nghỉ trong tay, Diệp Thiên Tuyết liền hỏi thầy giáo chuyện tham gia thi tốt nghiệp trung học trước, thầy giáo có chút kinh ngạc: "Bạn học Diệp Thiên Tuyết mặc dù thành tích tiến bộ rất nhanh, học kỳ cuối thành tích cũng rất được, nhưng mà thi tốt nghiệp là thi kiến thức cả ba năm, em. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết hơi cười trả lời: "Em đã ôn xong, tính ra, cũng là học tập cả một năm, thầy cứ yên tâm đi."
Nghe cô nói như vậy, thầy giáo ngược lại càng không yên tâm, hỏi lại.
Ngụy Vũ ở bên cạnh cười hì hì: "Thầy giáo, thật ra thì, em cũng vậy muốn thi tốt nghiệp trước."
Thầy giáo sững sờ, sau đó cười khổ: "Tôi nói, hai bạn học, các em không phải tới đùa giỡn chứ? Đừng lãng phí thời gian của thầy, thầy rất bận."
Diệp Thiên Tuyết cũng không tức giận, trực tiếp nói: "không bằng thầy lấy mẫu đề thi lớp tới đây kiểm tra chúng em?" Ngụy Vũ cũng ở bên cạnh phụ họa không thôi.
Thấy hai người khẳng định như vậy, thầy giáo cũng lười nói cùng bọn họ, khoát tay: "Không cần kiểm tra, các em đã nghĩ vậy, đến lúc đó giúp hai người báo danh là được. Nhưng mà, lúc này cũng có chút khó khăn, chính các em cần phải chuẩn bị tâm lý."
Hai người cùng cám ơn thầy giáo, lại hỏi chuyện một lúc mới rời đi.
Ngụy Vũ cũng muốn thi trước khiến Diệp Thiên Tuyết có chút kinh ngạc, hỏi một câu.
Mùa hè này hai người cứ năm ngày ba bữa lại cùng đi ra ngoài chơi một chuyến, ngược lại cũng không như trước kia... lúng túng, hành động trở nên dịu dàng thắm thiết .
Ngụy Vũ nghe cô hỏi, cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói là mình muốn làm như vậy. Diệp Thiên Tuyết vốn chỉ thuận miệng hỏi, cậu không đáp, cô cũng không ép.
Vì ngày đầu khai giảng không có việc gì quan trọng, nên Diệp Thiên Tuyết hẹn Vương Kỳ Ngọc cùng đi ra ngoài ăn cơm, kết quả người đến còn mang theo cả cái đuôi Tô Vũ.
Thấy Diệp Thiên Tuyết, Tô Vũ cười chào hỏi, tay còn lại ôm vai Vương Kỳ Ngọc.
"Hai ngươi. . . . . ."
Vương Kỳ Ngọc cười như không cười liếc Tô Vũ, chờ anh bỏ tay xuống mới nói: "Hai ngày trước đã vinh hạnh thăng chức làm bạn trai mình. Thời gian thử việc vừa qua."
Tô Vũ mặt đầy hưng phấn nhìn Ngụy Vũ và Diệp Thiên Tuyết hai người khoát tay, kết quả bị vẻ bình tĩnh của hai người hoàn toàn đánh bại.
Bốn người ngồi xuống gọi đồ ăn, Diệp Thiên Tuyết uống một ngụm nước chanh, nói: "Hôm nay, mình đã nói chuyện với thầy giáo rồi, mình muốn tham gia thi trước."
Vương Kỳ Ngọc gật đầu: "Mình biết rồi. Chính cậu cố gắng lên."
"Cậu thì sao?"
"Những ngày nhàn nhã này, mình còn muốn nhiều thêm hai năm." Vương Kỳ Ngọc khẽ dựa vào ghế, nói, "Khi lên đại học, sẽ không được tự do như vậy nữa."
Nói xong, cô liếc Tô Vũ một cái, "Hơn nữa, khi lên đại học, ba mẹ đã bắt đầu suy tính hôn sự của mình rồi."
Tô Vũ cũng không ngoài ý muốn, chỉ là bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó anh sẽ làm cho cha mẹ em hiểu rõ anh."
Vương Kỳ Ngọc căn bản không để ý đến anh.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết đã nghe Vương Kỳ Ngọc hỏi: "Lại nói, thật ra cậu còn do dự hơn mình."
Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: "Cố Gia phải dùng mấy chục năm, mới để cho con gái Cố gia có thể tùy ý chọn đối tượng kết hôn. Hôm nay, mình coi như hưởng chút hào qunag thôi. Hơn nữa, mình đã nói qua với cha là không thừa kế tài sản của ông ấy, cho nên. . . . . ."
Bên cạnh Ngụy Vũ nhìn cô đến mất hồn, nghe cô nói, không khỏi nhớ tới nhà mình, trong chốc lát có chút mất hồn.
Trưởng bối Ngụy gia đưa ra rất nhiều yêu cầu với con, nhưng với thân phận Diệp Thiên Tuyết, hành động của mình cho đến nay mới không bị trở ngại gì. Nếu tiểu Tuyết nói không nhận thừa kế như vậy, chỉ sợ trong nhà sẽ lại. . . . . .
Cần phải làm cha mẹ đồng ý, anh mới yên tâm.
Coi như gia gia có ý kiến gì, chỉ cần ba mẹ ủng hộ, cũng coi như ổn thỏa
Vương Kỳ Ngọc quét mắt nhìn anh một cái, không biến sắc hỏi Diệp Thiên Tuyết: "Vậy cậu có nghĩ đến chọn người thế nào chưa?"
Diệp Thiên Tuyết sững sờ một chút: "Không, mình không muốn. Chuyện như vậy, thuận theo tự nhiên là tốt rồi, bây giờ muốn quá nhiều, lại ngược lại là tự mua dây buộc mình."
Vương Kỳ Ngọc khóe mắt thấy bộ dáng Ngụy Vũ thở phào, trong lòng bật cười, nhìn Diệp Thiên Tuyết nói: "Cũng đúng. Nếu thật sự gặp người ấy, lại phát hiện tất cả các giả thiết trước đây của mình đều không dùng được, cũng thật là."
Tô Vũ ở bên cạnh hưng phấn ghé gần sát cô: "Thân ái em đang nói anh sao, anh đã làm em thay đổi tất cả quan niệm trước đây?."
Bộ dạng này của Tô Vũ khiến Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ đều bật cười, Vương Kỳ Ngọc cầm miếng dưa nhét vào miệng anh: "Bớt nói!"
Tô Vũ cố tỏ vẻ ủy khuất gặm dưa.
Bốn người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, đáy lòng cũng hiểu, sau này những ngày nhàn nhã thế này, sẽ càng ít.
Tuổi ngông cuồng của bọn họ cũng sắp qua.
Nên lúc chia tay, bốn người đều rất trầm mặc.
Ngụy Vũ đưa Diệp Thiên Tuyết trở về, một đường yên tĩnh, không ai nói.
Lúc đến cửa, Ngụy Vũ chợt lên tiếng gọi cô lại: "Tiểu Tuyết, chuyện hai tháng trước mình nói, cậu không đồng ý sao?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới lần tỏ tình trước đó.
Cô nhìn Ngụy Vũ, vẻ mặt anh hết sức nghiêm túc.