Chương :
Thành Đô chia thành bốn cửa ngõ đông tây nam bắc, trong lời đồn, nam phú bắc quý đông nghèo tây loạn, nhưng cũng đã là chuyện từ nhiều năm trước, hiện tại theo quá trình phát triển cửa ngõ phía đông đã trở nên phồn hoa, Chung Hiểu Âu ngồi trên xe, nhìn quanh bốn phía, nghĩ lại, Cố Minh nhất thời lái xe lung tung, đã lái tới vùng ngoại ô cửa bắc, màn đêm ngày càng tối tăm, hai tay Cố Minh vòng trước ngực dựa vào ghế, nhắm mắt, không biết có phải vì nguyên nhân uống quá nhiều bia hay không, hô hấp của cô ấy có chút gấp, Chung Hiểu Âu cũng uống bia, lá gan to lên, ánh mắt nhìn Cố Minh ngày càng rung động, nếu lúc này hôn liệu có bị Cố Minh đuổi xuống xe trở thành miếng mồi cho đám sói hoang không?
Chung Hiểu Âu nổi lên ý đồ nhưng không có gan thực hiện, thành thật ngồi ở vị trí của mình, trong xe có bật điều hòa, Chung Hiểu Âu sợ Cố Minh bị lạnh nên điều chỉnh nhiệt độ cao lên, cô ngồi trên xe ngẩn người, nhìn những ngôi sao đang phát sáng trên bầu trời qua cửa xe, hai hôm nay Thành Đô không có bụi mịn hiếm thấy, đương nhiên cũng chỉ có đến vùng ngoại ô mới ngắm được sao. Điện thoại của Chung Hiểu Âu đã vỡ tan nát, lúc này có thể gọi điện thoại cầu viện trợ tới Trì Úy thì thật tốt, nhưng người phụ nữ mang tên Trì Úy kia, thật sự có thể xây dựng ý kiến cho cô sao? Hoặc là bảo cô trực tiếp đẩy ngã phó tổng Cố, hoặc là bảo cô trực tiếp lấy sắc mê hoặc phó tổng Cố, không phải cô chưa từng làm việc này, trước đây thời còn học đại học, Trì Úy từng dạy cô làm vậy với đàn chị mà cô thích, khiến đàn chị sợ hãi tới mức tuyệt giao với cô, người dị tính đều cảm thấy sợ hãi với những hành động vượt quá tình bạn của người đồng tính, không biết liệu Cố Minh có vậy hay không.
Chung Hiểu Âu nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng cũng không chống cự được cơn buồn ngủ, chầm chậm nhắm mắt lại.
Cứ vậy ngủ trên xe cả một đêm, sáng sớm hôm sau Cố Minh bị tiếng chim hót bên ngoài làm thức giấc, cô ấy tỉnh lại có chút mơ màng, không biết bản thân đang ở đâu, rồi đỡ lấy đầu, nhìn dáng vẻ sắp cuộn thành gấu túi của Chung Hiểu Âu ở ghế phó lái, cô ấy vỗ mạnh lên trán một cái, bên ngoài xe trời đã sáng, bọn họ lại ở chỗ này ngủ cả đêm trên xe. Cố Minh duỗi eo, phát hiện dưới chân mình toàn là vỏ bia, cũng không thể nhớ nổi tối qua uống thành dáng vẻ gì, bản thân ngủ lúc nào, chỉ nghĩ may mà không bị cảnh sát giao thông chặn lại, ngồi trên xe uống nhiều bia như thế, làm sao có thể giải thích rõ ràng, cô ấy vội thu dọn toàn bộ vỏ lon rỗng vào trong túi ni-lông, dọn dẹp xong, mới nhớ ra chuyện xem đồng hồ.
: AM.
Cố Minh dụi mắt, thật sự là giờ phút, cô ấy vội đưa tay ra gọi Chung Hiểu Âu., "Dậy đi, Hiểu Âu, muộn giờ làm rồi."
Sau khi Chung Hiểu Âu bị gọi dậy, hỗn loạn mấy phút đồng hồ, như thể chó bay gà nhảy, " giờ ! giờ rồi sao? Sao chúng ta lại ngủ lâu vậy chứ? Chết rồi, đi máy bay cũng không kịp đi làm, phó tổng Cố." Chung Hiểu Âu làm mặt mếu máo, quy định về việc đi làm muộn của công ty bọn họ rất nghiêm, không chỉ trừ tiền lương, mà phòng ban cũng bị trừ tiền, Văn béo sẽ gϊếŧ cô, thật sự, Chung Hiểu Âu che mặt, điện thoại của cô hỏng rồi, Cố Minh uống thành thế kia, cũng không sạc điện thoại.
"Có tới kịp cuộc họp lúc giờ không ạ?" Chung Hiểu Âu đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn.
Lúc này Cố Minh mới sạc điện thoại vào dây sạc trên xe, vội vã bật chỉ đường, suýt nữa cô ấy quên mất, cuộc họp lúc giờ cô ấy cũng phải tham dự.
Một đường vội vã, cuối cùng giờ mới tới được công ty, may mà trong thang máy chỉ có hai người là Cố Minh và Chung Hiểu Âu. Cố Minh thấy không kịp giờ, cũng không quay về văn phòng của mình nữa, cùng Chung Hiểu Âu đi thẳng tới khu làm việc lớn ở tầng . Người trong phòng Kế hoạch tìm Chung Hiểu Âu cả buổi sáng tới nỗi sắp phát điên, gần giờ sáng vẫn chưa đến liền gọi điện liên tục, gọi điện liên tục, điện thoại vẫn luôn tắt máy, Văn béo vì nóng vội cho cuộc họp lúc giờ, đã tức tới mức sụp đổ gần như hất tung mọi thứ trên bàn, khi Chung Hiểu Âu tới nơi đã nghe thấy tiếng Văn béo ở trong văn phòng hét lên, "Tới phòng Tài nguyên nhân sự tìm số điện thoại liên lạc khi có việc gấp của cô ta, cả sáng không liên lạc được, mẹ nó chứ, cuộc họp giờ sắp bắt đầu rồi, power point đâu?"
Đúng vào lúc này, Cố Minh dẫn theo Chung Hiểu Âu cùng xuất hiện, Tiền Lệ Lệ và Ngụy Hàng, ánh mắt của hai người này nhìn không chớp mắt, Chung Hiểu Âu và Cố Minh vào trong văn phòng của Văn béo, Văn béo vừa nhìn thấy Chung Hiểu Âu, đang định mắng người lại thấy có mặt Cố Minh, cũng không tiện nổi nóng, Cố Minh đi thẳng vào vấn đề, "Việc Chung Hiểu Âu tới muộn chúng tôi sẽ giải thích sau, bây giờ đi họp trước đã."
Văn béo chỉ là một con kiến trước mặt Cố Minh, cầm máy tính xách tay theo, nhìn trang phục của hai người, nghi hoặc đầy mặt, Cố Minh cúi đầu nhìn quần áo của mình, tối qua ngủ cả đêm trên xe, quần áo có chút nhăn nhúm, Chung Hiểu Âu cũng vậy, lát nữa Cố Minh còn phải phát biểu, liền lấy chiếc áo khoác tây để trên thành ghế trong khu làm việc của Tiền Lệ Lệ mặc lên người, "Mượn một lúc."
Cuộc họp giờ diễn ra rất suôn sẻ, tuy Văn béo không quá quen thuộc với nội dung trong power point, nhưng Cố Minh đã kịp thời bổ sung khiến toàn bộ quá trình thảo luận không xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Ra khỏi phòng họp, Cố Minh đổ mồ hôi toàn thân, vội cởϊ áσ khoác xuống đưa cho Chung Hiểu Âu, "Em trả lại bạn đồng nghiệp ban nãy giúp tôi, giám đốc Văn, anh theo tôi tới văn phòng một chuyến."
Chung Hiểu Âu cầm theo áo khoác của Tiền Lệ Lệ, về tới vị trí của mình, rất lâu sau vẫn thở không ra hơi, thấy Tiền Lệ Lệ đưa cốc nước còn dở cho cô, cô cảm kích nhìn cô nàng một cái, vội vàng uống mấy ngụm.
"Cầu thang tập hợp, tập hợp." Tiền Lệ Lệ nhỏ tiếng nói bên tai cô.
Chung Hiểu Âu không hiểu chuyện gì đã bị Tiền Lệ Lệ kéo tới khu vực cầu thang bộ, không lâu sau, Ngụy Hàng, cô nàng tomboy phòng Tài vụ, Trì Úy đã tập hợp đầy đủ.
"Cậu có chuyện gì thế? Sáng nay điện thoại của mình sắp nổ tung vì cậu rồi đấy, biết không hả? Cậu đã đi đâu?" Trì Úy chọc lên mặt cô.
Chung Hiểu Âu hất tay Trì Úy ra, "Điện thoại rơi hỏng rồi, buổi sáng ngủ quên mất."
"Có phải tối qua cô và phó tổng Cố ở cùng nhau không? Cô hốt được phó tổng Cố rồi à?" Tiền Lệ Lệ hóng hớt.
Chung Hiểu Âu trợn mắt với cô nàng.
"Nếu cô không đưa ra được một lời giải thích đến muộn hợp lí, người trong phòng sẽ không tha cho cô, nếu tối qua cô thật sự ở cùng phó tổng Cố, vậy có thể miễn tội cho cô rồi đấy." Hóng hớt luôn mang tới sự mới mẻ cho công việc khô khan bận rộn.
"Không có mà, mọi người nghĩ gì thế?" Chung Hiểu Âu câm nín.
Cô nàng tomboy phòng Tài vụ lặng lẽ hút thuốc, Chung Hiểu Âu cắn chặt răng không tiết lộ bất kì chuyện gì liên quan tới bản thân và phó tổng Cố tối qua.
"Thôi bỏ đi, cô cũng chẳng có tiền đồ gì cả, mọi người đọc thông báo công ty đăng sáng nay chưa?" Tiền Lệ Lệ thấy không cạy được miệng Chung Hiểu Âu, cũng không tiếp tục cưỡng cầu.
"Đọc rồi, không muốn đi, hoạt động công ty là thứ vô vị nhất, cuối tuần ai còn muốn ở cùng đồng nghiệp chứ?" Cô nàng tomboy phòng Tài vụ không nhịn được oán thán.
"Hoạt động gì thế?" Chung Hiểu Âu mù mờ.
"Công đoàn bày tỏ tính nhân đạo của công ty, đặc biệt tổ chức hoạt động giải tỏa nóng bức ngày hè." Trì Úy giải thích với Chung Hiểu Âu còn chưa biết việc này.
"Tôi rất muốn đi." Ngụy Hàng chầm chậm nhả ra ngụm khói.
"Anh cút đi! Ai chẳng biết ý đồ của anh chứ." Ngụy Hàng vừa lên tiếng liền nhận được kháng nghị từ người anh em chung thân xác.
"Đi đâu thế ạ?" Chung Hiểu Âu cũng rất hứng thú.
"An Nhân."
Không biết phó tổng Cố có đi không, Chung Hiểu Âu có suy nghĩ giống hệt như Ngụy Hàng.
Mọi người hút thuốc, nói một số chuyện linh tinh trong công ty rồi tản đi, Trì Úy nắm lấy cổ áo của Chung Hiểu Âu, kéo cô quay lại, Chung Hiểu Âu ngáp một cái.
"Cả mặt cậu đều viết tối qua cậu ngủ lang, cậu ngủ lang thì ngủ lang, còn tắt máy, tắt máy thì tắt máy lại còn đi làm muộn." Trì Úy hiểu Chung Hiểu Âu tới cỡ nào chứ, quen biết nhiều năm như vậy, cô có nói dối hay không Trì Úy nhìn một cái là biết.
Bị Trì Úy chèn ép, Chung Hiểu Âu hết cách, chỉ đành dựa vào tường, lại nhớ tới những lời thân thiết tối qua khi Cố Minh uống say, cô ấy nói chưa từng làm bạn với đồng nghiệp, phải chăng hai người có chút duyên phận đặc biệt, Chung Hiểu Âu nghe thấy những lời này liền muốn khóc, thật sự tất cả những chuyện xảy ra tối qua cô vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng, sáng nay bận bịu xong cũng chưa tỉnh táo lại, cô nhíu mày, có chút hoảng hốt nhìn sang Trì Úy, sau đó ngồi xổm xuống, cắn lấy ngón tay, Trì Úy thấy bộ dạng khó xử rất lâu không nói thành lời của cô, cũng đành ngồi xổm xuống cùng cô, vỗ lên vai Chung Hiểu Âu, "Mình rất lo cho cậu, biết không hả? Cậu ở một mình, điện thoại thì không liên lạc được, lại không tới làm, rất dọa người, biết không?"
"Trì Úy..." Chung Hiểu Âu đột nhiên nắm lấy tay Trì Úy, "Tên chủ nhà vô lương tâm mà hai đứa mình gặp hôm chuyển nhà thì ra là chồng chưa cưới của phó tổng Cố."
"Chủ nhà?" Trì Úy không tốn công sức để nhớ ra, "Là cái tên đàn ông đột nhiên bảo cậu tìm nhà khác ấy hả?"
Chung Hiểu Âu gật gật đầu.
Trì Úy sửng sốt nói, "Thật hay giả thế? Tên đó là chồng chưa cưới của phó tổng Cố à? Dù sao vẻ ngoài cũng tạm, nhưng kém xa phó tổng Cố, không đúng, đó là chồng chưa cưới của phó tổng Cố, vậy cô gái hôm đó là ai? Là cô gái mà tên kia ôm ấy?"
Chung Hiểu Âu nghĩ tới tên đàn ông kia, hai tháng nữa là kết hôn còn đi tìm tiểu tam, cũng thật sự đủ rồi.
Không cần Chung Hiểu Âu trả lời, Trì Úy đã cất cao tiếng, "Không phải hôm đó chúng ta gặp được tiểu tam chứ?"
Chung Hiểu Âu vội vàng thẳng lưng che miệng cô ấy lại, đè thấp giọng, "Cậu nhỏ tiếng thôi, muốn chết à!"
Trì Úy tách tay cô ra, "Phó tổng Cố biết không?"
Chung Hiểu Âu nhớ tới dáng vẻ buồn bã của Cố Minh, vô thức đau lòng, cũng không biết hiện tại cô ấy thế nào, tối qua lại uống nhiều bia như thế, không được nghỉ ngơi đoàng hoàng, hôm nay đã phải đi làm.
Trì Úy hiểu ra lắc đầu, "Không đúng, sao cậu lại biết chuyện này? Sao cậu biết tên đó là chồng chưa cưới của phó tổng Cố? Hai người gặp nhau à?"
Chung Hiểu Âu nghĩ Trì Úy là người thân thiết với bản thân nhất, dù sao Trì Úy cũng khác với những người chỉ biết hóng hớt, cô ấy thật sự quan tâm cô, liền kể lại đầu đuôi câu chuyện mọi việc xảy ra vào tối qua cho Trì Úy nghe.
... "Tối qua hai người thực sự đã gặp nhau à? Chồng chưa cưới của phó tổng Cố còn tới chặn xe?"
... "Tối qua cậu và phó tổng Cố ở trên xe cả đêm?"
... "Ở chung trong sáng thế thôi à?"
... "Cậu không làm gì hết sao?"
... "Cậu đúng là đồ con lợn! Chung Hiểu Âu."