Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Hết cách, Trì Úy chỉ đành dẫn Chung Hiểu Âu tới một cửa tiệm spa khác ở bên cạnh, đó là lần đầu tiên Trì Úy tới cửa tiệm này, em gái tiếp tân rất nhiệt tình, môi trường cũng không tệ, trang trí rất mới mẻ.

Em gái tiếp tân Tiểu Mai thấy khách mới, vội tới chào đón, Trù Úy cũng không hỏi này hỏi nọ, chỉ yêu cầu hai thợ mát-xa nữ, cô ấy muốn thợ lành nghề nhất.

Tiểu Mai sắp xếp cho hai người một căn phòng, trong phòng xông hương thoang thoảng, những thẩm mỹ viện thế này rất biết cách điều chỉnh không khí khiến khách hàng thả lỏng, Chung Hiểu Âu nằm sấp trên giường, nội tâm cũng bình tĩnh hơn.

Thợ mát-xa vào phòng, chọn tinh dầu rồi bắt đầu mát-xa, Trì Úy nhắm mắt, cũng không nhìn dáng vẻ của nhân viên mát xa, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với Chung Hiểu Âu.

"Bà chủ, lực thế này có thích hợp không ạ?" Thợ mát-xa cho Trì Úy dịu dàng cất tiếng hỏi.

"Rất tốt."

"Nếu khó chịu, chị cứ nói."

Trì Úy nghe thấy âm thanh trong trẻo, sạch sẽ của thợ mát-xa, vô thức mở mắt ra nhìn một cái, cô ấy nằm ngửa trên bàn, ngẩng mắt nhìn cô thợ mát-xa kia, là một cô gái rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi, Trì Úy có chút mất hồn.

"Hỏi cậu đấy?" Chung Hiểu Âu nằm ở giường bên cạnh hỏi Trì Úy.

"Cái gì?"

"Thôi bỏ đi." Chung Hiểu Âu cũng không để ý tới Trì Úy nữa, mát-xa rất dễ chịu, Chung Hiểu Âu nhắm mắt hưởng thụ, nghĩ tới việc không biết khi nào bản thân có thể mát-xa cho phó tổng Cố.

"Em tên là gì?" Trì Ý không quan tâm tới Chung Hiểu Âu nữa, quay sang bắt chuyện với thợ mát-xa.

"Hứa Nặc ạ."

"Hứa Nặc?" Trì Úy có chút ngạc nhiên, "Tên thật hay là nghệ danh?"

"Không có nghệ danh." Hai tay Hứa Nặc mát-xa cổ cho Trì Úy.

Xã hội hiện tại, đừng nói làm nhân viên mát-xa, mà bất kể ngành nghề nào khác, mọi người cũng phải giả vờ giả vịt lấy một cái tên như Peter, Joy hoặc vô số những cái tên khiến người ra đếm không xuể.

"Bà chủ, lần đầu tới đây sao?" Hứa Nặc nói chuyện rất nhẹ nhàng.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Trì Úy hỏi.

"."

"Vậy em gọi tôi là chị Úy đi." Trì Úy nhếch mép, rụt vai lại, huyệt trên vai bị ấn có chút đau.

"Mạnh quá sao ạ?" Hứa Nặc hỏi, "Chỗ này căng cứng hơi nghiêm trọng một chút."

Hứa Nặc không nói nhiều, chỉ khi Trì Úy lên tiếng hỏi mình, Hứa Nặc mới đáp lại một hai câu, điều này khiến Trì Úy rất thích, bình thường hay tới cửa hàng bên cạnh, cũng phải bốn năm lần gì đó, mới khiến thợ mát-xa bên đó không nói chuyện với cô ấy nữa, càng không dám đi làm tóc, hộ khẩu nhà mình bị hỏi đi hỏi lại tới mấy lần.

Lòng bàn tay Hứa Nặc xoa tinh dầu, dọc theo bờ vai mịn màng của Trì Úy mà ấn xuống, khi xoa bóp phần eo, Trì Úy tránh đi, vì là lần đầu tiên, Trì Úy cũng quên nói, cô ấy không mát-xa phần eo.

"Sao thế ạ?"

"Đừng... đừng... tôi quên nói, tôi không mát-xa eo, sợ ngứa."

"Vâng." Lòng bàn tay Hứa Nặc rời khỏi vị trí eo của Trì Úy, tiếp tục ngao du trên lưng cô ấy, kĩ thuật của Hứa Nặc rất tốt, lực không mạnh cũng không nhẹ, có cảm giác hơi đau hơi tê, nhưng là vì thoải mái, dọc theo sống lưng tới đùi, ngày đó, Trì Úy cũng không biết tại sao, bình thường cô ấy cũng mát-xa chỗ đó, nhưng khi đôi bàn tay của cô thợ mát-xa trẻ tuổi kia lướt tới đùi mình, Trì Úy lại mềm nhũn tới hổ thẹn, khả năng quan sát của Hứa Nặc rất tốt, liền dừng lại, dịu dàng hỏi, "Ngứa sao ạ?"

Tay Hứa Nặc dừng trên đùi Trì Úy, Trì Úy cảm thấy bản thân rất gian ác, không lên tiếng, chỉ đắm mình trong suy nghĩ gian ác của bản thân.

Một tiếng nhanh chóng qua đi, Chung Hiểu Âu thoải mái tới mức ngủ mất, cả quá trình Trì Úy rất tỉnh táo, cô thợ mát-xa tên Hứa Nặc kia đã chuẩn bị thu dọn đồ nghề ra ngoài, Trì Úy hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng Hứa Nặc đã khách sáo tạm biệt. Trì Úy nằm trên giường, trong phòng mở nhạc nhẹ dịu dàng, khiến người ta chìm đắm, cô ấy đứng dậy mặc xong quần áo, sau đó dùng chân lay Chung Hiểu Âu ở giường bên cạnh. Chung Hiểu Âu ngủ không sâu, mơ mơ màng màng, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại, nhìn thời gian, đã giờ đêm.

Trì Úy thanh toán, không cần Tiểu Mai giới thiệu liền làm một tấm thẻ, nhưng Chung Hiểu Âu ngăn cô ấy, lập tức nói, "Cậu lại làm thẻ à, nhỡ may lại đóng cửa thì cậu cũng mất luôn số tiền này sao?"

"Chị yên tâm ạ, cửa hàng chúng em đã kinh doanh mấy năm nay, cho dù có ngày chúng tôi không làm nữa, cũng sẽ trả lại tiền cho mọi người, sẽ không chạy mất đâu ạ."

Trì Úy xua tay với Tiểu Mai, ánh mắt nhìn tứ phía tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng nữ nhân viên mát-xa kia đâu, Trì Úy lắc đầu, cảm thấy bản thân bị thần kì, sau đó kéo Chung Hiểu Âu hòa mình vào sắc trời đêm ngày đầu thu.

Hai người ở quán bar vốn không uống nhiều bia, ở đây gió thổi cảnh đêm, đã không còn hơi bia, Chung Hiểu Âu bỗng dưng nhớ nhung phó tổng Cố, cô đã sớm lưu số điện thoại của Cố Minh, chỉ là đêm đã khuya, cũng không có lí do nào để có thể gọi cho số điện thoại ấy.

Ở đầu bên kia, Cố Minh nghe điện thoại xong, tức tốc chạy tới nhà họ Thạch, với chuyện này, cô ấy và Thạch Lỗi ăn ý một trước một sau về tới nhà, Thạch Lỗi không nhịn nổi nữa, vừa thấy Cố Minh tới, liền quát tháo với, "Rốt cuộc các người muốn làm gì hả? Rốt cuộc cô còn muốn náo loạn tới chừng nào nữa hả?"

Cố Minh không để ý tới anh ta, chỉ lo lắng cho hai bà mẹ, không biết có bị thương ở đâu không. Cố Minh lướt qua Thạch Lỗi, đi tới phòng khách, "Mẹ, mẹ không sao chứ?" Chỉ thấy hai bà mẹ đầu tóc rũ rượi, bố Thạch Lỗi kéo lấy tay mẹ Thạch Lỗi, Cố Vũ ôm lấy mẹ mình.

Cố Minh thật sự sứt đầu mẻ trán, cô ấy không thể tưởng tượng được hôm nay người thân của mình lại tìm tới nhà người ta, thấy khuôn mặt mẹ Thạch Lỗi sắp tan vỡ, đành quan tâm nói, "Cô Ngô, cô không sao chứ ạ?"

"Hừ, sắp bị nhà các người đánh chết rồi, vừa hay, Thạch Lỗi cũng về rồi, các người cũng ở đây, đến đây, đánh chết cả nhà tôi đi." Lại bắt đầu nổi cơn tam bành.

Cố Minh thật sự không muốn nhìn thấy cục diện khó coi như vậy, cô ấy cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với Thạch Lỗi nữa, cô ấy cũng lười nói thêm điều gì với anh ta.

"Mẹ, chúng ta về thôi." Cố Minh muốn kéo mẹ mình khỏi sô-pha, nhưng cũng không tốn sức, mẹ Cố liền đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt Thạch Lỗi, "Cậu vừa quát cái gì? Cậu vừa quát mắng Minh Minh nhà chúng tôi cái gì hả?"

Cố Minh sợ lại xảy ra xung đột, vội lên trước ngăn cản mẹ, "Đừng nói chuyện với anh ta nữa, chúng ta đi thôi."

"Đi? Muốn đi đâu hả? Hôm qua nhà các người đánh con trai tôi một trận, hôm nay lại vô duyên vô cớ chạy tới nhà tôi náo loạn một phen, nghĩ muốn đi là đi sao?" Mẹ Thạch Lỗi nhất thời tăng xông, liền xông tới.

Cố Minh không có lòng dạ tranh cãi, chỉ là sự thật đánh người vẫn còn hiển hiện, hôm nay người nhà cô ấy lại dẫn quân tới hỏi tội, "Xin lỗi cô Ngô." Cố Minh xin lỗi, nhưng cũng chỉ là một câu xin lỗi mà thôi, khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, thấy mẹ Thạch Lỗi vẫn không có ý nhường đường, Cố Minh liền lên tiếng nói với Thạch Lỗi, "Chuyện này vốn là chuyện giữa tôi và anh, náo loạn thành như vậy đã rất khó coi, tới đây thì dừng lại đi..."

"Là tôi gây chuyện sao?" Thạch Lỗi hỏi ngược lại.

"Là tôi! Là tôi gây chuyện, tôi không cam lòng, tôi hận anh, ước gì anh bị chó cắn, nhưng cũng chỉ tới thế mà thôi. Thạch Lỗi, từ nay về sau, anh là anh, tôi là tôi, những chuyện gần đây, cũng coi như cái giá mà anh phải trả cho chuyện nɠɵạı ŧìиɦ." Cố Minh nói hết một hơi, cảm thấy lồng ngực mình giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến dày đặc bu vào tận xương tận tủy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lên xe, Cố Minh không còn sức lực, cô ấy để Cố Vũ lái xe, bản thân ngồi ghế sau cùng mẹ, Cố Minh vẫn nắm lấy tay mẹ, biết mẹ Cố tức giận cũng là vì thương mình, nên mới chạy tới nhà họ Thạch gây chuyện. Cố Minh xoa lưng cho mẹ, dịu dàng nói, "Tức giận như thế, lát nữa huyết áp lại tăng đó mẹ."

"Thằng nhãi đó còn dám gào lên với con, nó dựa vào cái gì mà quát con, nó có mặt mũi nào để quát con chứ?"

"Được rồi, được rồi, đừng tính toán với bọn họ nữa, mọi người cũng thật là, hôm qua đánh người ta, hôm nay lại tìm tới nhà hỏi tội, bố mẹ anh ta cũng sẽ bào chữa khuyết điểm, đương nhiên sẽ ra mặt cho con trai họ rồi."

"Mặt dày, gia giáo không tốt."

Cố Minh nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, mẹ Cố quay đầu nhìn cô ấy, biết con gái mình mới là người buồn bã nhất, vô thức vỗ lên tay Cố Minh, "Ngoan, chỉ là vì mẹ giận quá mới đi tìm bọn họ nói lí, con cũng đừng buồn, bố mẹ đều ở đây mà."

Cố Minh mệt mỏi dựa vào vai mẹ Cố, thất tình giống như bị lột một lớp da, thật ra lớp da này của bản thân đã lột ra rồi, chỉ là càng tới gần hôn lễ, có rất nhiều việc phiền phức phải xử lí vì hủy hôn, cô ấy hi vọng đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng cho những rắc rối và dây dưa liên quan tới Thạch Lỗi, tới gia đình Thạch Lỗi.

Tối đó, chỉ có bố Cố còn nhớ tới tết Trung Thu, cả nhà ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, trên bàn ăn, mẹ Cố lại đề cập tới chuyện quay về Thượng Hải của Cố Minh, nói đợi tới khi bọn họ quay về Thượng Hải, gia đình đạo đức thối Thạch Lỗi sẽ lại ăn hiếp con gái họ. Cố Minh chưa nghĩ ra, chỉ đành kéo dài, bảo mọi người về Thượng Hải trước, bản thân sắp xếp việc bên này xong sẽ tính sau.

Sau khi dùng bữa với bố mẹ ở khách sạn xong, Cố Minh đặt vé máy bay ngày hôm sau cho bọn họ, Cố Vũ tiễn cô ấy về, vô duyên vô cớ ôm lấy cô ấy, "Chị, chị cũng đừng quá buồn."

Cố Minh xua tay, "Em chăm sóc bố mẹ cho tốt, đừng gây chuyện là được."

Ngày hôm sau, Cố Minh tiễn ba người ra sân bay, cô ấy đứng bên ngoài rất lâu, mãi tới khi không thể nhìn thấy bóng lưng của người thân nữa mới rời đi, trong lòng thấp thoáng cảm giác buồn bã cùng cô đơn, có lẽ bản thân thật sự nên suy nghĩ tới vấn đề quay về Thượng Hải. Ban đầu vì một người mà chạy tới thành phố này, hiện tại, có phải cũng vì một người mà rời đi không? Hôm nay Cố Minh không thể tới công ty đúng giờ, dứt khát xin Quan Dĩ Đồng cho nghỉ một ngày. Quan Dĩ Đồng không phê chuẩn, Cố Minh trực tiếp không để ý tới cô ấy, lái xe đi tới chỗ Mộc Dao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio