Ngày tháng năm
Hôm nay Nguyệt Anh gọi điện cho tôi nói vụ án của anh Nhật Minh có phát hiện mới.
Tôi vỡ òa trong ngạc nhiên và vui sướng.
Tôi nhanh chóng đến nhà ba mẹ Trần, cả Nguyệt Anh và Lâm Phong đều ở đó, còn có thư ký trước kia của anh.
Phạm Ngọc Ánh là cô thư ký đầu tiên của Nhật Minh từ khi anh lên chức giám đốc tài chính của công ty Thiên Lộc.
Cô ấy vẫn đảm nhiệm chức thư ký của anh cho đến ngày anh bị bắt giam.
Sau đó Ngọc Ánh ở lại công ty, làm thư ký cho giám đốc tài chính mới hiện giờ.
Vụ kiện trốn thuế của Thiên Lộc trước kia Ngọc Ánh đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Cô ấy không vì anh đang trong giai đoạn thất thế mà rời đi.
Tôi còn nhớ trong phiên tòa xét xử cuối cùng, khi anh bị phán năm tù giam, Ngọc Ánh đã nói với luật sư biện hộ của anh: “Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh anh ấy vô tội.”
Thực ra tôi đã biết từ lâu rằng Phạm Ngọc Ánh có tình cảm với Nhật Minh của tôi.
Tôi không biết anh có nhận ra hay không, nhưng không thể phủ nhận rằng Ngọc Ánh là một cô thư ký tài giỏi và trung thành.
Tôi rất cảm ơn cô ấy vì đã giúp đỡ anh cả khi anh còn làm việc và khi anh bị vướng vào vòng lao lý.
Ngọc Ánh thấy tôi đến chỉ gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với ba mẹ Trần.
Cả buổi hôm đó tôi chỉ để ý hai chuyện.
Một là, Ngọc Ánh và các bạn của anh đã tìm ra đầu mối quan trọng trong vụ án của anh.
Hai là, có thể rất nhanh thôi, Nhật Minh của tôi sẽ được giải oan và trở về.
Ngày tháng năm
Tôi ở lại nhà ba mẹ Trần để theo dõi tiên triển vụ án của anh.
Mọi người điều tra bí mật, tôi chỉ có thể nghe được tin tức từ chỗ ba mẹ Trần.
Ngày tháng năm
Ba Trần cùng Phạm Ngọc Ánh bay vào miền Nam, nói là tìm chứng cứ quan trọng.
Ngày tháng năm
Tôi ngày ngày chờ đợi tin tức của ba Trần.
Từ ngày ba vào Nam ngoại trừ cuộc gọi báo bình an thì vẫn chưa gọi lại một lần nào.
Mẹ Trần cũng như tôi thấp thỏm lo lắng.
Mấy ngày nay chúng tôi ăn thứ gì cũng không còn cảm nhận được mùi vị, miễn cưỡng nuốt vài thứ vào miệng.
Ngày tháng năm
Ba Trần quay về nhà với gương mặt mệt mỏi, nhưng niềm vui giấu sau đó thì không cách nào che lấp được.
Cuối cùng thì tảng đá trong lòng tôi cũng được đặt xuống.
Ngày tháng năm
Phiên tòa chính thức lật lại vụ án của anh.
Cánh cửa màu xanh đang khép chặt được mở ra, anh từng bước chầm chậm đi vào.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh sau bảy tháng xa cách.
Anh tiều tụy đi rất nhiều, cằm đã lún phún râu, hai má hốc hác.
Chỉ có đôi mắt của anh là vẫn tĩnh lặng như thế.
Giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau trên bãi biển, đôi mắt anh sâu như biển cả, khiến tôi càng nhìn càng như chìm vào đó.
Tầm mắt anh chạm đến cái nhìn của tôi, tim tôi như vỡ òa, đập mạnh như muốn thoát ra ngoài.
Tôi cố gắng mỉm cười, mắt đã đong đầy nước nhưng cố chấp không để rơi xuống.
Tầm mắt anh hướng về tôi, chỉ một giây sau liền rời đi không chút lưu luyến.
Nụ cười gượng gạo của tôi tắt ngấm, ngạc nhiên đến quên cả khóc.
Là bảy tháng trong tù không gặp khiến anh không nhận ra tôi? Hay là do anh nhận ra, nhưng tôi đã không còn có thể lưu lại trong mắt anh được nữa?
Anh đứng trên bục quay lưng về phía tôi.
Bóng lưng của anh vẫn thẳng tắp như vậy, bờ vai vẫn vững chắc và hiên ngang như thế.
Bảy tháng trong tù không hề làm mất đi khí chất của anh, có chăng chỉ là thêm vào đó chút tang thương và mệt mỏi.
Trong suốt phiên tòa tôi không nghe được luật sư đang nói những gì.
Ánh mắt tôi luôn hướng về anh, dõi theo từng cử động của anh.
Liệu anh có cảm nhận được hay không?
Luật sư từng bước trình lên chứng cứ đã thu thập được, vạch tội giám đốc hiện tại của Thiên Lộc, chứng minh Nhật Minh chỉ là người bị đẩy ra chịu tội thay.
Phiên tòa kết thúc, anh được phán vô tội, phóng thích ngay tại tòa.
Cuối cùng tôi cũng không kìm nén được nữa, ôm Nguyệt Anh rơi nước mắt.
Chuyện đấu đá trên thương trường tôi không biết, cũng không hiểu.
Tôi chỉ biết một điều rằng, Nhật Minh của tôi, anh ấy trở về rồi..