Ngày tháng năm
Thời tiết mùa hạ nắng mưa thất thường, buổi sáng mưa rào nặng hạt mà lúc sau trời đã nắng thật to.
Trên tán cây phượng vẫn còn vương những hạt nước trong suốt, được ánh nắng chạm tới, phản chiếu lại bảy màu của cầu vồng, lung linh, và tươi mát.
Có lẽ do tận hưởng bầu không khí trong lành sau cơn mưa, tâm trạng tôi hôm nay đặc biệt tốt.
Đeo tai nghe, ngâm nga vài câu ca quen thuộc.
Tôi đứng ở bến xe bus chờ xe đến công ty Anh Hoa.
Tôi là nhiếp ảnh gia tự do, cũng có lúc kí hợp đồng ngắn hạn với vài công ty kinh doanh đồ thể thao, phần lớn thời gian tôi dành để đi du lịch, ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của tự nhiên và con người mỗi vùng miền, biên tập lại rồi gửi cho hội nhiếp ảnh thành phố hoặc vài tòa soạn nếu được yêu cầu.
Tôi đã từng có buổi triển lãm bộ ảnh về Hải Phòng của mình, đó là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà anh tặng cho tôi.
Tôi luôn mơ ước có được buổi triển lãm của riêng mình, anh vẫn nhớ những lời tôi nói đó.
Anh âm thầm làm, rồi lại dành cho tôi sự bất ngờ lớn lao.
Tôi cảm động không chỉ bởi ước mơ thành sự thật, mà còn cảm động vì tình cảm của anh.
Anh tốt với tôi như vậy, tôi chỉ có thể yêu anh nhiều hơn nữa để đáp lại anh.
Công ty Anh Hoa là một công ty du lịch có tiếng trong thành phố, họ muốn sử dụng những bức ảnh tôi chụp để quảng cáo cho công ty.
Xuống xe bus gần cổng công ty, tôi xốc lại balô, chỉnh lại đầu tóc rồi bước vào.
Tiếp tân chắc được thông báo từ trước nên khi tôi vừa đến đã ra tiếp đón và dẫn tôi vào phòng tiếp khách trên tầng .
Vừa nhấp ngụm cà phê mà nhân viên công ty mang vào, cánh cửa phòng mở ra.
Người xuất hiện có chút quen mắt, ngẩn người một lúc tôi mới chợt nhận ra cô bạn thời trung học của mình.
Cô ấy dường như cũng đã nhận ra tôi.
“Kiều, là bạn phải không?”
“Đã lâu không gặp, Ngọc Anh.”
Nguyễn Ngọc Anh học cùng tôi ba năm cấp ba, lại là bạn cùng bàn, sau đó tôi học đại học trong nước, cô ấy thì ra nước ngoài du học.
Trong trí nhớ của tôi, Ngọc Anh là một cô gái hiền lành, có chút nhút nhát nhưng thành tích học tập luôn đứng nhất nhì lớp.
Nhiều năm không gặp, cô ấy đã thay đổi rất nhiều.
Vẻ nhút nhát được thay bằng sắc sảo, trang phục thời thượng, hoàn toàn là bộ dáng của người lãnh đạo, chỉ có điều ánh mắt vẫn hiền dịu như thế.
Sau khi bàn bạc về điều kiện và ký hợp đồng hợp tác, Ngọc Anh chuyển sang ngồi cạnh tôi.
“Lâu không gặp, Kiều ngày càng xinh đẹp rồi.
Trước kia cậu là hoa khôi của trường mình, giờ chắc cũng thành hoa khôi của giới nhiếp ảnh gia rồi nhỉ.”
Tôi bật cười trước lời chọc ghẹo của cô bạn, Ngọc Anh hồi đó trầm tính ít nói, giờ lại biết đùa giỡn với tôi.
Môi trường đúng là ảnh hưởng tới tính cách con người rất nhiều.
“Đừng trêu đểu mình.
Nhìn cậu xem, ra dáng nữ cường nhân rồi.”
“Mình chỉ là một quản lý nhỏ thôi, còn cậu đã là nhiếp ảnh gia nổi tiếng rồi.
Không nói chuyện này nữa.
Cậu đã lập gia đình chưa?”
“Mình vẫn còn độc thân.”
“Người yêu cậu còn chưa chịu cầu hôn nữa hả? Hay là cậu yêu cầu sính lễ cao quá?”
Ngọc Anh trêu ghẹo, tôi chỉ cười, không nói gì.
Nếu anh chấp nhận, dù anh không có gì trong tay tôi cũng đồng ý bên anh suốt đời.
Ngày tháng năm
Bây giờ là giờ phút sáng, trời lạnh và có mưa nhỏ.
Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Sau câu hỏi không có hồi đáp của tôi, Ngọc Anh chắc cũng nhận ra điều gì đó nên đá sang chuyện khác, chỉ kể lại những kỷ niệm vui vẻ khi hai đứa học cùng nhau.
Cô bạn của tôi giờ tinh tế lên rất nhiều.
Tôi khoác chiếc áo len mỏng ra ban công phòng ngủ đứng.
Gió đêm thổi tới càng khiến tôi thêm tỉnh táo.
Lần đầu gặp gỡ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Tôi gặp anh vào một ngày mùa hạ nắng tỏa rực rỡ.
Anh một thân quần áo vest trắng, cà vạt màu lam nhạt, đôi giày cũng là màu trắng.
Đứng giữa bờ biển toàn người ăn mặc thoải mái, mình anh diện đồ trang trọng thế kia thu hút khá nhiều ánh nhìn.
Anh đứng đó, không hề bị mờ nhạt mà ngược lại rất nổi bật.
Cả người anh toát lên vẻ lịch lãm và tuấn tú.
Sóng biển dạt vào bờ ngay bên cạnh, nhưng không chạm đến chân anh.
Chỉ có bóng anh là in xuống mặt nước biển, được những con sóng tinh nghịch cuốn đi, và lại hiện lên trên những con sóng khác.
Tôi giơ máy ảnh lên, chớp thời cơ chụp hình ngay lúc những cơn gió đùa nghịch mái tóc ngắn của anh.
Nếu hình anh được đăng trên tạp chí, nhất định lượng tiêu thụ kỳ đó sẽ tăng đột biến.
Anh quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi hơi chột dạ hạ máy ảnh xuống, ngượng ngùng nhìn anh cười.
Anh bước lại gần tôi, dấu chân anh để lại trên bờ cát trắng xóa, rồi lại được sóng biển xóa đi chỉ còn vài nét mờ nhạt.
Anh đứng ngược nắng, lúc anh đến gần tôi cảm giác như cả ánh hào quang đang dần tiến lại phía mình, khoảnh khắc ấy đẹp đẽ và thần kỳ như khi chàng hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Khi anh đứng trước mặt tôi mới thấy anh rất cao.
Một người con gái m như tôi là không thấp nhưng so với anh vẫn thấp hơn một cái đầu.
Chắc anh phải m hoặc hơn.
Cuối cùng cũng được nhìn thấy diện mạo của anh ở khoảng cách gần thế này.
Phải thừa nhận rằng bộ dáng của anh rất đẹp, đẹp hơn bất cứ người con trai nào mà tôi từng gặp trước đó.
Dáng người cao lớn, lịch sự, tao nhã, khí chất trên người không hề tầm thường.
“Em là Hạ Kiều?”
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn từ tính.
“Đúng vậy.
Anh biết em?”
Tôi hơi bối rối.
Cứ tưởng anh đến để trách tôi chụp hình anh khi chưa được phép, thật không ngờ anh lại biết tên tôi.
“Tôi là Nhật Minh, anh trai của Nguyệt Anh.
Con bé nhờ tôi gửi đồ cho em.”
Trần Nhật Minh, thì ra là anh ấy.
Trần Nguyệt Anh là bạn thân của tôi, có thể coi là thanh mai.
Hai đứa tôi học cùng nhau từ hồi mẫu giáo đến trước khi vào đại học.
Cô bạn luôn kể với tôi về người anh trai tài giỏi của mình, kể anh đẹp trai thế nào, khen anh xuất sắc ra sao, mấy năm liền luôn nhận được học bổng của thành phố.
Thật ra tôi đã nhìn thấy anh một lần trước đây, khi tôi lớp , anh cùng bố mẹ đến trường đón Nguyệt Anh về quê ngoại ở Sài Gòn.
Anh lên cấp thì chuyển lên Hà Nội học và sống với bác cả, tôi không còn được gặp lại anh cho đến tận bây giờ.
Trên bờ biển, anh nhìn tôi, tôi có thể thấy rõ hình bóng mình được chiếu trong đôi mắt sáng của anh.
Cả không gian như chỉ còn lại anh với tôi, với những cơn gió mát và tiếng sóng vỗ rì rào.
Tôi theo anh ra chỗ để xe, nhìn anh mở cốp sau lấy túi đồ, nhận chúng từ tay anh.
“Từ giờ tôi về Hải Phòng ở và làm việc, có chuyện cần giúp em có thể đến tìm tôi.
Đưa điện thoại em cho tôi mượn.” Giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên.
Anh cầm điện thoại của tôi, những ngón tay thon dài ấn lên một dãy số rồi đưa lại cho tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, nhìn anh lên xe, nhìn xe anh chạy đi cho đến khi không còn thấy nữa.
Gặp anh là một điều bất ngờ, nhưng dấu ấn để lại thì đến tận hôm nay tôi vẫn nhớ rõ.
Có thể đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên, có thể tôi đã thích anh ngay khoảnh khắc anh bước đến bên tôi trong ánh dương của buổi sáng mùa hạ.
Vào một ngày tháng năm , trên bờ cát trắng phủ một lớp nắng vàng nhạt, trái tim tôi chợt lỡ nhịp vì một người, cũng đập rộn ràng vì một người.
Mà người đó, chính là anh, Trần Nhật Minh..