Ngày tháng năm
Cuối tuần đến nhà anh.
Anh đang nói chuyện với Ngọc Ánh, thấy tôi đến anh cũng chỉ gật đầu với tôi.
Tôi ngồi sô pha rất lâu, nghe không hiểu chuyện kinh doanh giữa anh và Ngọc Ánh, không thể chen vào câu nào.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Ngọc Ánh luôn tìm được đề tài chung với anh.
Còn tôi, từ đầu đến cuối chỉ ngồi gọt hoa quả.
Một cảm giác tủi thân trào lên trong lòng.
Nhật Minh của tôi, từ lúc nào đã coi tôi như người vô hình bên cạnh anh như thế?
Ngày còn ở cùng anh, cuối tuần chúng tôi ngồi bên nhau xem tivi, dù không có chương trình gì hay.
Anh bê đĩa hoa quả đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Kiều Kiều, em thích ăn nho không?”
“Có chứ, nho ngon mà.”
Tôi nhìn anh cười, nhìn anh lấy từ đĩa quả nho to nhất, nhìn anh thản nhiên ăn nó.
“Ừm, đúng là ngon thật.”
Biết anh đang trêu chọc mình, tôi ném gối ôm trên sô pha vào người anh.
Anh bật cười lớn.
Thấy tôi giận dỗi quay mặt đi, anh từ phía sau ôm lấy tôi, hôn lên má tôi, một tay với lấy quả nho đưa đến bên miệng tôi.
Tôi tức giận cắn cả ngón tay anh.
Anh chỉ cười: “Con cún tham ăn.”
Tôi lại cắn tay anh thêm cái nữa.
Ký ức giống như một cơn gió, đã đi qua rồi nhưng có thể thổi đến bất cứ lúc nào.
Những năm tháng bên anh vĩnh viễn là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong ký ức của tôi.
Chờ tới lúc Ngọc Ánh về để nói chuyện với anh, nhưng anh lại lên trên tầng, bỏ lại tôi với câu nói:
“Nguyệt Anh sắp về rồi, em ngồi chờ nó một lúc.”
Tôi đứng lên với theo anh.
“Anh à, chúng ta…”
“Kiều Kiều, đã không còn ‘chúng ta’ nữa rồi.”
Sau đó anh bước lên cầu thang.
Đã bao lâu không nghe thấy anh gọi Kiều Kiều nữa nhỉ? Hình như đã từ rất lâu, rất lâu về trước rồi.
Lâu đến nỗi tôi cảm thấy như đã trải qua một đời.
Phải rồi, từ ngày anh nói câu chia tay, giữa tôi và anh đã không còn tồn tại hai từ ‘chúng ta’.
Suy nghĩ chúng tôi sẽ trở lại như lúc đầu chỉ là vọng tưởng của riêng mình tôi.
Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ còn là một nữ phụ mờ nhạt trong cuộc đời của anh.
Trời mưa ngày càng to, tôi không biết mình đã ra về trong tâm trạng như thế nào.
Đầu óc trống rỗng, tôi chỉ muốn trở về và ngủ một giấc.
Hy vọng rằng sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đã qua chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ, và anh vẫn còn bên tôi như ngày nào.
Chỗ tôi đang mưa, chỗ anh cũng đang mưa.
Lúc này, chúng tôi đang sống cùng dưới một bầu trời, nhưng khoảng cách giữa hai chúng tôi đã không còn chỉ cần đưa tay ra là chạm tới.
Ngày tháng năm
Sức khỏe tôi vẫn luôn tốt, nhưng một khi đã ốm thì rất lâu khỏi hẳn.
Bởi thế mà mỗi khi tôi thấy mệt, anh đều cực kì lo lắng.
Hôm ấy là cuối tuần, anh ngồi trên sô pha xem tài liệu, còn tôi nằm gối đầu lên đùi anh.
Tôi từng hỏi anh:
“Em xem ti vi lúc anh làm việc thế này, anh có thấy bị làm phiền không?”
“Đừng lo, em ở cạnh sẽ khiến anh tập trung hơn.”
“Tại sao vậy?”
“Vì anh sẽ không phải phân tâm nhớ tới em.”
Anh chuyên chú đọc tài liệu, dù tôi có làm gì cũng không ảnh hưởng đến anh.
Tay anh thỉnh thoảng đưa ra cuốn lấy lọn tóc tôi, có lúc lại nắm lấy tay tôi vuốt ve.
Tôi buồn chán sẽ lấy ngón trỏ cọ vài cái vào lòng bàn tay anh.
Nằm một lúc lại thấy hơi lạnh, tôi ngửa đầu nói với anh:
“Anh, em thấy có chút lạnh.”
“Để anh tăng nhiệt độ điều hòa lên.”
“Không cần đâu, để em vào phòng lấy chăn mỏng ra.”
Tôi vừa định ngồi dậy thì bị anh ấn nằm lại xuống.
“Nằm yên đây, anh vào lấy cho em.”
Tôi vui vẻ nằm xuống.
Anh lấy chăn phủ lên người tôi, rồi ngồi xuống tiếp tục đọc tài liệu của anh.
Không hiểu sao tôi thấy ngày càng lạnh hơn, đầu hơi choáng váng, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy tiếng anh gọi, tôi cố mở mắt nhưng không thể làm được.
Có thứ lành lạnh chạm vào má tôi, có lẽ là tay anh.
Tôi tham luyến sự mát mẻ đó, rụi mặt vào tay anh, mắt vẫn không mở ra được.
Lúc tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường, chiếc chăn trùm kín người, mặt nóng bừng và cơ thể lạnh lẽo khiến tôi ý thức được mình đang bị sốt.
Đồng hồ đầu giường chỉ con số giờ.
Tôi đã ngủ gần bốn tiếng rồi.
Mùi thơm từ ngoài cửa truyền đến.
Anh mang cháo vào cùng với một ly nước.
“Em dậy rồi à? Anh còn đang định đánh thức em đây.”
Anh đặt cháo lên bàn rồi đỡ tôi ngồi dậy.
“Em bị cảm lạnh rồi.
Mấy hôm nay trời trở lạnh, anh bảo em mặc áo dài vào mà em lại ngang bướng không nghe.”
Tôi quấn theo cả chăn tựa người vào ngực anh.
“Anh, em mệt quá.”
Anh lắc đầu thở dài, mỗi khi tôi dở trò làm nũng, anh đều đánh không được mà mắng cũng không xong.
“Ngồi thẳng lên nào, ăn cháo rồi còn uống thuốc nữa.”
Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh.
Để tránh anh lại cằn nhằn, cứ lặng im nghe theo anh là tốt nhất.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy bị ốm cũng không phải là điều gì tồi tệ.
Được anh chăm sóc, được anh vỗ về, được anh nấu cháo cho ăn, có làm sai điều gì cũng được anh bỏ qua.
Chỉ cần được anh yêu thương như thế, cuộc sống đã không còn gì mãn nguyện hơn rồi.
Những hồi ức cũ ngọt ngào, chỉ cần nghĩ đến đã thấy vui vẻ.
Thời gian sống bên anh là quãng thời gian tuyệt vời mà tôi được ông trời ưu ái.
Tôi chợt nhận ra rằng, không phải tôi không thể sống thiếu anh, mà là có anh, cuộc sống của tôi mới được muôn màu muôn vẻ.
Vì thế, tôi không thể buông tay.
Chúng tôi đã có bốn năm tình cảm, tôi không tin chỉ vài tháng xa cách có thể khiến anh triệt để quên mất tôi.
Tôi sẽ tìm lại Nhật Minh của tôi.
Nếu anh không chủ động, vậy hãy để tôi là người theo đuổi anh lại từ đầu.
Hạnh phúc phải do mình tự nắm lấy, nếu mới khó khăn đã từ bỏ, thì kết cục sẽ chỉ là thương đau..