Ngày tháng năm
Sáng sớm tôi thức dậy xuống công viên chạy bộ.
Chạy qua ngã rẽ đã thấy Nhật Minh đứng đó.
Mấy hôm nay tôi đều thấy anh ở đây.
Sau khi chúng tôi chấm dứt, gặp anh ở đây khiến tôi không biết phải làm sao.
Trước kia anh có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Khi chúng tôi ở cùng khu chung cư, tôi vẫn ở dưới tầng chờ anh cùng đi.
Khi chúng tôi ở cùng nhau, sáng sớm là anh đánh thức tôi dậy cùng chạy bộ.
Anh trở về là anh của trước kia, chỉ là trong đó không còn tôi.
Nhưng được nhìn thấy anh thế này, biết anh vẫn khỏe mạnh, tôi đã thấy mãn nguyện rồi.
Ngày tháng năm
Buổi sáng chạy bộ như thường lệ, vừa ra khỏi thang máy tôi đã nhìn thấy anh ngoài cửa chung cư.
Vẫn bộ đồ thể thao quen thuộc, một bình nước giữ nhiệt trên tay, còn đôi giày anh đang đi, là mùa đông năm ngoái tôi mua cho anh.
Tôi không biết anh còn nhớ đôi giày đó là tôi mua hay không, chỉ là thấy anh đi nó, cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa đau thương.
Chạy trên con đường quen thuộc, hôm nay tôi lại thấy tràn trề sức lực, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Anh đang chạy phía trước không xa, tôi chạy phía sau theo nhịp của anh, giống như khi chúng tôi còn bên nhau.
Chạy hết hai vòng công viên, tôi ngồi nghỉ trên ghế đá dưới gốc cây phượng vĩ.
Cơ thể đang nóng dưới tác động của gió rét cũng dần hạ nhiệt, tôi kéo khóa áo khoác lên sát cổ, để gió không lọt vào người, nhưng vẫn thấy lạnh.
Trước mắt tôi xuất hiện một bình giữ nhiệt, tôi nhìn lên, anh đang đứng đó.
“Uống đi, còn ấm đấy.”
“Không cần đâu, em…”
Tôi còn chưa kịp nói xong anh đã nhét bình giữ nhiệt vào tay tôi rồi đi mất.
Tôi nắm chặt bình nước trong tay, mắt ê ẩm, chợt rất muốn khóc.
Trước kia mỗi sáng sớm anh sẽ mang theo bình giữ nhiệt, chúng tôi chạy xong sẽ uống làm ấm cơ thể, không một ngày nào anh quên.
Anh nói cơ thể tôi rất lạnh, vì vậy ngày nào cũng phải chuẩn bị nước ấm cho tôi.
Tôi có thể nghĩ rằng hôm nay anh đang quan tâm tôi không? Hay chỉ là vì theo thói quen mà thôi? Tại sao khi tôi đang cố để rời xa anh thì anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi, đối xử với tôi lúc lạnh lúc nóng? Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao?
Chỉ một lát sau anh đã quay lại, ngồi xuống ghế đá cạnh tôi.
Anh đưa cho tôi một túi đồ, bên trong có vài chiếc bánh bao còn nóng hổi.
Hương thơm quen thuộc truyền vào mũi, đây chắc là bánh bao của bác gái hay ngồi bán cạnh cổng công viên.
Giọng của anh truyền đến, trầm và ấm.
“Bác gái gọi anh vào mua, anh mua hơi nhiều, ăn không hết.”
Tôi đứng bật dậy, trả lại túi bánh bao cho anh.
“Anh cứ để lúc khác ăn, em đã nấu bữa sáng ở phòng rồi.
Em về trước đây.”
Sau bước nhanh không quay đầu lại, không để anh thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Tôi không biết ý anh là gì, nhưng tôi không muốn tự mình đa tình nghĩ rằng anh đang quan tâm tôi.
Có lẽ thật như anh nói, anh chỉ tiện tay mua về hơi nhiều thôi..