Ngày tháng năm
“Mai sau, anh sẽ lại thích một người khác, người ấy toàn bộ đều giống với em.” – Thẩm Dục Luân.
Nếu như có một ngày, anh lựa chọn rời xa tôi, để cuộc sống của anh không còn tôi nữa, tôi sẽ chấp nhận và chúc anh hạnh phúc.
Nhưng anh không có ở bên, anh không nhớ đến tôi nữa, thì tôi biết phải làm sao?
Ngày anh đến ánh nắng dịu nhẹ, hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời.
Tôi vẫn còn nhớ rõ màu áo sơ mi anh mặc.
Bởi vì ngay từ lần gặp gỡ ấy, tôi đã bị anh cuốn hút đến khó có thể thoát ra.
Ngày anh đi ánh nắng vẫn dịu nhẹ, nhưng không xóa đi được cái lạnh giá của trời.
Tôi nhìn gió vờn tóc anh, nhìn lá chạm trên đầu vai anh, nhìn những người khác đưa anh đi xa dần.
Tôi đứng đó, cạnh cây phượng vĩ già, cho đến khi những cây đèn đường được thắp sáng, mặc cho trời gió lạnh, mặc màn đêm buông xuống, nhìn anh đi xa dần.
Mỗi khi nghe tiếng sóng vỗ, mỗi khi ngắm hoàng hôn buông xuống nhường chỗ cho mặt trăng, tôi lại cảm thấy cô đơn.
Tôi ước gì, tôi có thể nhờ cơn gió mang tình yêu ấy đến bên anh.
Tôi không biết liệu tôi đợi anh được bao lâu.
Tôi cũng không biết liệu tôi có thể yêu một người khác.
Nếu có người toàn bộ đều giống anh, tôi cũng không chắc mình có thể yêu người đó.
Vì dù người đó có giống thế nào, cũng không phải là anh.
Ngày tháng năm
“Anh yên tâm đi! Không có anh, em sống không tốt chút nào.” – Thẩm Khải Ni
Trong công việc tôi luôn yêu cầu mình phải cẩn thận, tỉ mỉ, nhưng trong cuộc sống tôi lại là một người rất tùy hứng, rất hậu đậu.
Khi còn đi học tôi là một cô nàng nghịch ngợm, đến khi đi làm cũng không khiến người khác bớt lo.
Tôi không cẩn thận tự làm mình bị thương là chuyện bình thường, từ nhỏ đến lớn vẫn thế.
Tôi không có thói quen mang sẵn ô bên người, kể cả khi ra đường thấy trời âm u nhưng vẫn ôm tâm lý cầu may, nghĩ lúc về chắc sẽ không mưa nữa.
Hôm ấy là một ngày đầy gió, lúc tan làm thì trời mưa to, tôi đứng trước cổng công ty loay hoay không biết nên làm thế nào để về.
Rồi anh xuất hiện trong màn mưa, như chàng hoảng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Anh đưa tôi về tận phòng, nói lời tạm biệt, rồi mỉm cười bước đi.
Đêm đó tôi đã mơ một giấc mơ thật đẹp.
Trong mơ tôi là nàng công chúa, còn anh là hoàng tử của đời tôi, dắt tay tôi đến lâu đài của tình yêu và hạnh phúc.
Trên đường đi tôi rất hay vấp ngã, vì cái tính ẩu đoảng của mình mà chịu không ít khổ.
Đi cùng tôi anh giống như đang trông một đứa trẻ, cứ phải nhìn trước ngó sau giúp tôi, kịp thời đỡ tôi nếu vấp phải đâu đó.
Khi bên anh tôi rất vô tư, không phải lo lắng gì hết, mọi chuyện đều có anh xử lý.
Vì vậy mà đến khi anh không còn ở bên, tôi như một đứa trẻ lạc đường, tự mình lo cho mình.
Ngày trời mưa tôi phải chạy mưa về nhà, có vấp ngã cũng phải tự mình đứng lên, khi ốm khi mệt sẽ tự mình uống thuốc, lúc mệt mỏi cũng không có ai cho tôi bờ vai để dựa vào.
Nhật Minh, không có anh, em sống không tốt chút nào.
Ngày tháng năm
Có một hôm thức dậy muộn gần trễ giờ làm, lúc vội vàng định bắt xe thì anh dừng ngay trước mặt tôi, chở tôi cùng đến công ty.
Sau ngày ấy, anh trở thành tài xế chuyên dụng của tôi, trừ khi tôi chụp ngoại cảnh ở ngoài, còn mỗi lần tới công ty sẽ đi cùng anh.
Trong công ty bắt đầu có lời đồn đại về chúng tôi.
Anh đẹp trai, lại tài giỏi, rất nhiều cô gái trong công ty thích anh.
Đến giờ nghỉ trưa, các cô gái văn phòng tôi xúm lại quanh tôi tiến hành tra khảo.
“Nói mau, em và giám đốc Minh có quan hệ gì?”
Người hỏi tôi là Trần Mai Lan, là một cô gái nhỏ nhắn, lanh lợi.
Công lực tám chuyện của chị ấy ngay từ ngày đầu đến Thiên Lộc làm việc tôi đã được lãnh giáo.
Trong công ty không chuyện gì là chị ấy không biết, năng lực nói và suy diễn khiến người khác phải thán phục.
“Em là em họ của anh ấy.”
“Em họ?” Mai Lan có vẻ rất ngạc nhiên, ánh mắt cô ấy nhìn tôi rõ ràng là không thể tin được.
“Phải, em là em họ của anh ấy.
Anh ấy còn có một người em gái, chúng em rất thân nhau, chính là thân thiết như chị em ruột thịt.”
Mọi người có vẻ bán tín bán nghi nhưng không tra hỏi thêm nữa.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt của Mai Lan rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý nhiều.
Năm giờ chiều mọi người bắt đầu ra về, còn tôi phải ở lại sắp xếp những xấp ảnh cần dùng cho sự kiện sắp tới.
Đến khi xong việc trời cũng đã xẩm tối, tôi dọn đồ rồi ra về.
Thang máy mở ra, anh xuất hiện ngay trước mắt.
Không khí trong thang máy yên lặng đến nỗi tôi không dám thở mạnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn anh đứng đằng trước.
Xuống tầng , anh bỗng đóng cửa thang máy lại, quay lại nhìn tôi.
Anh nhìn tôi rất lâu, khi tôi đang định lên tiếng phá vỡ sự im lặng thì đột nhiên anh lại gần, ép sát tôi vào tường thang máy, chống hai tay hai bên người tôi, giam tôi trong vòng tay của anh.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.
Chỉ muốn tâm sự với em họ một chút.
Được không em họ?”
Anh nhấn mạnh từ “em họ”, nghe có vẻ đang nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ ấy.
Không lẽ trưa nay anh nghe thấy chúng tôi nói chuyện?
“Tôi không biết hóa ra mình còn một cô em họ, hử?” Vừa nói anh vừa cúi gần xuống mặt tôi.
“Cái đó, em chỉ đùa chút thôi mà.”
Tôi cười gượng, anh ép sát làm tôi nhìn thấy rõ từng đường nét trên gương mặt anh.
Lông mi anh thật dài, chiếc mũi cao, ánh mắt sáng.
Tôi đoán có lẽ lúc này mặt tôi đã đỏ như quả cà chua rồi.
Anh càng dựa vào sát hơn, đến nỗi hơi thở của anh quyện vào với hơi thở của tôi.
Tim tôi đập càng lúc càng mạnh, mặt càng thêm nóng bừng.
Ngay lúc ấy cửa thang máy mở ra, tôi vội vàng đẩy người anh rồi bước ra ngoài, để những cơn gió làm tôi tỉnh táo lại.
“Anh họ, anh còn chưa về à?”
Là tiếng của Mai Lan, tôi quay đầu nhìn chị ấy, chị ấy cũng đã nhìn thấy tôi.
“Hạ Kiều cũng ở đây à?”
Chị ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn anh, tôi bắt đầu thấy không ổn.
“Anh họ, cô em Kiều Kiều này của anh mới lấy ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ bố em có con riêng bên ngoài?”
“Mai Lan, đừng nháo nữa.” Anh nói với giọng bất đắc dĩ.
Đến giờ mà tôi còn không hiểu gì thì đúng là đồ ngốc.
Thật không ngờ có một ngày tôi nói dối, mà lại nói dối ngay trước mặt chính chủ, tôi biết giấu mặt vào đâu đây.
Sau này mỗi lần chị Mai Lan nhìn thấy tôi lại lấy chuyện này ra trêu đùa.
Cô em họ chính gốc là cô ấy còn chưa nói gì, vậy mà tôi lại trước mặt cô ấy nói mình là em họ của anh Nhật Minh, thật lâu về sau nghĩ lại vẫn khiến tôi thấy xấu hổ..