Nói thế nào nhỉ? Hôm nay tôi ngồi chỉ cậu ấy cách giải bài toán trên máy tính, cảm thấy như mình là người cậu ấy có thể tin tưởng, dựa dẫm... Tôi thực sự rất vui vì điều đó.
Mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp nếu như... Nếu như tôi không vô tình nhìn thấy bức ảnh đó...
Ừm, bức ảnh người con gái xinh đẹp nào đó may mắn được cậu cài làm hình nền điện thoại...:)
Ừm, sẽ chẳng có từ nào diễn tả được hết tâm trạng của tôi lúc này. Mặc dù tôi không biết chắc người đó là ai, nhưng tôi đã rất sợ, tôi sợ cậu không còn (có thể) là của tôi nữa...:)
Cậu ấy có biết không? Cuối cùng thì điều tôi lo sợ cũng đến...
Cậu trả lời tôi đi, có phải tôi thua rồi không?:)
Hà Nội, .....
Thật ra cậu không cần phải trả lời, tôi biết ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã được định sẵn là kẻ thua cuộc...:)