Những tháng năm đó tôi thực sự đã vì một người mà làm rất nhiều chuyện vô bổ, vì một người mà vô tâm với tất cả mọi người... Nhưng rồi cuối cùng thì sao? Cậu xem sự quan tâm của tôi là thừa thãi lắm, phải vậy không?:)
Tôi từng rất nhiều lần nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của cậu ấy khi liên tục trả lời inbox của một ai đó, thấy cậu ấy vừa đọc vừa cười, đôi tay không ngừng soạn tin nhắn gửi đi.
Tôi từng hơn một vài lần inbox cho cậu ấy về lịch học, lịch thi. Từng chần chừ soạn rồi lại xóa, không biết có nên gửi đi hay không, không biết cậu ấy có trả lời hay không. Thế sao cậu ấy lại không như vậy nhỉ? Tôi dường như cảm nhận được cách mà cậu ấy đối xử với tôi khác hẳn với tất cả mọi người...:)
Và tôi cũng từng tự an ủi bản thân mình rằng, hai từ "đã xem" của cậu ấy sẽ không dễ dàng tổn thương tôi được...
Thế nhưng, tôi thực sự tổn thương rồi!:)
Tổn thương vì một sự thật không thể chối bỏ rằng, cậu ấy chưa từng tôn trọng tôi. Chưa từng xem tôi như một người "bạn - bình - thường". Tổn thương vì nghĩ rằng sự quan tâm của tôi với cậu ấy mà nói, là thừa thãi. Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi cứ cố gắng mãi như thế để làm gì.:)
Tối qua trời mưa bất chợt, nhìn dòng người nô nức tấp vào lề đường mặc áo mưa, tôi cũng chả buồn để tâm nữa. Cứ thế mà chạy, dừng xe trước đèn đỏ để mưa xối xả vào mặt. Tôi đang rất giận cậu ta, cũng giận cả bản thân tôi nữa...:)
Thế rồi lúc về nhà, rõ ràng là nhắn tin cho cậu ấy từ rất lâu, từ khi nick xanh cậu ấy sáng rồi lại tắt, vậy mà mãi tôi mới nhận được câu trả lời "Hôm nay bận mất rồi!"...
Ừm, tôi biết cậu ấy rất bận, bận đến nỗi không có thời gian để đọc và trả lời tin nhắn của tôi. Bận đến nỗi không còn quan tâm đến sự tồn tại của tôi bên cuộc đời của cậu ấy...:)
Trong vô thức tôi lại nghĩ, từ giờ trở đi sẽ không bao giờ, không bao giờ làm phiền đến cậu ấy nữa...:)
Hà Nội, .....
Tôi vì cậu ấy mà lãnh đạm với tất cả mọi người. Cậu ấy đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng lãnh đạm với tôi.:)